Hoa Thị Chiêu Nguyệt

Hoa Thị Chiêu Nguyệt - Chương 16: Hoa phủ (bắt côn trùng)




Đoàn người chậm rãi theo cửa phía Đông vào Kinh Thành.

Trùng hợp là ở bên ngoài cửa thành đụng phải phu nhân và ấu nữ dòng chính Binh Bộ Thượng Thư mới vừa từ thôn trang trở về, cũng chính là Đoan Vương phi tương lai Doãn Dĩnh.

“Nương, đây là xe của nhà ai vậy ạ?” Doãn Dĩnh vén màn xe lên một đường nhỏ, nhìn một hàng dài xe ngựa bên cạnh, không khỏi nhíu mày, phải chờ tới lúc nào thì mới có thể vào thành được đây.

Doãn phu nhân nhìn dòng xe ngựa không mất hoa lệ, trong lòng suy đoán thân phận của đối phương có thể không thấp, trong lúc bất chợt liếc thấy thiếu niên cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa, biến sắc: “Này sợ là xe ngựa của Hoa phủ.”

“Hoa phủ? Hoa Thái Sư?”

Doãn phu nhân gật đầu một cái: “Hơn một tháng trước, Hoàng thượng hạ lệnh triệu chi thứ hai Hoa phủ đảm nhiệm Tuần phủ Nghiêm Trữ hồi Kinh Thành, bổ nhiệm làm Hàn Lâm viện Học sĩ. Xem ra, bọn họ phải là mới vừa trở lại Kinh Thành.”

Doãn Dĩnh nghe vậy hơi hé mắt, nàng cũng không giống như Duệ Vương phi Âu Tĩnh hoàn toàn không biết gì cả, trươc mắt là đối với dòng chính nữ duy nhất của Hoa phủ, được hoàng thượng ngự phong Chiêu Nguyệt Huyện Chủ, nàng có nghe chút ít.

Nghe nói mấy năm này mỗi khi đến sinh thần vị này, vị kia tương lai phu quân của nàng đều muốn đưa đi một phần quà tặng, giờ nàng còn chưa đại hôn với Đoan Vương, vị này lại đột nhiên trở lại Kinh Thành, chỉ sợ hôn sự của nàng phải có chút gợn sóng, nhưng mà cũng tốt, nàng cũng không muốn cả đời cùng với một nam nhân mà trong lòng không có nàng, nếu giống như Duệ Vương phi nàng sợ là khóc đến chết thôi.

“Nương, trong xe ngựa này chắc hẳn chính là Quận chúa Huệ Dung và Chiêu Nguyệt Huyện Chủ, chúng ta có muốn tiến lên lên tiếng chào hỏi hay không?”

Doãn phu nhân suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: “Sợ là vội vàng trở về phủ, nên hôm nào chúng ta sẽ đến nhà bái phỏng cũng được.”

Hạ nhân của Doãn gia chạy xe ngựa đến nhường đường cho xe của Hoa phủ.

“Đây là gia quyến nhà ai thế?” Thành thị nghe hạ nhân bên ngoài hồi báo, trên mặt gợi lên một chút ý cười, mặc dù lâu rồi nàng không hồi kinh, nhưng người trong kinh thành thức thời thật đúng là không ít đâu.

“Là phu nhân Binh Bộ Thượng Thư và ấu nữ.”

“Đây chẳng phải là Đoan Vương phi tương lại và nhạc mẫu?” Mặt của Thành thị trong nháy mắt lạnh mấy phần, thật là đúng lúc, lần đầu vào kinh đã gặp phải hai vị như vậy.

“Nương, Đoan Vương có phải hay không Huy...... Duệ vương đệ đệ?”

Thành thị cười như không cười nhìn về phía Hoa Mộ Dao, làm hại nàng rụt đầu một cái, nhích lại gần bên cạnh Thành thị lấy lòng: “Nương ——”

“Nơi này là Kinh Thành, không thể so với Nghiêm Trữ, nương đã nói với con biết bao nhiêu lần rồi, đó là Đại hoàng tử, quân thần khác biệt, nếu để cho người nghe, không tránh được sẽ gây ra chuyện gì, sau này nhớ lấy không thể gọi người như vậy nữa.” Thành thị nghiêm nghị nói.

Hoa Mộ Dao gật đầu liên tục, bảo đảm nói: “Con biết rồi, chắc chắn sẽ không gọi như vậy nữa.”

Thành thị không khỏi thở dài, chỉ sợ sau khi hồi kinh sẽ không tự tại như lúc ở Nghiêm Trữ nữa rồi, bởi vì có rất nhiều chuyện học hặc với nhau.

Một bên dân chúng nhìn thấy lớn trận chiến như vậy, cũng nghị luận ầm ĩ.

“Đây là xe ngựa nhà ai, mà ngay cả Đoan Vương phi tương lai tất cả đều nhường đường cho bọn họ?”

“Ngươi không có nhìn thấy sao, người của hai bên xe ngựa kia không phải là Trạng Nguyên Lang cùng vị kia võ cử Thám Hoa Lang, người trong xe ngựa này là ai, ngươi còn đoán không được sao?”

“Chẳng lẽ là người của Hoa phủ sao?”

“Dĩ nhiên, đây là chi thứ hai của Hoa phủ nhậm chức ở Nam Phương hồi kinh đấy, nhưng chi thứ hai này không tốt, bởi vì trước đó không nói vị lão gia chi thứ hai trực tiếp được hoàng thượng bổ nhiệm làm Hàn Lâm viện Học sĩ, chi thứ hai này chính là vị phu nhân kia, cũng chính là nữ nhi của Đại trưởng công chúa, tiên hoàng ngự phong Huệ Dung Quận chúa, chi thứ hai này có dóng chính nữ duy nhất, vừa được hoàng thượng thân phong Chiêu Nguyệt Huyện Chủ. Dõi mắt Đại Lương, không dám so với một nhà được vinh sủng này đâu.”

“Lợi hại như vậy ư!”

......

“Tại sao còn chưa đến vậy?” Hoa lão phu nhân Lưu thị không ngừng nhìn quanh ngoài cửa, cũng hận không được mình chạy đến cửa lớn chờ.

“Cũng sắp đến rồi, không phải mới vừa nói đã đến cửa thành sao, nương đừng có gấp.” Một bên Mạnh thị trấn an nói.

“Đến đến.” Đang lúc này, một gã sai vặt bước nhanh đã chạy tới: “Khởi bẩm Lão phu nhân, Đại phu nhân, Tam phu nhân, Nhị gia, Nhị gia đến cửa rồi.”

Nghe xong lời này, Lưu thị nơi nào còn ngồi được, vội vàng đi ra cửa, Mạnh thị và tiểu Lưu thị bên cạnh vội vàng một người đỡ một bên, dìu lão phu nhân đi ra cửa.

Vừa đi đến bên ngoài cửa, đã nhìn thấy con thứ hai đi nhanh đến, hốc mắt nhất thời đỏ lên.

Hoa Tường Ngọc cũng không kềm chế được kích động, vén tà áo lên quỳ xuống, “Con bất hiếu gặp qua nương.”

Lưu thị tranh thủ đứng thẳng người, ôm con vào trong ngực, khóc nói: “Tường Ngọc —— Tường Ngọc của ta——”

“Nương ——” Hoa Tường Ngọc thấy nhiều năm không gặp nương già như vậy khóc không thành tiếng, trong lòng càng thêm chua xót.

“Lần này Nhị đệ trở về cũng sẽ không đi nữa, nương đừng khóc nữa, ngài như vậy không phải khiến trong lòng nhị đệ càng khó chịu đấy.” Hoa Tường Minh nhìn nhị đệ thật vất vả mới hồi kinh, cuối cùng người một nhà có thể đoàn tụ rồi, trong lòng cũng an ủi rất lớn.

Lúc này, Lưu thị mới coi như dừng lại nước mắt, Hoa Tường Ngọc dìu trở lại trong phòng, ngồi xuống.

Sau khi Lưu thị ngồi xuống ở chính vị, Hoa Tường Ngọc vừa rất cung kính ở trước mặt nàng quỳ xuống, Thành thị bên cạnh cũng khẽ phúc thân.

“Đứa con bất hiếu gặp qua nương.”

“Con dâu gặp qua nương.”

“Tốt, đều tốt, mau dậy đi, mau dậy đi.” Vẻ mặt Lưu thị cười giống như hoa, vội vàng sai hạ nhân phía dưới đỡ con thứ hai và nhi tức đứng lên.

“Đào nhi, mau lại đây gặp qua tổ mẫu đi con.” Thành thị nhìn về phía Hoa Mộ Dao bên cạnh nói.

Theo lời của nàng..., tầm mắt của mọi người cũng đều dời đến trên người của Hoa Mộ Dao, chỉ thấy nàng bước liên tục nhẹ nhàng, mang trên mặt mấy phần nụ cười, đi tới trước mặt Lưu thị nhẹ nhàng cúi đầu: “Tôn nữ gặp qua tổ mẫu.”

Đây là lần đầu tiên Lưu thị nhìn thấy tôn nữ này, nhìn nàng toàn thân ăn mặc mặc dù không là dáng vẻ quý nữ Kinh Thành, cũng là nhiều hơn mấy phần nữ tử Giang Nam thẹn thùng, toàn thân phong cách không khỏi làm cho người ta than thở một tiếng không hỗ trong cơ thể chảy dòng máu hoàng thất.

“Được được, đứa bé ngoan, tới đây, để tổ mẫu nhìn một chút.”

Hoa Mộ Dao nghe vậy, đi mấy bước đến bên cạnh Lưu thị, mặc cho nàng nắm tay nhìn lên nhìn xuống đánh giá, nhưng mà trên mặt lại không có ý cười nhẹ nhàng chút nào.

Trong lòng Lưu thị lại càng hài lòng, nàng không hổ là dòng chính nữ Hoa phủ.

“Lý Thắng, lấy đồ ta chuẩn bị cho Đào nhi đến đây.” Lưu thị phân phó nói.

Một lão phụ nhân bên cạnh vội vàng trình lên một bộ trang sức đã chuẩn bị trước.

“Đây là Thuý Ngọc Các mới ra được một bộ vào mấy ngày trước, ta vừa nhìn đã cảm thấy xứng với Đào nhi nhất.”

Thành thị vội vàng nói: “Nương làm cái gì vậy, Đào nhi một tiểu bối nhi, vốn nên tặng lễ cho ngài mới đúng, tại sao có thể khiến ngài......”

“Sao thế, ta tặng đồ cho tôn nữ ta cũng không được sao?” Lưu thị bất mãn xệ mặt xuống nói.

Hoa Mộ Dao vội vàng kéo cánh ta Lưu thị: “Đa tạ tổ mẫu, Đào nhi nhìn rất thích ạ.”

Lúc này Lưu thị mới cười: “Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi.”

“Ngũ muội muội quả nhiên là thật bản lãnh, vừa mới trở lại, trong mắt tổ mẫu cũng không có tôn nữ nữa rồi, tôn nữ không thuận theo đấy.” Một bên một một thân màu vàng nhạt quần áo thiếu nữ, cười duyên nói.

Lưu thị lườm nàng một cái, cười nói: “Nha đầu này quen là nói bậy, Ngũ muội muội con vừa mới trở lại, những năm này ngươi lấy đồ tốt từ nơi này của tổ mẫu còn thiếu à?”

Hoa Mộ Dao âm thầm quan sát đối phương, mười bốn mười lăm tuổi, xem ra nụ cười nhiên nhiên, cũng không đạt đáy mắt, khăn tay bị vò nát trong tay là vật chứng tốt nhất. Cũng chỉ là một thứ nữ của phòng lớn, xem ra có chút không nhìn rõ thân phận của mình rồi.

Lưu thị vỗ vỗ tay Hoa Mộ Dao, nói: “Đây là Nhị tỷ tỷ của nhà đại bá con, đó là Đại tỷ tỷ nhà Tam thúc con, Tam tỷ tỷ và Tứ tỷ tỷ.”

Hoa Mộ Dao nhìn về phía Hoa Mộc Nguyệt gật đầu một cái, xoay người nhìn bên phải Tam thúc mẫu tiểu Lưu thị bên cạnh đứng ba thiếu nữ, phía trước nhất là một thân màu hồng cánh sen sắc quần áo thiếu nữ, nhìn thấy Hoa Mộ Dao nhìn nàng, nên nhếch môi cười, Hoa Mộ Dao cũng khẽ gật đầu, chắc hẳn vị này chính là dòng chính nữ duy nhất của Tam Phòng, Hoa Mộc Viện trong ba tỷ muội rồi.

Tiếp phía sau đó là một người quần áo màu xanh lá cùng hai thiếu nữ quần áo màu xanh da trời, chỉ cần nhìn từ quần áo ăn mặc, đã thấp hơn Hoa Mộc Viện mấy cấp bậc rồi, thậm chí thua kém Hoa Mộc Nguyệt không ít, dù sao bản thân Tam Phòng là thứ xuất, hai vị này chính là hai thứ nữ của Tam phòng Hoa Mộc San và Hoa Mộc Hà rồi, Hoa Mộ Dao cũng khẽ gật đầu.

“Nhiều năm qua Tổ mẫu vẫn luôn nhớ thương muội muội, đến mỗi khi sinh thần của muội muội, Tổ mẫu cũng hận không được đưa qua hết toàn bộ đồ tốt cho muội muội đấy.” Hoa Mộc San cười nói.

Hoa Mộ Dao rất rõ ràng cảm thấy nàng tản mát ra ý tốt, nhìn về phía nàng khẽ hơi cong môi một cái: “Lời này của Đại tỷ tỷ khiến Đào nhi càng thêm xấu hổ, nhiều năm đều không thể hầu hạ bên cạnh tổ mẫu, còn làm phiền phiền tổ mẫu nhớ thương, ngày sau Đào nhi sợ là phải quấy rầy tổ mẫu nhiều rồi, đến lúc đó Tổ mẫu cũng đừng ghét bỏ Đào nhi đó nha.”

Lưu thị vui vẻ nói: “Làm sao có thể chứ, Đào nhi đáng yêu như thế, Tổ mẫu thích con còn không kịp đây.”

Hoa Mộc Viện nghe vậy, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Nịnh hót.”

Người khác có thể không nghe được, nhưng ở phía trước nàng và phía sau tiểu Lưu thị cùng với Hoa Mộc San nghe hết.

Tiểu Lưu thị hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, đây là trường hợp nào, những lời này nếu để cho người khác nghe, sau này Tam phòng bọn họ không muốn ở trọ trong phủ rồi hả?

Hoa Mộc San âm thầm hơi cong môi một cái, nàng đã mười sáu tuổi rồi, đến lúc tính chuyện hôn nhân, nàng kém Hoa Mộc Nguyệt phòng lớn, dù sao phụ thân của nàng là trưởng tử của Hoa phủ, đại thần đương triều nhất phẩm, cũng so không được trên Hoa Mộc Viện, dù sao nàng là dòng chính nữ của Tam Phòng.

Nhất là bây giờ mẹ cả Tiểu Lưu thị đều không quan tâm đến thứ nữ các nàng, nếu nàng muốn vì mình mưu một tiền đồ tốt, cũng chỉ có thể trên chi thứ hai mới vừa trở về phủ thôi.

“Phụ thân ngươi vốn là phải về phủ chờ, nhưng sau khi hạ triều bị hoàng thượng lưu lại, sợ là gặp muộn hơn một chút. Các con bôn ba một đoạn đường dài như vậy, chắc hẳn cũng đã mệt mỏi, trước đó ta sẽ để cho đại tẩu con sắp xếp viện cho các con xong rồi, hãy về nghỉ ngơi trước.” Lưu thị nhìn trên mặt Hoa Tường Ngọc lộ ra mấy phần mệt mỏi, thân thiết nói.

“Mấy ngày trước sai hạ nhân sắp xếp một chút, phòng bếp nhỏ cũng dâng lên lửa, nếu đệ muội thấy không hài lòng chỗ nào, cứ nói với ta là được.” Mạnh thị nhiệt tình nói.

Thành thị cũng hơi cong môi một cái: “Làm phiền đại tẩu rồi.”

Lưu thị lại vỗ vỗ tay Hoa Mộ Dao: “Đào nhi cũng mệt rồi, con với nương trở về nghỉ ngơi một chút.”

Ở trên thuyền say lảo đảo, thật sự là rất khó mà nghỉ ngơi được, bây giờ tinh thần Hoa Mộ Dao thật sự có chút không tốt rồi, thật sự cũng không thể từ chối, khẽ khẽ nhún người: “Vậy tôn nữ đi về trước, ngày mai sẽ trở lại quấy rầy tổ mẫu.”

Lưu thị gật đầu cười.

Tác giả có lời muốn nói: Ta vẫn là Kha Kha ở trong rương, xấu hổ ~(@^_^@)~

Bây giờ, Kha Kha đang bận học sinh mới báo cáo rồi, mọi người cho Kha Kha một chút khích lệ đi, điểm bình luận cất giấu mìn cũng không muốn khách khí ném đến đây đi ~~