Hoa Thủy Tiên

Chương 43: Chương 42 : Mưu sát? (1)




Trong màn đêm tối mờ mịt che khuất ánh sao, mặt trăng tròn to như quả trứng gà tươi rói chiếu sáng. Một thanh kiếm bạc trong màn đêm lóe lên ánh hào quang mà vụt sáng.

Tí tách.

Tí tách mà rơi xuống.

Từng giọt sương đỏ trên kiếm rơi xuống, ướt đẫm đỏ tươi trên nền đất đang bị nhộm đen dần đỏ. Tiếng bước chân nhẹ nhàng hạ xuống, một thân bạch y lấp lánh hào quang, tóc dài trắng mềm mại bay bay theo gió. Đôi mắt đỏ xinh đẹp khẽ hé nhìn, leng keng, trên tay sợi xích đỏ vang dội âm thanh tinh túy dễ nghe. Môi đôi khẽ cong mà cười lạnh nhìn đám hắc y nằm lăn lóc không cử động trên nền đất.

"Hừ, hôm nay lại thêm vài tên không biết điều tới thăm ta. . ."

Vút!

Phập!



"Trật mục tiêu rồi."

Bạch y phi người lên cao, đôi tay khẽ dương, vút bay xuất hiện sợi xích nho nhỏ. Vút thẳng tiến tới nguời hắc y cầm đầu còn sống sót. Đôi mắt chợt lóe sáng hào quang, môi cười quyến rũ đầy sáng lạng.



Keng!

Dùng kiếm đẩy dời sợi xích, hắc y cẩn thận phi người đi. Nhãn thần hắn nhất thời sáng lên đầy hưng phấn "A, đúng là có đồ tốt mà."

"Vậy sao? Để ta cho ngươi tìm hiểu rõ lên. . ." nói xong, sợi xích tách là 3 hướng đường dài như con rắn đỏ quấn chặt lấy con mồi. Hắc y hơi bối rối sau đó vun kiếm chặn lại, nhưng, đã chậm một bước.


Leng keng!

Tiếng sợt xích vang lên, bạch y tiến đến đưa tay tháo khăn che mặt hắn xuống. Hắc y ngây người khi nhìn rõ người kia, thiếu nữa thật xinh đẹp. Đó là ai? Là ai? Trái tim bỗng đập nhanh hơn, mặt chợt đỏ. Hắn thật muốn có người đó. . .

"Ngươi đang đỏ mặt?" Hoa Thủy Tiên ngáp một tiếng.

"Ách? Khụ, ngươi muốn gì?" hắc y nhân đen mặt lại.

"Hử? Đáng lẽ câu đó là ta nói mà. Các ngươi đến đây muốn giết ta?" Hoa Thủy Tiên hừ hừ.

"Ách? Nhận tiền làm nhiệm vụ thôi."


"Vô nghĩa.'

"Á!"



Hoa Thủy Tiên nhìn thanh kiếm dừng tại trên cổ hắc y nhân mà cười, hắc y nhân kia đang run run lên. Thật buồn cười. Ta chưa bao giờ gặp một tên sát thủ như thế cả. Thật thú vị mà. Thế là tay nâng kiếm lên. . .

"Á a a a a? >.
"Đùa vui thôi." Hoa Thủy Tiên ném kiếm đi mà cười "Ngươi trà trộn vào bọn sát thủ đó để làm gì?"

"Cái. . .?!" hắc y nhân giật mình "Ta. . ."


"Nói nhanh lên, trước khi ta đổi ý. Khai mau." Hoa Thủy Tiên bắt đầu thẩm vấn hắc y nhân.

"Khụ. . ." hắc y nhân cảm thấy mình quá mất mặt nên hơi cúi đầu, mái tóc xỏa xuống che khuất đôi mắt đen láy nói "Ta là Trà Bảo, sát thủ mới vô nghề."

". . ." cái gì?! ˙▽ ˙sát thủ mới vô nghề?! Bộ nay nghề sát thủ làm đông lắm hay sao ấy?! ="=


"Ta. . ." Trà Bảo hơi ấp úng nói "Ta đi tìm chủ tử của ta bị thất lạc mấy tháng nay. Hôm nay ta tình cờ thấy có nhiều hắc y nhân cho nên ta lẻn vào vô tình giết một tên giai nhập định xem chúng muốn làm gì."



". . ." vô tình mà giết một tên?! ="= vô tình mà giết được thủ lĩnh sát thủ của đám này a?! Ngươi giỏi lắm ="=

"Xin lỗi. . ." Trà Bảo ngẩn đầu vô tội ánh mắt ". . .ta chưa hại ai."

="= Cái gì? Chưa hại ai? Xạo vừa thôi a. Chưa bao giờ thấy tên sát thủ nào lại nói 'ta chưa hại ai" cả? ="= mặt quá dày mà! ! !

". . .mưu sát?!" Trà Bảo lặng yên cười.

"Có lẽ là thế." Hoa Thủy Tiên cười nhạt bỏ đi.

Trong giây phút cuối, bình minh ấm áp vừa hé ánh sáng rực rỡ tuyệt diệu. Đóa hoa xinh tươi từng cánh từng cánh dang rộng nở rộng, hương thơm ngọt ngào của buổi sáng lạnh lẽo ngập sương sớm. Có chút gì đó ấm áp sưởi ấm, đàn bướm lưu ly dập dờn bay đến, cùng cầu vòng 7 sắc xinh đẹp. Nhẹ nhàng mà bước đi, một bóng trắng mờ ảo, bạch y thiếu nữ đứng trên nóc nhà ngắm mặt trời mọc. Khi ánh sáng chiếu rọi nàng, một vần hào quang lấp lánh xuất hiện, chỉ trong chớp mắt mà thôi. Mái tóc trắng như tuyết mềm mại trong gió đã biến thành đen huyền mượt mà tung bay. Đôi mắt đỏ ánh lung linh đã biến thành màu đen láy trong suốt đầy thần kỳ. Với tư dung xinh đẹp quyến rũ, nàng tự tin mà mỉm cười thật đáng yêu, dưới ban mai kia, một bức tranh mỹ nữ đầy sinh động. Nàng ngẩn đầu lên ngắm nhìn bình minh xinh tươi màu vàng óng như thỏi vàng, đôi môi vẽ lên một nụ cười. . . . . . .