Hoa Thủy Tiên

Chương 47: Chương 46 : Tuyết Nguyệt (1)




Ở một nơi thật xa mà cũng thật gần, nơi sâu trong khu rừng sương mù quỷ dị lập lờ phấn trắng. Nơi mà truyền thuyết cỗ xưa lưu truyền về một tộc nhân kỳ lạ trên thế giới Vạn Hoa này, nơi cư ngụ sinh sống của tộc nhân xinh đẹp nhất, Phi Ban. Đúng, Phi Ban tộc nhân được mệnh danh thiên thần/thiên sứ của cái đẹp, tình yêu, .v.v. Tộc nhân với những báu vật vô giá kỳ lạ, trường sinh bất lão, cải lão hoàn đồng. . . Và trong số đó có nhân sâm quả thần dược Tuyết Nguyệt cũng là mục đích chính của đám người Hoa Thủy Tiên đi tìm.

. . .

Sau cái ngày Mạnh Thi thức tỉnh dường như đã xa cách nàng đi, Hoa Thủy Tiên nàng thật không biết phải làm sao. Mạnh Thi hắn kỳ quái, hắn chán ghét, phẫn nộ muốn giết mình, muốn mình sống không bằng chết. Tại sao? Tại sao Mạnh Thi lại trở nên như thế? Nàng không biết nhưng. . . (tác giả biết >,
Hoa Thủy Tiên ngẩn đầu nhìn hàng cây xanh mướt kia, tâm nàng lại động, rất đau, rất đau, rất khó chịu. Kỳ quái? Tại sao có thể chứ? Nàng thích hắn đến mức đó cơ à? Không biết, không biết. . .

Nàng chỉ biết được một điều là người tên Mạnh Thi đứng trước mặt mình không còn như ngày trước nữa.

. . .



Bây giờ, Mạnh Thi thật (linh hồn) của chúng ta đã nhập vào cơ thể của Lưu Cơ Nhĩ, đang ngồi im lặng như tờ mà "hảo hảo" ăn uống. Còn Lưu Cơ Nhĩ linh hồn nhập vào cơ thể Mạnh Thi, đang ra sức "hành hạ" nữ nhân vật chính Hoa Thủy Tiên xinh đẹp a. Lưu Cơ Nhĩ khi tỉnh lại phát hiện mình trở thành tên mình hận nhất, muốn tra tấn thân thể nhất, nhưng trước tiên nàng phải tra tấn người yêu của hắn Hoa Thủy Tiên. Đúng vậy, cứ như mà Lưu Cơ Nhĩ diễn vai rất lãnh khốc nhưng thất bại dễ bị lộ. Khụ, tên Mạnh Thi đó ít nói hay lãnh khốc trước mặt nàng, còn Hoa Thủy Tiên trước mặt biến thành người tốt ôn nhu ít nói. A a a a a, Lưu Cơ Nhĩ chỉ cần nghĩ như thế thôi đã muốn chém nàng ta làm mấy trăm mảnh.

Giờ đây, Lưu Cơ Nhĩ vừa phải ra sức mà diễn vừa "chăm sóc" Hoa Thủy Tiên nha.



. . .

"Thủy Tiên, nàng có sao không?" Mạnh Thi, khụ, là Lưu Cơ Nhĩ ân cần hỏi thăm Hoa Thủy Tiên bị trật chân. Khụ, Hoa Thủy Tiên bị trật chân do Lưu Cơ Nhĩ cố ý mà làm ra.


"Ân, không sao. Vẫn còn đi được mà. . .A! ! !" Hoa Thủy Tiên sắc mặt tái nhợt nắm chặt tay.

"Thế mà còn đi được à? Tỷ cũng vừa phải thôi á." Hoa Kiểu Lam bóp nhẹ bàn chân Hoa Thủy Tiên. "Rắc" một tiếng, chân Hoa Thủy Tiên đã được nắn xong. Hoa Thủy Tiên sờ sờ chân nàng, đau, vẫn còn đau mặc dù đã nắn lại. Không đi được. . .

"Tiên nữ, ta cõng nàng." Ái Trân kế bên duyên dáng cười.

"A? Như thế. . .đâu có được a." Hoa Thủy Tiên đỏ mặt lườm hắn, lại nhìn "Mạnh Thi" nhưng "hắn" không có nhìn mình. Ai, nàng thở dài a.

"Hừ, cứ tự nhiên a." Lưu Cơ Nhĩ cố gắng kiềm chế xúc cảm muốn xông lên giết người, nàng nói nhạt "Ta không có quản."




". . ."

"Hì." Hoa Thủy Tiên đen mặt nhìn cái tên đang nhơ nhởn cười Hoa Kiểu Lam, nàng có chút dở cười lại có chút dở khóc.

"Lam, phía trước có một khu rừng. Có tiến vào không?" Hoa Mạt Hương ở phía trước ngóng đằng xa hỏi.


"Hử?" Hoa Kiểu Lam vừa nghe xong, liền đứng dậy tiến gần hắn nhìn về phía trước "Đó là khu rừng sương mù Thiên Linh. Ở bên trong đó rất nguy hiểm, hơn nữa trời sắp tối rồi nếu tiến vào trong. . . Có lẽ là đợi hết tối nay đi, sáng mai chúng ta chuẩn bị đầy đủ rồi vào."

"Ân. . ." Hoa Mạt Hương nắm chặt tay. Hy vọng Minh Hà chịu nổi độc tới lúc đó. . .

Ái Trân nâng Hoa Thủy Tiên ngồi trên một tản đá cao, ôn nhu nói "Muốn ăn gì không?"


"À. . .ân." Hoa Thủy Tiên gật đầu ưng thuận "Làm phiền quá."



"Ngốc." Ái Trân xoa xoa đầu nàng "Mèo con ngốc."

". . ." Hoa Thủy Tiên mặt hắc tuyến ngẩn đầu lên nhìn hắn. Sao cái tên này hay đổi xưng hô thế. . .

"Thủy Tiên."

"Hửm?" Hoa Thủy Tiên nghe thấy tên mình bị ai đó gọi ở phía sau liền quay đầu lại. A, là Mạnh Thi.