Trạch Dương vòng một tay ra sau lưng dùng lực kéo cô lại gần mình, lưỡi anh rời môi cô di chuyển xuống dưới. Cảnh Nghi cảm thấy hơi đau, thì ra hắn đang ở cổ cô, **** *** và cắn mạnh một cái như ma cà rồng hút máu. Khuôn mặt cô nhăn như quả táo tàu vì đau. Hắn là ma quỷ hay sao mà cô muốn dùng những phương thức đơn giản nhất trả đũa cũng không làm được vậy.
Cảnh Nghi cố gắng đẩy hắn ra, mặt cô nóng bừng tuyệt vọng. Cô chỉ sợ hắn lại có hành động khiếm nhã khác. Người cô bị giữ chặt đến mức đau buốt.
- Buông tôi ra.
Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên bên tai.
- Tôi đã nói kẻ có tiền là người được quyết định. Cô quên nhanh vậy?
Hơi thở hắn thoảng mùi rượu, bao phủ giữa hai người vô cùng nóng bóng. Bàn tay anh ta như lấy ra từ lò nung, thiêu đốt bên eo cô nóng rực.
Cảnh Nghi vờ không hiểu.
- Anh đang nói gì thế?
Anh ta không để ý đến thái độ của cô.
- Cơ hội tôi cho cô, cô không biết quý trọng thì tôi sẽ dùng thủ đoạn. Tôi không có kiên nhẫn thêm đâu. Trước sau gì, cô cũng tình nguyện mà leo lên giường của tôi thôi.
Lời nói vô cùng bình thản, làm như đó là điều đương nhiên, bá đạo đến mức vô lý.
Cảnh Nghi biết mình đang đương đầu với ai nhưng lí trí không cho phép mình được đàm phán. Cô ngẩng mặt lên lạnh lùng.
- Anh đừng nghĩ tôi cũng như những cô gái đã qua tay anh.
Trạch Dương mỉm cười lạnh lùng, so với khi anh không cười còn đáng sợ hơn, ánh mắt vốn thâm trầm của anh đột nhiên lóe sáng.
- Cô sẽ hối hận khi không biết nghe lời.
Cảnh Nghi cố gắng bình tĩnh hơn để đối mặt với hắn.
- Tôi chưa làm gì đắc tội với anh cả, tại sao anh lại phải làm khó tôi chứ?
- Cô không làm gì cả nhưng... ai bảo cô lọt vào mắt tôi.
Lí lẽ này là gì? Vô cùng ngang ngược và hống hách. Chẳng lẽ cô lại bảo hắn chọc mù mắt mình đi thì sẽ không thấy cô nữa. Nhưng cô nào dám như vậy.
Hắn buông cô ra, trong bóng tối, đôi mắt thâm thúy của hắn lóe sáng.
Hắn, người đang ở đỉnh cao nhất của cuộc sống, muốn dạng đàn bà như thế nào chẳng có, mọi chuyện đều nắm trong tay. Muốn làm gì cũng quá dễ dàng khiến cuộc sống trở nên vô cùng nhàm chán. Vậy nên hắn có nhã hứng trêu đùa với cô.
Lúc này điện lại vụt sáng.
Cả người Cảnh Nghi lảo đảo, không giữ được ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Tiếng Nhã Thi tìm anh ta bên ngoài, vừa trông thấy bộ dạng nhếch nhác, váy áo sộc sệch của cô thì cô ta nổi giận đùng đùng.
- Dương, em tìm anh mãi.
Nhã Thi vào phòng nhanh tay cầm cốc nước trên bàn hất thẳng vào mặt Cảnh Nghi.
- Tôi tưởng cô nói mình cao sang lắm cơ mà, sao lại đi mồi chài đàn ông của người khác rồi.
Trạch Dương không ngờ Nhã Thi lại hành động nhanh như vậy. Đôi mắt dài nhíu lại bực bội.
Hắn mở cửa ra ngoài, cô thấy trên ngực mình có một phong bì để lại - đúng với số tiền cho buổi biểu diễn hôm nay.
Nhã Thi thấy hắn đi thì ném chiếc cốc xuống bên cạnh cô, mảnh thủy tinh vỡ cứa vào ngón trỏ của Cảnh Nghi lập tức túa máu.
- Đừng có nghì đến việc mồi chài anh ấy.
Cảnh Nghi thấy cô ta thật ngây thơ. Người như hắn làm sao có thể có một người đàn bà.
Nhã Thi chạy theo Trạch Dương, bám vào cánh tay anh ta.
- Dương, anh không thương người ta sao mà đi nhanh vậy.
Hắn dừng lại, đôi mắt liếc xéo, nham hiểm khiến ả giật mình sợ hãi. Tầm mắt hắn rơi xuống tay ả.
- Buông ra.
Cô ta tủi thân, mắt lấp lánh nước.
- Trạch Dương... em
Hắn không nói thêm lời. Cô ta muốn tiếp tục quấn lấy, nhưng vì trông thấy đôi mắt hắn kiên quyết nên không dám nhiều lời, dù không cam lòng mà vẫn phải buông tay ra
Cảnh Nghi lấy tay lau khô nước trên mặt. Đưa ngón tay chảy máu lên miệng rồi nhấc thân mình đứng lên. So với những gì cô đang phải chịu thì nhục nhã hay đau đớn này có là gì?
Trở về phòng thay đồ, Cảnh Nghi thấy trên cổ mình có dấu hôn đỏ thắm, tố cáo hành vi mờ ám của hắn. Hai hàm răng vô thức mà cắn chặt vào nhau run lên cầm cập.
Về đến nhà đã hơn 11 giờ, cô uể oải như người bị rút sạch sức sống, co người ngồi trên ghế, ôm lấy hai chân, má áp lên gối.
Trong màn đêm yên tĩnh, mọi cố gắng hay sự mạnh mẽ trong con người dường như biến mất, thay vào đó là cảm giác mệt mỏi, chán chường với dòng thời gian, với mưu sinh và với biến cố của cuộc sống.
Điện trong nhà được bật sáng, Cảnh Nghi lau nhanh giọt nước mắt trên mặt, nhìn mẹ bối rối.
- Mẹ, con đã bảo mẹ ngủ sớm đừng đợi con rồi mà?
Mẹ thở dài, đi vào bếp.
- Con về muộn, mẹ lo chưa ăn gì nên đợi chuẩn bị đồ ăn cho con.
Cô mỉm cười ấm áp, lại bàn ăn ngồi xuống, chống hai tay lên cằm nhìn mẹ chờ đợi.
- Mẹ, hôm nay mẹ và chị đi khám thế nào?
Bà mang cơm, canh đặt lên mặt bàn, khẽ thở dài.
- Mẹ thì chỉ cần uống thuốc đều, tránh kích động còn Cảnh Anh thì bác sĩ vẫn cho thuốc. Chắc tương lai chị con sẽ đi lại được thôi.
- Dạ vâng ạ. Hi vọng chị ấy sẽ đi được mà ra ngoài cho dễ chịu.
Mẹ Ân xoa đầu con gái.
- Mẹ xin lỗi vì đã để con vất vả rồi. Nếu ba còn sống thì...
Cô nắm lấy tay mẹ, xoa xoa.
- Mẹ đừng lo, công việc của con đang rất tốt, cũng không vất vả lắm, tăng ca như này sẽ kiếm thêm được tiền.
- Con gầy quá rồi. Mẹ mong Cảnh Anh đi lại được để con đỡ vất vả.
Cảnh Nghi cúi mặt xuống ăn cơm. Trong lòng chua xót. Nếu năm ấy, cô không đòi ba đưa hai chị em đi cùng sẽ không có tai nạn xảy ra. Ba sẽ không mất, Cảnh Anh sẽ không bị liệt chân khiến mẹ suy sụp mà bị tai biến thì gia đình cô có lẽ vẫn hạnh phúc. Bây giờ, chỉ có bản thân cô hoàn toàn khỏe mạnh nên dù có vất vả cũng không thấm gì so với sự mất mát của mọi người trong nhà.
Vừa đến công ty, Khả Minh đã kéo tay Cảnh Nghi với khuôn mặt vô cùng lo lắng.
- Cảnh Nghi, thiết kế của em xảy ra chuyện rồi. Toàn bộ những nội thất được đưa về công trình đều bị lỗi kết cấu nên chủ thầu công trình đang muốn kiện công ty chúng ta.