Họa Tình 3 - Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh

Chương 21: Cứu nguy






Cô Thu cũng hăm hở lại gần thì Khương Diệp nhìn cầu cứu.

- Đừng mà, cháu đói... rất đói.

- Nhưng bà chủ đã lệnh rồi.

Cô Thu thò tay bê đồ ăn đi nhưng bị Khương Diệp giữ lại. Cô đành xuống nước với mẹ.

- Mẹ, mẹ muốn gì ở con đây chứ?

- Hẹn hò Khang Nam đi không mẹ đuổi cổ mày ra khỏi nhà đấy. Mẹ không chứa chấp cái đứa ế chỏng ế chơ trong nhà, bạn mẹ ai cũng hỏi thăm suốt khiến máu trong người mẹ không lên được não đây.

- Mẹ đuổi thì con đi.

- Vậy thì mỗi tháng mẹ sẽ chỉ cho mày 10 triệu khi ra ngoài sống thôi, muốn sống sao thì sống. Xe, tài khoản tín dụng, đồ đạc để hết nhà không mang theo cái gì cả.

Bà Lã quẩy mông ngúng nguẩy đi lên phòng không quên cười thầm trong lòng khi nghe thấy tiếng rên rỉ của Khương Diệp.

- Mẹ, con thua mẹ, con sẽ hẹn hò là được chứ gì?

Cô Thu lại để đồ ăn cho Khương Diệp ăn, muốn cười lắm mà lại không dám cười chỉ âm ư trong cổ họng.

Điện thoại réo đến của cái Oanh, cô vừa ăn vừa ấn nghe máy.

- Có chuyện gì? Trời đánh còn tránh miếng ăn đấy.

- Con chó, dạo này đi đâu mà mất tăm vậy. Đến bar Luxury đi, tao với con Nhi đang ở đây, trai bao ở đây đẹp vãi ra, đến đây ngay đi.

- Tao không có sở thích ấy, chúng mày cứ hưởng thụ đi.

- Mày mà không đến éo bạn bè gì nữa nhé! Đến ngay đi, ế mà cứ ở nhà thì còn ế mạt kiếp con ạ. Bọn tao đợi nhé, nó ở đối diện Phồn Hoa ấy.

- Biết rồi.

Khương Diệp ăn xong lên thay quần áo, ngó sang phòng mẹ.

- Mẹ, con đi hẹn Khang Nam nhá.

Bà Lã đang nằm đắp mặt cũng ngồi bật dậy lên tiếng.

- Thật hả? Ừ đi đi. Có lấy tiền không mẹ cho.

- Không ạ, mai con xin sau.

Xuống đến gara, ngồi lên xe cô ấn điện thoại gọi Khang Nam nhưng không thấy bắt máy nên từ bỏ ý định luôn. Hôm nay tụ tập hai đứa bạn hám trai biết đâu nó lại hốt được Khang Nam đi thì cô đỡ mệt với mẹ Lã. (Truyện được đăng tại trang tác giả Dương Cầm)

Nhạc trong bar xập xình, tiếng hò lên của DJ càng làm cho không khí thêm náo nhiệt. Khương Diệp len qua đám đông để vào trong bàn của hai đứa bạn.

- Sao có hai chúng mày?

- Con Nhi bảo mày dị ứng trai nên đuổi hết đi rồi.

- Coi như biết điều, sao hôm nay lại ngồi đây? Sao không sang Phồn Hoa cho an toàn.

- Đổi không khí chút, gọi gì uống đi, tao đi vệ sinh cái.

Cái Oanh bước đi như đã ngà ngà say, Khương Diệp lườm cái Nhi cháy mặt.

- Mai không đi làm sao mà đi bar giờ này?

- Mai chủ nhật ai làm hả mày? Chỉ có đứa không hám trai như mày mới đi làm thôi.

Khương Diệp túm lấy tiếp viên bar gọi đồ uống. Cô đi làm cả ngày mệt muốn chết nên bây giờ chỉ thèm ngủ thôi.

- Mày hay con Oanh có chuyện gì phải không? Uống nhiều rượu như này là lại bị trai đá hả?

- Nó... thằng kia cắm sừng nó.

- Đập cho nó què giò đi sao phải đi uống rượu hành tội cái đời chứ?

Khang Nam gọi điện thoại lại, Khương Diệp nháy mắt với cái Nhi.

- Gặp trai đẹp không? Đảm bảo mày chỉ có tim đập chân run.

- Xích được ở đâu đấy? Hàng họ ngon không?

- Con chó này, mày không hỏi được gì tử tế à? Có gặp không còn gọi.

- Có, gọi đến đi. Lâu không yêu đương nên quên mùi đàn ông rồi.

Khương Diệp mở máy lên nghe mà nói mãi Khang Nam không nghe thấy liền nhắn tin. Nhận được tin nhắn của Khang Nam đồng ý. Cô quay sang nói với Nhi.

- Đợi chút, đang bên Phồn Hoa nên sang ngay.

- Tóm tắt sơ yếu lí lịch đi.

- Bác sĩ bệnh viện Nhân Ái, 29 tuổi, cao khoảng m85, đẹp trai, phong độ nói chung là ổn áp.

- Bằng tuổi tao, duyệt. Mày chê thì để cho tao, lọt sàng phải xuống nia chứ?

Tiếng quát tháo của một gã đàn ông vang lên ầm ĩ khiến cả hai giật mình quay ra. Khương Diệp đứng bật dậy phi đến chỗ cái Oanh đang bị mấy gã đàn ông vây lấy. Nó ngồi như quỳ dưới chân bọn chúng xin xỏ.

- Mấy người làm gì bạn tôi vậy?

- À, bạn mày hả? Nó say nên nôn đầy ra người tao đây.

- Có vậy thôi mà cũng làm to chuyện, đền là được chứ gì? Muốn bao nhiêu?

Một gã béo nứt thịt, lùn tịt, xăm trổ đầy mình, trên miệng phì phèo điếu xì gà cười dâm dê lên tiếng.

- Cô em, bọn này không cần tiền nhưng bọn em có thứ mà anh cần đấy.

Cái Nhi sợ xanh mặt dìu Oanh đứng lên khi nó say không đứng vững nữa. Khương Diệp nhìn đám người đứng sau gã béo thì ngán ngẩm. Một mình cô không thể hạ hết chỗ này được nên đành xuống nước.

- Nói đi, ông muốn gì để bỏ qua cho bạn tôi.

Hắn ta rót ra bàn hai cốc rượu, bỏ vào mỗi cốc hai viên thuốc màu trắng, mỉm cười gian ác.

- Cô hoặc bạn cô uống hết hai cốc rượu này mà không làm sao thì tôi sẽ bỏ qua.

- Rõ ràng ông bỏ thuốc vào đấy thì làm sao mà bình thường được chứ?

- Vậy thì sao nào? Cô không uống thì cho cô ta uống.

- Rõ là ông đang muốn ép chết người khác.

Hắn ta lại cười man rợ, uống rượu ở một cốc khác, khói thuốc phì phèo lởn vởn quanh mặt.

- Tôi đổi ý rồi, ai uống thì phải theo tôi đêm nay thì hai người còn lại được tha bằng không thì cả ba người đừng hòng ra khỏi đây.

Đám đàn em của gã như một lũ nghiện nhìn Khương Diệp thèm khát. Cô mỉm cười, lại gần cầm cốc rượu đã pha thuốc lên.

- Haha được, anh thích em rồi đấy. Xinh đẹp thế này theo anh thì sẽ sống sung sướng cả đời.

Hắn vừa nói xong thì cốc rượu đáp lên mặt hắn ướt sũng. Một tên đàn em xông ra định túm lấy Khương Diệp thì bị cô giật mạnh tay bẻ quặt lại đằng sau rồi giơ chân đạp ngã.

- Con ranh này mày muốn chết hả?

Khương Diệp đẩy Oanh và Nhi ra một bên, đỡ lấy cái tay đang muốn đánh vào cô rồi xoay người dùng khuỷu tay hất vào cằm hắn, đẩy ngã sấp xuống bàn. Người trong bar thấy đánh nhau thì bắt đầu nhốn nháo. Gã mặt béo ung dung ngồi hút thuốc cho đàn em vây lấy ba cô gái vào trong. Khương Diệp quay sang thì thầm với Nhi.

- Cậu phải ra được ngoài, sang bar Phồn Hoa gặp quản lí ở đấy nói Khương Diệp bạn Khang Nam đang bị đánh, họ sẽ sang giúp chúng ta. Nhớ chưa?

Cái Nhi sợ đến nói lắp.

- Ừ.... cậu.... cẩn thận đấy.

Khương Diệp né người khi một thằng khác cầm chai rượu phi về phía cô. Nhưng vừa né được thằng này thì cô nghe thấy tiếng con Nhi hét lên.

- Diệp, cẩn thận..

"Choang" - Tiếng chai rượu vỡ vang lên chói tai, rượu bắn ra tung tóe.

Khương Diệp bị ôm cứng bởi một người đàn ông, hình như người ấy hứng chai rượu cho cô thì phải.

- Á.. máu...

Cô nghe thấy cái Nhi hét lên thất thanh, rồi lại nghe thấy giọng nói thều thào.

- Chị không sao chứ?