Họa Tình 3 - Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh

Chương 40: Gã đàn ông bí ẩn




Khang Nam đơ người, không thể ngờ được chuyện xảy ra ngoài dự định như vậy. Ai là người đã đưa Khương Diệp đi, anh hét lên với bạn.

- Cậu cho người tìm cô ấy cho tôi đi.

- Bình tĩnh xem nào, bọn chúng yêu cầu gì ở cậu.

- 100 tỷ

- Chuẩn bị tiền đi, nếu chúng ta không tìm được giải cứu thì buộc phải mất tiền thôi.

Khang Nam tắt điện thoại, đứng bật ra khỏi phòng làm việc, cởi bỏ chiếc áo blouse ném mạnh xuống sàn nhà, lấy khóa xe rời đi.

Anh Quân vừa định đến gặp Khang Nam, thấy anh vội vàng đi thì kéo lại.

- Cậu đi đâu đấy? Lát có ca mổ của cậu đấy.

- Sắp xếp người khác làm, tôi đi tìm vợ đã.

- Cô ấy đi đâu mà phải tìm chứ?

Vậy nhưng chẳng thấy Khang Nam trả lời mà đã khuất trong thang máy.

Khương Diệp được đưa đến một căn phòng khách sạn hạng sang. Toàn bộ phòng được kéo rèm kín, bóng tối phủ lên toàn bộ phòng dù bên ngoài đang là ban ngày.

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn bước vào, toàn thân anh ta phủ một màu đen, chiếc mũ lưỡi trai che nửa mặt. Anh ta không nói lời nào, lại bàn ngồi rót rượu ra cốc uống. Ánh nhìn lẫn lời nói đều lạnh như băng.

- Cô có muốn uống không?

- Có

Động tác rót rượu của người đàn ông hơi ngưng lại sau đó lại bình thản rót ra 2 cốc.

- Lại đây đi.

Khương Diệp căng mắt ra để nhìn, ánh sáng quá yếu ớt để nhìn rõ mặt người đàn ông. Cô bước chậm lại gần phía bàn rượu, ngồi xuống ghế, cô đưa tay bắt lấy cốc rượu trượt từ chỗ người đàn ông chạy đến chỗ mình. Chiếc bàn dài hơn một mét, lại với ánh sáng như này thật lòng để nhìn rõ mặt người đàn ông không hề dễ dàng.

- Cô không phải cố nhìn làm gì? Lát lên giường, tôi sẽ cho cô thấy cả cơ thể tôi nữa.

Cô hiểu ý hắn nhưng lại sợ mình hiểu lầm nên hỏi lại.

- Anh bắt tôi về đây làm gì?

- Làm tình

Khương Diệp co rúm người, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng.

- Anh lấy tiền thôi được không?

- Ban đầu chỉ định lấy tiền nhưng nhìn cô xinh đẹp như vậy không động đến thì tôi không phải đàn ông nữa.

Đi kèm với lời nói là khóe miệng người đàn ông vươn lên ý cười nửa miệng ngạo nghễ. Khương Diệp liếc nhìn ngoài cửa thấy chỉ khép hờ liền cầm cốc rượu chưa uống phi sang phía đối diện. Vậy nhưng người đàn ông thân thủ lợi hại, chẳng khó khăn gì mà né người, chiếc cốc lao vào tường vỡ tan. Anh ta cười lạnh lùng.

- Vì cô có thai nên tôi sẽ ưu ái mà nhẹ nhàng với cô. Đừng manh động không đừng trách tôi làm cô bị thương.

Khương Diệp lao thật nhanh ra cửa, người đàn ông chỉ nhàn nhạt ngồi uống rượu nhìn theo. Cửa vừa mở, đứng trước mặt cô có đến 5 người mặc đồ đen, mặt mày ai cũng lạnh như băng. Nếu không phải đang có bầu chắc chắn cô sẽ thử mà đánh nhau nhưng bây giờ, đứa trẻ là quan trọng nhất. Cô đành lùi lại đi vào phòng.

- Anh muốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần đừng động vào tôi.

Người đàn ông đứng dậy, hai tay vỗ vào nhau vang vọng, nụ cười lóe sáng.

- Cô thẳng thắn và bình tĩnh đấy, đúng là phong thái của người lãnh đạo. Nhưng... tôi thích cô rồi lại không muốn tiền nữa.

- Anh đẹp trai như vậy tìm phụ nữ trẻ đẹp thiếu gì chứ? Tôi đang có thai lại sắp kết hôn rồi nên anh hãy cho tôi chuộc bằng tiền đi.

Người đàn ông cười lớn, bước những bước chân lạnh lẽo về phía Khương Diệp. Cô cũng lùi bước để giữ khoảng cách.

- Nghe người ta nói tổng giám đốc La Di bị ép kết hôn cơ mà. Hình như cô lấy người mình không yêu thì hôm nay cô nằm dưới thân tôi một lần thì có gì là mất mát đâu. Không yêu việc gì cô phải giữ thân cho anh ta.

- Tại sao chuyện gì của tôi anh cũng biết, anh là ai?

Người đàn ông vẫn không ngừng lại, càng lúc càng tiến lại gần, những ngón tay đang đặt trên hàng cúc áo cởi cúc.

Khương Diệp biết anh ta thân thủ lợi hại nhưng không thể không phản kháng nên khi anh ta đến gần cô liền giơ tay đánh thì bị hắn nhanh nhẹn nắm lại rồi thả ra ngay lập tức.

- Phụ nữ nhìn thấy tôi là muốn lên giường, tôi cho cô thấy mặt tôi để không còn từ chối nữa nhé!

Khương Diệp lùi sát vào góc tường, không nhìn anh ta mà hét lên.

- Dù anh có ngoại hình ra sao, dù phụ nữ cả đất nước này muốn anh thì tôi cũng không muốn. Hãy thả tôi ra đi, anh cần tiền tôi sẽ cho.

- Cô thất thân rồi thì bây giờ lên giường với tôi chồng cô cũng đâu phát hiện ra chứ? Sạch sẽ làm gì nữa, chi bằng cùng tôi hưởng thụ sắc dục không phải tốt hơn sao?

- Không, tôi không muốn.

- Vì sao?

- Tôi không muốn làm việc có lỗi với anh ấy.

Người đàn ông cười lớn, ánh mắt lạnh lẽo sáng lên, nắm lấy cằm cô nâng lên nhìn sâu vào đáy mắt.

- Cô có yêu anh ta đâu mà lại vờ thanh cao thế?

- Ai bảo anh tôi không yêu? Tôi không hay bộc lộ tình cảm nhưng tôi yêu anh ấy.

- Cô định lừa tôi sao? Thông minh đấy, nhưng đáng tiếc tôi tin lời mọi người hơn là tin cô.

Khi hắn đứng đủ gần, Khương Diệp lên chân muốn tấn công hạ thân hắn nhưng không ngờ hắn lại giữ được chân cô.

- Cô đừng hi vọng phản đòn được với tôi.

Hắn nói, bàn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt cô.

- Tôi cho cô một cơ hội, cô hãy gọi cho người mà cô tin tưởng và yêu thương nhất vào lúc này. Nếu người ta vì cô mà đến với 100 tỷ thì tôi sẽ tha cho cô.

- Anh nói thật chứ?

Anh ta đưa cho cô chiếc điện thoại của mình, hất mặt.

- Gọi đi... hay cô chẳng có người yêu thương để mà gọi. Vậy thì phục vụ tôi nhé!

- Có, tôi gọi... anh đứng tránh xa tôi ra được không?

Anh ta rời khỏi cô, tiến lại về phía bàn, Khương Diệp nhắm đầu anh ta ném điện thoại thật nhanh nhưng... tay anh ta đã túm được nó. Nhanh chóng tức giận mà bước đến chỗ cô.

- Cô đừng thách thức lòng kiên nhẫn của tôi... cô hết cơ hội rồi.

Anh ta nắm tay cô kéo đến giường, Khương Diệp nhắm chặt mắt hét lên.

- Khang Nam, cứu tôi với.

Người đàn ông ngưng lại hành động, đứng thẳng người.

- Khang Nam... chồng cô tên Khang Nam.

Khương Diệp mở mắt, nghĩ anh ta biết Khang Nam nên gật lấy gật để.

- Anh ta là phó chủ tịch Nhân Ái chắc rất nhiều tiền nhỉ? Vậy thì 100 tỷ quá ít rồi.

Anh ta cúi người dọa Khương Diệp sợ chết khiếp với ánh mắt sắc như dao.

- Anh... anh muốn gì?

- Tôi thắc mắc, anh ta là người hoàn mĩ như vậy sao cô lại không yêu? Không yêu sao lại vừa gọi tên anh ta vậy?

- Tôi nói thật anh sẽ tha cho tôi chứ?

- Cô sợ lên giường với tôi vậy sao? Tôi không đẹp bằng hắn sao?

- Anh có, anh có đẹp nhưng tôi không thích anh, người tôi thích là anh ấy... xin anh, đừng làm gì tôi cả... xin anh.

Khương Diệp thấy anh ta lạnh lẽo như vậy, thân thủ lợi hại như vậy thì mình không phải đối thủ nên sử dụng nốt vũ khí còn lại là nước mắt phụ nữ.