“Bà ơi, bà không phải lo cho bọn con đâu, bọn con vẫn khỏe mà.”
Tuyết Nhi mỉm cười, cô cố gắng trấn an bà rằng cả hai vợ chồng cô đều vẫn khỏe mạnh và không gặp bất cứ vấn đề nào cả.
Chuyện là nửa tháng qua cô đã không gọi điện hay về nhà thăm bà lần nào. Chính vì thế mà bà Phượng lo lắng liền gọi điện hỏi thăm tình hình hiện tại của hai vợ chồng nhà cô.
May mắn thay, trước đó Trương Minh Quân đã nói rằng bà không biết chuyện cô bị thương cho nên giờ cô mới có thể nói chuyện với bà một cách tự nhiên và thoải mái như vậy.
Tuyết Nhi không muốn bà lo lắng, cô muốn bà yên tâm và không phải bận lòng về mình thêm chút nào nữa, cho nên cũng đồng lòng với anh và giấu nhẹm chuyện này đi, không thể để cho bà biết được.
Tuyết Nhi miễn cưỡng rặn ra một nụ cười: “Bà ơi, hiện giờ công ty con có hơi bận một chút…” Cô liếc nhìn sang Trương Minh Quân, thấy anh đang gọi điện cho ai đó, trong suy nghĩ dường như đang hơi bị phân tâm.
Cô im lặng một lát rồi lại nói tiếp: “Bà, lúc nào có thời gian con và anh ấy sẽ về thăm mà, bà đừng lo lắng nữa nhé!” Sau đó cô liền gật đầu: “Dạ, bọn con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt… Dạ, bà nghỉ ngơi đi ạ.”
Cúp máy, cô quay lại nhìn Trương Minh Quân, thấy anh xoa trán, gương mặt hiện rõ lên vẻ mệt mỏi.
“Con biết rồi, chuyện đó con sẽ nói với mẹ sau, thế mẹ nhé.” Nói xong anh cũng liền cúp máy.
Trương Minh Quân ngồi xuống sofa, ngả xuống lưng ghế nghỉ ngơi một lát.
Vừa rồi Tuyết Nhi thấy anh từ công ty trở về nhà sắc mặt trông đã khá tệ rồi, sau khi nói chuyện điện thoại với người anh gọi là mẹ xong, trông anh vẫn không khá hơn là bao.
Tuyết Nhi đi tới sofa ngồi xuống bên cạnh anh, cô nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ? Lúc nãy là… mẹ anh gọi à?”
“Ừ.” Anh nhìn lên trần nhà, sắc mặt hơi tốt lên khi được nghỉ ngơi.
“Bà ấy vốn không phải là người hay lên mạng nên bà ấy không biết chuyện em bị thương, cho đến khi vụ việc của em được đưa lên TV.”
“À quên nói với em.” Anh quay đầu nhìn cô, nở ra một nụ cười gượng gạo: “Bà ấy là mẹ chồng em, đó là lý do vì sao bà ấy bảo anh đưa em về, mọi người trong nhà cũng đều đang lo lắng cho em nữa.”
Tuyết Nhi đột nhiên thấy bối rối, gì cơ? Mẹ chồng cô á?
Lúc mới tỉnh dậy ở bệnh viện, đột nhiên có người chồng ở đâu “từ trên trời rơi xuống” đã khiến cô đủ sốc rồi, vậy mà cô quên mất anh còn có gia đình, tức đó chính là nhà chồng của cô nữa.
Sắc mặt cô kém hẳn đi, trong lòng mơ hồ lo lắng không rõ ràng, anh nhìn qua thì đoán được cô đang lo lắng về cảnh “mẹ chồng nàng dâu” trong truyền thuyết đây mà.
Trương Minh Quân đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng trấn an: “Không phải lo lắng, bà ấy lo lắng cho em lắm, quan tâm giống như con cái trong nhà thôi.”
Trước đây, tuy số lần về nhà đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần hai người về thì mẹ Trương đều niềm nở tiếp đón và vui vẻ tám chuyện với cô về bất cứ chuyện gì, bao gồm cả chuyện nói xấu con trai mình kiêm chồng của cô nữa.
Nhưng thật tiếc là bây giờ cô không thể nhớ được gì cả.
Tuyết Nhi hơi cúi đầu, cô mím môi lại, thực ra bây giờ cô cũng không thấy căng thẳng cho lắm.
Khi cô định hỏi chuyện về công ty của anh thì đã thấy anh nhắm mắt, thở đều đều, nét mặt hơi giãn ra.
Anh đã ngủ mất tiêu rồi.
Bình thường cô không nhìn kỹ gương mặt đẹp trai này vì cô luôn đi ngủ trước anh, và trong ngày anh thường xuyên đến công ty làm việc nên lại càng không thể nào. Cho tới lúc này đây khi có cơ hội ngắm nhìn gương mặt này, trong lòng cô liền trở nên vô cùng khẩn trương.
Mái tóc đen nhánh đã dài ra một chút, làn da lấm tấm ít mồ hôi, hàng mi đen dài, lông mày rậm rạp, sống mũi cao chót vót, đôi môi hơi trắng bệch ra, trên môi còn xuất hiện vài vết nứt nẻ.
Tuyết Nhi liếc mắt xuống nhìn, thấy yết hầu anh mới chuyển động, làm cho cô bị kích thích không ít.
Đôi má ửng đỏ, sự quyến rũ này khiến cô bị mê hoặc mất rồi.
Cô nghĩ: “Mình chỉ ngắm một chút, một chút nữa thôi…”
Tuyết Nhi dịch người sát lại gần anh, càng nhìn càng thấy nhan sắc này vô cùng chấn động.
Đã có một khoảng thời gian cô cần thích ứng được chuyện người đàn ông này chính là chồng của mình.
Một người mà cô chỉ có thể gặp được trên TV vài lần, thật không ngờ lại trở thành người đầu ấp tay gối mỗi khi đêm về.
Không hiểu sao cô cảm thấy mình thật may mắn, người đàn ông này vừa xuất sắc vừa đẹp trai đến như vậy mà trở thành chồng mình được, đúng là có nằm mơ cô cũng không dám tưởng tượng nổi.
Tuy không biết cô và anh đã đến với nhau bằng cách nào, nhưng nhìn vào thời điểm hiện tại cô cũng thấy được tình cảm giữa hai người khá là… mặn nồng rồi.
Đúng chứ?
Càng lúc cô càng xích lại gần anh hơn, giống như bị bỏ bùa vậy, cô không thể ngừng lại hành động của mình được.
Tuyết Nhi chạm nhẹ làn da trên gương mặt của anh, cảm nhận sự trơn bóng và dinh dính trên đầu ngón tay mình.
Bên ngoài đã không còn tuyết rơi nữa, chỉ còn có tuyết bao phủ ở khắp mọi nơi, từ mái nhà cho đến mặt đường, không chỗ nào là không có tuyết cả. Tuy vậy nhưng bên ngoài trời vẫn còn lạnh, không biết anh đã làm gì khiến cả cơ thể dính đầy mồ hôi như thế này.
Tuyết Nhi di chuyển ngón tay mình xuống phía dưới, chạm nhẹ lên đôi môi đã bị nứt nẻ vì mùa đông lạnh giá, nó đã không còn sắc hồng vốn có nữa.
Cô thu lại tay mình về, tuy có chút tham lam nhưng cũng không dám tiến xa hơn, vì không rõ người đàn ông này đối với mình như thế nào cho nên…
Suốt khoảng thời gian qua anh rất chiều chuộng, chăm sóc, lo lắng và quan tâm đến cô, mặc dù cả hai là vợ chồng nhưng cô không thể thấy nổi một nụ hôn nào anh dành cho mình giống như những cặp vợ chồng khác.
Hai người kết hôn là thật, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Vốn định bảo anh đi tắm trước rồi ngủ cho thoải mái, nhưng trông anh mệt mỏi như vậy, mà cô thì không thể nào bế anh lên được. Cô chỉ đành nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống ghế, sau đó về phòng tìm chăn mỏng đắp cho anh.
Khi Tuyết Nhi mới đứng dậy, thì đột nhiên cô bị một bàn tay kéo trở lại xuống ghế sofa.
Người đàn ông với thân hình cường tráng ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng.
Tuyết Nhi bất động không thể di chuyển, cô không dám cựa quậy nhưng không động đậy thì khó chịu lắm…
Ngủ trên giường thì không nói, nhưng ngủ trên sofa thì có hơi…