“Tam gia, cậu sẽ phải ở lại nước M trong nửa năm tới.”
Giọng nói già nua mang theo vẻ mệt mỏi vang lên.
Ở trên giường bệnh, một người đàn ông đẹp trai với sắc mặt tái nhợt dựa vào thành giường, anh nhẹ nâng mí mắt lên.
Hàng lông mi dài khẽ run rẩy, đôi mắt lạnh lùng nhìn ông già trước giường bệnh, trong cổ họng anh phát ra một tiếng xì chế giễu.
“Nửa năm? Giáo sư Brent, ông cũng biết tôi không thích đất nước này, ông có nhiệt tình giữ tôi lại như thế cũng vô ích thôi.”
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ hé mở, giọng nói khàn khàn, ngữ điệu bình thản.
Anh ta chính là Hoắc Tam gia, Hoắc Vân Tiêu, vì cơ thể xảy ra vấn đề nên bị gia tộc đưa ra nước ngoài điều trị.
Giáo sư Brent đứng trước giường bệnh nghe thấy vậy thì suýt nữa tức điên.
Không thích nơi này là sao.
Nếu người trước mặt này không phải là một cổ đông của bệnh viện Walton, Brent nhất định sẽ sai người ném anh ta ra ngoài.
Brent giơ tay ấn sống mũi để kiềm chế lại, sau đó cắn răng nói: “Tam gia, cậu phải biết tình trạng của mình bây giờ chứ, đến cả việc cơ bản nhất là bước xuống giường mà cậu cũng không làm được.”
Những câu này cứ như đâm thẳng vào cổ họng Hoắc Tam gia.
Hôm qua, anh và anh họ hai là Hoắc Dịch Dung đi gặp mặt bên nhà thông gia để bàn về chuyện hôn lễ của anh ấy.
Buổi tối anh uống hơi nhiều rượu, nhưng khi chuẩn bị về phòng đi ngủ thì bị một cô gái không biết từ đâu xuất hiện nhào vào người anh.
Hoắc Tam gia cứ như bị trúng bùa mê thuốc lú cùng làm chuyện ấy với một cô gái còn chưa nhìn rõ mặt.
Quá trình này thật sự một lời khó nói hết.
Nhưng lại khiến anh vẫn còn nhớ mãi cảm giác khi ấy.
Cái cảm giác đê mê mà giờ hồi tưởng lại, toàn thân Hoắc Tam gia vẫn còn run rẩy.
Nhưng lần phá thân này cũng khiến cơ thể Hoắc Tam gia bị tổn hại rất lớn.
Hoắc Vân Tiêu sinh ra đã yếu ớt, anh thường xuyên bị ngất mà không rõ lý do, cũng không tìm ra được nguyên nhân phát bệnh.
Khi lớn hơn một chút, tình huống mới trở nên tốt đẹp hơn.
Cha của Hoắc Tam gia đã mời môn chủ Linh Hư Tử của môn phái Linh Sơn đến kiểm tra cơ thể cho anh, nhưng ông ta không tìm ra được nguyên nhân gì cả, Linh Hư Tử chỉ dặn dò chung chung rằng hãy cố gắng đừng để Hoắc Tam gia bị phá thân, điều đó không tốt cho sức khỏe của anh.
Nói tóm lại là phải giữ gìn trinh tiết thì anh mới sống lâu thêm vài năm nữa.
Từ đó trở đi, người trong nhà lúc nào cũng dặn đi dặn lại anh rằng, tuyệt đối không được để mất trinh.
Nhưng ai có thể ngờ, ngày hôm qua anh lại không giữ được trinh tiết của mình.
Sắc mặt của Hoắc Vân Tiêu chuyển từ trắng sang xanh, không biết anh nhớ đến điều gì mà nó lại chuyển từ xanh sang đỏ.
Đôi mắt của anh hơi cụp xuống và được che đi một nửa bởi hai hàng lông mi dài, khuôn mặt với những đường nét hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc và đôi môi mỏng gợi cảm mím lại thành một đường thẳng cứng rắn.
Ai cũng có thể nhận thấy tâm trạng của Hoắc Vân Tiêu bây giờ rất không vui.
Một lúc sau, anh ngước mắt lên và cất giọng khàn khàn trầm thấp: “Ai đang ở bên ngoài?”
Giáo sư Brent trợn mắt: “Vệ sĩ.”
Lông mày của Hoắc Vân Tiêu hơi nhíu lại, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào ông ta: “Không còn ai nữa à?”
Anh không tin không có ai trong nhà đi cùng mình.
Cha của Hoắc Vân Tiêu đã lui về phía sau từ lâu và chuyển giao hết mọi việc của nhà họ Hoắc vào tay anh.
Cách đây một thời gian, cha anh đi châu Âu thư giãn, tiện thể xem triển lãm tranh của chú hai, vì vậy ông ấy không thể về kịp.
Anh họ cả Hoắc Quân Tín là thư ký của tổng thống, vì vậy, nếu muốn rời khỏi thủ đô, anh ấy phải trải qua rất nhiều tầng thủ tục nghiêm ngặt mới có thể lấy được giấy tờ, càng đừng nói đến việc đi ra nước ngoài.
Còn về phần anh họ hai là Hoắc Dịch Dung, anh ấy cũng là người tự do nhất.
Hoắc Vân Tiêu đoán rằng người có khả năng đi cùng anh đến nước M nhất chính là anh ấy.
Và đúng là như vậy.
Một giây sau, giáo sư Brent lên tiếng: “Hoắc Nhị gia đưa cậu đến đây, cậu ta vừa rời đi khoảng nửa tiếng trước.”
Ông ta bước đến và đưa kết quả xét nghiệm cho Hoắc Vân Tiêu.
“Lần này, các chỉ số thể chất của cậu thấp hơn rất nhiều so với trước đây. Hai tiếng trước cha cậu đã gọi điện đến, ông ấy yêu cầu dù có chuyện gì thì cậu cũng phải ở lại đây nghỉ ngơi nửa năm, ông ấy sẽ đích thân lo liệu mọi chuyện ở trong nước.”