Hoắc Thiếu, Buông Tha Cho Tôi Đi

Chương 9: Gây sóng gió




Chuyện như vậy thật sự khiến người ta quá khiếp sợ.

Sở Vân không dám tưởng tượng, Bạch Tuyết Nhi lại to gan lớn mật mà giở thủ đoạn độc ác đến như thế.

Thì ra tất cả bất trắc đều do kẻ có ý xấu sắp xếp gài bẫy!

Cô và Hoắc Mạc Sâm trực tiếp bị người ta chia rẽ!

Thân thể cô không tự chủ được mà phát run, sáu năm ác mộng của cô đều do hai người bên ngoài ban tặng.

Nhớ tới ba năm bị giam cầm, cô không lúc nào là không muốn trở lại bên cạnh Hoắc Mạc Sâm, nhưng vẫn không thể, lại nghĩ đến ba năm sống không bằng chết, không hề tôn nghiêm trong tù, nghĩ đến lá lách và tiếng nói mất đi vì vụ tai nạn, nghĩ đến quả thận bị cắt bỏ trong ngục...

Nhớ đến mọi chuyện, mọi ân oán, Sở Vân hận không thể lao ra khỏi toilet, tự tay bóp chết bọn họ!

Nhưng cô không thể.

Thân thể cô đã rách nát tàn tật, còn có cái gì để liều mạng với hai người họ.

Ba năm trong tù dạy Sở Vân nhiều nhất chính là nhẫn nhục.

Cô biết mình không thể xúc động, hai người này lòng dạ độc ác đến thế, nếu bị bọn họ biết mình phát hiện bí mật của họ thì nhất định sẽ nghĩ cách làm mình câm miệng.

Có lẽ sẽ nhốt cô lại giống như trước kia, hoặc là làm ác hơn, dứt khoát hơn...

Cô đã không phải Sở Vân của trước kia, tuyệt đối không thể ngu xuẩn đưa tới cửa được.

Sở Vân nghĩ thông suốt thì thầm quyết định, dùng sức nuốt ngược bi thương thù hận vào trong bụng. Cô xách thùng nước và bàn chải trên đất lên, hít sâu một hơi, mở cửa phòng rửa tay ra, cúi đầu bước nhanh rời khỏi đó.

Cô cảm thấy thật hồi hộp, cầu nguyện bọn họ đừng gọi mình lại rồi nhận ra cô.

Trong bóng tối, cô khom lưng mà vội vã đi ra hỏi cửa.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Tiếng mây mưa trong phòng vẫn còn tiếp tục, Sở Vân buồn nôn mà đóng cửa lại, cô biết, còn có một người khác phải biết được chân tướng này!

Đó là Hoắc Mạc Sâm.

Rốt cục chờ đến tan ca, Sở Vân thu dọn đồ đạc rồi vội vã rời khỏi hộp đêm. Cô không thể nói chuyện, đồng thời cũng sợ Hoắc Mạc Sâm biết hành tung của mình, cô còn chưa sẵn sàng gặp lại Hoắc Mạc Sâm.

Cô từng yêu hắn sâu đậm, nhưng ba năm nay cô cũng nếm trải quá nhiều đau khổ!

Bây giờ cô rất sợ Hoắc Mạc Sâm, không chỉ sợ, có thể nói là khiếp đảm.

Cô và Hoắc Mạc Sâm đã được định sẵn là hai đường thẳng song song, đã đi về hai hướng khác nhau càng lúc càng xa, không bao giờ có liên quan gì nữa.

Nếu có thể, cả đời cô không muốn gặp lại Hoắc Mạc Sâm nữa.

Nhưng vận mệnh lại thích trêu đùa cô như vậy, nếu cô đã biết chân tướng của sự thật, cũng không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cô cũng không chờ mong mình và Hoắc Mạc Sâm còn có thể có gì, nhưng cô không thể đeo nổi oan này cả đời!

Sở Vân dùng cái di động cũ giá rẻ mà mình mua được, soạn tin nhắn gửi tất cả mọi chuyện mình nghe thấy trong phòng, nói cho Hoắc Mạc Sâm biết tội ác ngập trời của Bạch Tuyết Nhi cùng Trần Đông Thụy.

Cô còn nhớ số điện thoại của Hoắc Mạc Sâm, nhưng cô không xác định Hoắc Mạc Sâm có đổi số hay không.

Mang thái độ thăm dò, cô gửi nặc danh cho Hoắc Mạc Sâm một tin nhắn, không bao lâu sau, cô nhận được điện thoại của hắn.

"Alo?"

Khi giọng nói đã lâu không nghe thấy kia truyền đến xuyên qua điện thoại, trái tim Sở Vân vẫn không tự chủ mà lỡ một nhịp.

Qua lâu như vậy, cho dù Hoắc Mạc Sâm không còn chút tình nghĩa và thương tiếc nào với cô, nhưng hắn vẫn là người cô trân trọng nhất dưới đáy lòng.

"Sở Vân." Giọng nói lạnh như băng giống như trời đông giá rét tháng mười hai.



"Xem ra cô ngồi tù ba năm vẫn chưa đủ, vừa được thả ra lại bắt đầu gây sóng gió."