Hoạn Hải Vô Nhai

Chương 10





Lúc ăn cơm xong, thời gian đã sắp đến chín giờ. Nhớ tới cuộc hẹn chín giờ, Triệu Trường Phong trở lại phòng ngủ chờ Vương Hướng Đông. Thế nhưng tới lúc chín giờ, Vương Hướng Đông vẫn chưa tới, mãi cho đến mười hai giờ, Vương Hướng Đông cũng vẫn chưa xuất hiện.
- Mẹ, thời đại này, ngay cả phụ đạo viên đều học cho leo cây!
Triệu Trường Phong mắng một câu, mặc thêm một chiếc áo khoác để đi vệ sinh. Lúc đến cầu thang, liền gặp Điền Lỗi đang đi tới.
- Điền Lỗi, đến tột cùng tối qua xảy ra chuyện gì? Cậu biết thằng bị mình đánh là thằng nào không?
Triệu Trường Phong hỏi.
- Không biết!
Điền Lỗi lắc đầu, kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho Triệu Trường Phong.
Nguyên lai lúc đó khi Điền Lỗi dẫn đám người Vũ Tinh đến đó, đã đặt phòng số sáu tại đó, một mặt chúc mừng sinh nhật cho Vũ Tinh, mặt khác chờ Triệu Phong tới. Đến hơn sáu giờ, Vũ Tinh cùng các bạn học đi vệ sinh, trên đường gặp phải nam sinh kia. Nam sinh kia thấy bộ dáng Vũ Tinh xinh đẹp, mở miệng đùa giỡn. Điền Lỗi ở phòng riêng nghe được động tĩnh, vội vọt ra, lớn tiếng quát mắng nam sinh kia, không nghĩ tới nam sinh kia thẹn quá thành giận, ỷ vào thân hình cao to, một cước đá ngã Điền Lỗi, sau đó dẫm lên lưng nhục nhã hắn. Sau đó nữa thì Triệu Trường Phong đã đến rồi...
- Hóa ra là như vậy? Đánh chết thằng chó này cũng không mệt!
Triệu Trường Phong tức giật bất bình:
- Mình nhìn thấy trên ngực hắn có đeo huy hiệu của trường học chúng ta! Bất quá không biết hắn thuộc hệ nào. Con bà nó, mình đi học ba năm trời rồi, còn chưa từng gặp qua thằng nào vô sỉ như vậy.
- Trường Phong, đừng nóng giận nữa!
Điền Lỗi ngược lại an ủi Triệu Trường Phong:

- Hôm nay cậu cũng đánh hơi nặng tay, đủ cho thằng đó chịu đựng vài ngày rồi!
Đột nhiên Điền Lỗi lại nghĩ tới một việc:
- Được rồi, Trường Phong, hình như thằng đó biết mình. Hắn vẫn gọi Điền Xử.
- A?
Triệu Trường Phong sờ sờ cằm, như có chút suy nghĩ nói:
- Không chừng chính là thằng học ở khoa cạnh bên, chí ít hắn rất quen thuộc đối với hệ của chúng ta.
Lại suy nghĩ một lúc, cối cùng Triệu Trường Phong lắng đầu:
- Quên đi, mặc kệ hắn! Chỉ cần hắn học với chúng ta, sớm muộn cũng sẽ gặp thằng đó. Mình nghĩ có giáo huấn ngày hôm nay, sau này hắn sẽ thành thật nhiều hơn.
Điền Lỗi cười nói:
- Đúng vậy! Mấy cú đá kia của cậu thực sự rất ác, khiến mình nhìn mà cứ sợ, chỉ sợ cậu lại đá chết người ta.
Triệu Trường Phong cười nói:
- Sẽ không, mình ra tay có chừng mực!
Hắn vỗ vỗ vai Điền Lỗi nói:
- Điền Lỗi, cậu đi về ngủ trước đi! Cho dù trời sập, cũng phải để chúng ta ngủ dậy rồi nói!
...
- Trường Phong! Trường Phong!
Triệu Trường Phong đang ngủ say mơ màng, chợt nghe thấy có người gọi tên của hắn.
- Ai vậy? Gọi cái gì mà gọi? Không thấy được người ta đang ngủ hay sao?
Triệu Trường Phong lầm bầm một câu, xoay người, kéo chăn, tiếp tục ngủ.
- Ngủ cái gì mà ngủ!
Người này cũng không bỏ qua, một tay nhấc chăn Triệu Trường Phong, toàn bộ thân thể kiện mỹ của hắn lộ ra trong không khí.

- Mẹ nó! Cứ thích đùa! Không để cho người ta ngủ sao?
Triệu Trường Phong giật mình ngồi dậy, hắn đang muốn phát hỏa, đột nhiên lại thấy Vương Hướng Đông lôi chăn hắn đứng ở trước giường.
- Vương, Vương đạo viên!
Bao nhiêu buồn ngủ của Triệu Trường Phong thoáng cái chạy hết:
- Buổi sáng tốt lành!
Vương Hướng Đông thả chăn xuống giường, nghiêm túc nói:
- Trường Phong, lập tức mặc đồ vào. Tôi với cậu lên mái nhà nói chuyện!
Phòng ngủ của Triệu Trường Phong tại tầng sáu, tầng cao nữa, chính là mái nhà. Phụ đạo viên thích nhất tìm học sinh lên mái nhà tầng sáu nói chuyện, bên trên vắng vẻ không người, phi thường yên tĩnh, là một nơi rất lý tưởng để tâm sự.
Nhìn Vương Hướng Đông đi ra phòng ngủ, Triệu Trường Phong không dám chần chờ, vội vội vàng vàng mặc y phục, không kịp đánh răng, tùy tiện lấy khăn lông ướt lau qua mặt, vội vàng chạy lên nóc nhà. Vừa mới lao ra, Triệu Trường Phong lại chạy ngược trở lại, cầm bản kiểm điểm năm nghìn chữ vết tối qua nhét dưới gối, lúc này mới chạy ra bên ngoài.
Lên trên lầu, Vương Hướng Đông đã đứng ngay hướng đông bắc chờ hắn, Triệu Trường Phong cầm bản kiểm điểm vội vã chạy tới trước mặt Vương Hướng Đông, đưa bản kiểm điểm cho hắn:
- Vương đạo viên, đây là bản kiểm điểm tối qua em mới viết!
Vương Hướng Đông nhàn nhạt cười, đẩy ra bản kiểm điểm.
- Trường Phong đồng học, tình huống hiện tại, bản kiểm điểm này có đọc hay không cũng không còn quan hệ gì rồi!
Trong lòng Triệu Trường Phong trầm xuống, thầm nghĩ hỏng rồi, bản kiểm điểm đều không còn quan trọng, xem ra không phải bà già họ Mã kia giở trò rồi. Như vậy sẽ là chuyện gì đây? Không lẽ thằng chó hôm qua bị đánh đã tố cáo lên ban giám hiệu? Hắn trêu bạn gái, đánh đấm Điền Lỗi, dĩ nhiên còn dám làm ác nhân cáo trạng?
Vương Hướng Đông bước đi thong thả hai bước, chắp tay sau lưng nói:

- Học sinh Trường Phong, thực sự tôi càng ngày càng thấy bản lĩnh lớn lao của cậu rồi. Dĩ nhiên học tập trò đánh người! Cậu nói xem, tối qua xảy ra chuyện gì?
Triệu Trường Phong cãi lại:
- Vương đạo viên, em không cố ý đánh hắn. Tiểu tử kia không chỉ đùa giỡn bạn gái Điền Lỗi, thậm chí còn đánh Điền Lỗi, em không nhịn được mới ra tay!
- Cậu tận mắt nhìn thấy hắn đùa giỡn bạn gái Điền Lỗi sao? Tận mắt thấy hắn đánh Điền Lỗi sao?
Vương Hướng Đông hỏi ngược lại.
- Vương đạo viên, em thấy rõ, chính vì em tận mắt thấy, cho nên mới không nhịn được ra tay đánh thằng khốn nạn đó.
- Tốt, chưa cần nói đến chuyện đó là thật hay giả, cho dù cậu thấy tận mắt thì sao?
Vương Hướng Đông cười nhạt:
- Cho dù cậu thấy tận mắt thì sao? Cậu có quyền ra tay đánh người ta bị thương sao? Ai cho cậu quyền đó? Cho dù người khác thực sự đánh đập Điền Lỗi, đùa giỡn nữ sinh, cậu cũng nên bẩm báo lại cho các thầy cô, hoặc là cố gắng báo cáo lại cho bảo vệ tự nhiên trường học sẽ xử phạt hắn, tự có pháp luật nghiêm phạt hắn, vì sao e có thể tự tiện đánh người đây? Lẽ nào cậu có thể đại biểu cho trường học, đại biểu cho pháp luật hay sao?
Triệu Trường Phong bị Vương Hướng Đông hỏi, tức điên người, hắn lớn tiếng nói:
- Bẩm báo cho các thầy cô? Cố gắng gọi bảo vệ can thiệp? Chờ lúc em báo lại xong sợ rằng Điền Lỗi cũng bị người ta đánh chết rồi, bạn gái hắn cũng bị người ta đùa giỡn được rồi!