Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 63: Đại điển đăng cơ (Thượng)




Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, trẫm lấy tông nhân nhập kế đại thống, hoạch phụng tông miếu bảy năm. Niệm trẫm viễn phụng liệt thánh gia pháp, cận thừa hoàng khảo thân giáo, nhất niệm quyền quyền, bản duy kính thiên trợ dân tự vụ, chỉ e nhiều bệnh, không thể kế thừa từ đường nghiệp lớn.

Nay Hải Minh Vương Bách Lý Thương Minh, nhân hiếu thiên thực, cơ trí túc thành. Thượng tuân tổ huấn, hạ thuận dân chúng, nhập phụng dòng dõi, kế thừa hoàng vị, miễn tu lệnh đức, chớ ngộ phá hoại. Thần dùng trung vì tẫn, kế thừa tiền chí. Tự duy lương đức, thượng lại thân hiền, cộng đồ tân trị, khâm thử! (Đọc chả hiểu gì, chém bừa thôi nhé mấy mẹ :v)

“Khâm thử!”

Giọng nói lạnh lẽo sắc nhọn của đại thái giám nội thị truyền chỉ văng vẳng xa xa, giống như một giọt mực đen rơi vào nước, lại như chuông đồng trên tháp Phật, ầm ầm rung động, gợn sóng này như lan ra khắp thành, thậm chí toàn bộ Tây Địch, rồi dần dần lắng đọng.

Đồng thời cũng không khác gì một màn tuyết dày đặc đang bao trùm khắp hoàng thành cung cấm đang chìm trong ngọn lửa, nháy mắt đóng băng toàn bộ máu tanh và sát phạt ở nơi này.

“Kẻ kháng chỉ đều là phản nghịch, giết không tha, tru di cửu tộc!”

“Người tố giác và tru sát phản nghịch sẽ được tha tội, quan thăng một bậc, thưởng trăm lượng bạc!”

Tân Đế chưa đăng cơ, nhưng làm người thừa kế được tiên đế vừa hoăng thệ chỉ định, hắn tay cầm trường kiếm bước ra từ đại điện, một khắc đó liên tiếp nhiều chính lệnh được ban bố xuống.

Không biết ai mở đầu, những binh lính hơi chút do dự đã bị đồng bọn phản chiến tàn sát.

Còn bóng người màu tím đậm kia, thì lẳng lặng khoanh tay đứng trước cửa điện, không biểu cảm nhìn phía dưới, binh lính đồng môn phản chiến, kêu giết kêu chém thảm thiết hỗn loạn thành một biển máu.

Cho đến khi một binh lính đầu tiên động thủ tàn sát đồng liêu của mình bỗng quay đầu, đối mắt với bóng của kẻ chinh phục đứng sừng sững như ma thần kia, kính cẩn khẽ gật đầu, sau đó lại gia nhập vào đám tàn sát.

Khóe môi phía dưới mặt nạ của hắn mới nhếch lên nụ cười lạnh như băng.

Đây, mới chỉ là bắt đầu của cuộc thanh tẩy.

Đánh rắn dập đầu, tất cả quân cờ mà hắn bày ra trong hai năm nay, nên phát huy tác dụng rồi.

— Ông đây là đường ranh giới buồn bực —

Tây Lương Mạt lẳng lặng đứng phía trên bạch tháp, quan sát cả tòa cung thành.

Rất nhiều cung điện bốc khói, đó là tàn dư của lửa lớn và giết chóc.

Cả tòa cung thành bị bao phủ trong hoàng hôn màu đỏ tươi, đây đã là chạng vạng ngày hôm sau, trận chiến loạn bảo vệ hoàng quyền này bình ổn lại nhanh hơn nàng tưởng rất nhiều.

“Nghĩ gì vậy?”

Giọng nam lạnh lẽo thanh lãnh vang lên phía sau nàng, nàng bị một vòng tay có mùi mạn đà la và mùi máu ôm lấy.

Tây Lương Mạt khẽ thở dài một tiếng, vòng tay của hắn trước nay khi mới ôm lấy là lạnh lẽo, nhưng lại khiến người ta không cách nào chạy thoát.

“Ta chỉ đang nghĩ, bởi vì khi ngươi mất ký ức cũng đã sớm không cam lòng đứng dưới, có tâm mưu phản, thận trọng mưu tính, hay bởi vì Hách Lý Hách Vân từ đầu đã muốn truyền đế vị cho ngươi, cho nên ngươi mới có thể trong thời gian ngắn tiếp quản thế lực của Bách Lý Hách Vân, còn lợi dụng thực lực của Ma Cung, khống chế trung tâm quyền lực là hoàng thành này.”

Tiếng cười lành lạnh của hắn vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Ngươi đoán xem?”

Tây Lương Mạt hơi cong khóe môi cười: “Ta không biết.”

Hoặc cả hai chuyện đều có khả năng, trước nay Bách Lý Thanh không phải người cam chịu cúi đầu trước kẻ khác, một nam nhân đã quen nắm quyền, thao túng toàn cục, chỉ cần tiếp xúc với thứ có liên quan đến quyền lực sẽ theo bản năng muốn khống chế toàn cục, đặc biệt là khi hắn cho rằng kẻ thượng vị kia không bằng mình.

Mà Bách Lý Hách Vân, đại khái từ ban đầu đã rất mâu thuẫn, hắn đã hy vọng Bách Lý Thương Minh có thể kế thừa vị trí của hắn, dẫn dắt Tây Địch đi về hướng hưng thịnh, thực hiện những giấc mơ trước kia hắn không thể thực hiện – ví dụ như nhất thống Bắc Quốc Thiên Triều, rồi lại kiêng kỵ Bách Lý Thương Minh kiệt ngạo khó thuần, lòng muông dạ thú, không chịu khống chế, thậm chí sau khi khôi phục ký ức của Bách Lý Thanh, dưới cơn giận còn tàn sát hoàng tộc Bách Lý gần như không bỏ sót.

Cho nên, hắn hết sức dẫn đường để Bách Lý Thanh trừ bỏ tệ nạn của Tây Địch, cứu vớt bá tánh thương sinh, ý đồ để Bách Lý Thanh thừa nhận thân phận người Tây Địch của bản thân, nhưng có lẽ tới một khắc cuối cùng trong sinh mệnh, hắn mới phát hiện nam nhân này khó cân nhắc và khống chế hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Mà chờ đến khi Bách Lý Hách Vân muốn trực tiếp giết Bách Lý Thanh, sửa chữa lựa chọn sai lầm của mình thì đã không còn kịp rồi.

Thế gian này, không ai có thể khống chế Bách Lý Thanh khó lường giống như mây đêm này.

“Ngươi có vẻ hiểu Bách Lý Hách Vân quá nhỉ, mới vào Tây Địch mấy tháng đã thêm một tri kỷ rồi, hử?’ Giọng cười lạnh cợt nhả của Bách Lý Thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai.

Tay hắn cũng thuận thế đặt lên bả vai nàng.

Tây Lương Mạt sửng sốt, sau đó mới phát hiện mình mắc phải sai lầm, tuy Bách Lý Hách Vân không phải quân tử, nàng cũng hận hắn mang đến thống khổ cho mình, thậm chí hận không thể giết hắn, nhưng nếu đơn thuần xét về một đế vương, Bách Lý Hách Vân có thể nói là minh quân đương thời, chẳng những nhìn xa hiểu rộng mà còn là một nhân tài làm việc lớn mật, không rập khuôn.

Hơn nữa không hiểu vì sao, có lẽ vì thực ra hắn và A Cửu từ một phương diện nào đó là một loại người rất giống nhau, cho nên sau khi hắn chết, trong lòng nàng đột nhiên không cách nào hận nổi.

Nếu không phải lập trường đối địch, có lẽ thật sự có thể trở thành bằng hữu nâng chén trò chuyện.

Mà nàng lại biểu hiện cảm xúc khó có thể miêu tả của mình đối với Bách Lý Hách Vân ra trước mặt Bách Lý Thanh.

Còn có chuyện gì ngu ngốc hơn chuyện này không?

Bởi vì lão yêu ngàn năm phía sau mình này, căn bản là một tên lòng dạ hẹp hòi đến chết!

“Không có, chỉ là… à…” Tây Lương Mạt do dự một lát, ý đồ muốn giải thích cái gì.

Nhưng đối Phương rõ ràng không định cho nàng thời gian giải thích, hắn cúi đầu, bỗng chuyển ngón tay dừng trên cổ áo nàng, cười như có như không: “Vi sư thấy hình như ngươi mặc bộ đồ này hai ngày rồi nhỉ.”

Tây Lương Mạt sửng sốt, cúi đầu nhìn quần áo của mình, đột nhiên phát hiện trên người mình đang mặc lại là… hỉ phục Bách Lý Hách Vân chọn cho mình!

Nàng đứng hình, có cảm giác không hay cho lắm.

“Đây chỉ là nhất thời quên mất thôi mà, hai ngày nay chém giết quá lâu cho nên cũng không có thời gian đi thay quần áo.”

Đây là lời nói thật, nàng thật sự không có thời gian đi thay quần áo, sau khi ra khỏi Thanh Vân Điện lập tức kiểm kê số người còn sống của Phi Vũ Quỷ Vệ, lại liên hệ với Mị Lục, dẫn theo Tiểu Bạch đi tập hợp tất cả quỷ vệ ẩn núp vào cung bị ly tán, sau đó dựa theo kế hoạch của Bách Lý Thanh đã đặt ra bao vây hoặc tiêu diệt, ép đầu hàng toàn bộ những người còn nghi ngờ và không phục.

Hai ngày nay dù quá mệt cũng mặc nguyên quần áo để ngủ, chưa từng tinh tế nghĩ đến việc thay đồ, chỉ trong lúc chém giết trực tiếp khoác áo giáp lên mà thôi.

“Vi sư không thích.” Bách Lý Thanh nghe vậy nhàn nhàn nói.

Đây là giọng điệu trần thuật, mang theo một chút hương vị lạnh lẽo.

Tây Lương Mạt sao có thể không biết, không nam nhân nào thích nữ nhân của mình mặc áo cưới mà người khác đưa, cho dù người kia chỉ vì lợi dụng nàng mà thôi.

Nàng ho nhẹ một tiếng: “Ta… Lát nữa bảo người đưa bộ đồ mới tới.”

Nàng còn chưa dứt lời đã cảm thấy cổ hơi lạnh, sau đó là tiếng trân châu “lách tách” rơi xuống đất.

Đầu ngón tay Bách Lý Thanh thong thả ung dung duỗi ra lướt trên viên cúc áo trân châu thứ hai trên cổ áo nàng, nhẹ nhàng gảy: “Vi sư giúp ngươi.”

“Xoẹt…!”

Lần này không phải là trân châu bị xé xuống, mà một mảnh lụa mỏng trực tiếp bị động tác nhã nhặn của hắn xé nát.

Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy làn da lạnh lẽo tiếp xúc với không khí nổi lên một lớp da gà, nàng kéo vạt áo theo bản năng, muốn xoay người: “A Cửu… Ta tự mình làm, đừng…”

Nhưng đầu ngón tay thon dài của Bách Lý Thanh chỉ hơi dùng sức đè lên cổ nàng, đã làm nàng không cách nào xoay người lại, nàng đối mặt với cửa sổ, hắn cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Đừng động đậy, vi sư nói, vi sư giúp ngươi.”

Hơi thở cùng đôi môi mỏng lạnh lẽo của hắn cố ý khẽ chạm vào vành tai trắng nõn như bạch ngọc của nàng.

Sắc mặt Tây Lương Mạt lập tức đỏ bừng, chỉ càm thấy hơi thở của hắn cách vành tai mình gần đến vậy, âm thanh kia như một con rắn nhỏ linh hoạt liếm láp vuốt ve bên tai nàng, nguy hiểm nhưng ngọt lịm, làm mỗi tấc da nàng trở nên nhạy cảm khác thường, lưng nàng nổi lên một tầng da gà, không nhịn được mà khẽ run rẩy.

Động tác hắn xé y sam vừa nhã nhặn lại vừa bạo lực, đây rõ ràng là đang xả giận!

Hơn nữa, mỗi lần Bách Lý Thanh tự xưng “vi sư” là chứng tỏ tâm trạng hắn có chút không vui.

Tây Lương Mạt cảnh giác thông minh cỡ nào, nàng chưa quên lão yêu ngàn năm này có thể vì nàng mà tự vào chỗ hiểm, thậm chị bỏ lại người trong thiên hạ, nhưng cũng tuyêt đối không vì nâng niu nàng trong lòng bàn tay mà khi nhào nặn nàng sẽ có nửa phần khách khí.

Huống hồ, mấy ngày nay nàng còn không cẩn thận đụng phải vảy ngược của lão yêu.

Nhớ tới một đêm nào đó không cẩn thận bị ăn đậu hũ một chút, Tây Lương Mạt bỗng dưng chột dạ, lập tức câm miệng ngoan ngoãn bất động.

Không biết vì sao, tuy Bách Lý Thanh chưa từng hỏi một câu về tình hình khi Bách Lý Hách Vân ở cùng nàng, nhưng nàng lại cảm thấy hắn cái gì cũng biết, chính vì đều biết cho nên hắn không hỏi.

Trong không khí không ngừng vang lên tiếng quần áo bị xé rách, mỗi khi hắn xé rách một chỗ quần áo trên người nàng, thân mình nàng đều bị kéo đến run lên: “Ưm!”

Vải vóc quần áo bị xé rách rơi trên mặt đất ngày càng nhiều, da thịt nàng tiếp xúc với không khí cũng càng nhiều, Tây Lương Mạt cảm thấy càng ngày càng khác thường, không khí cũng như đang nóng cháy lên từng chút một.

Lại cứ bắt nàng quay mặt ra cửa sổ, chỉ có thể thấy cảnh tương cung đình trải qua một màn hạo kiếp, và cả biển rộng nơi xa đang bị hoàng hôn phủ lên màu đỏ ửng diễm lệ.

Cho nên, nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể cảm giác được động tác hắn lưu loát lại như đang tra tấn nàng.

Nàng chỉ cảm thấy lúc này mình trần trụi quá lâu, tuy ngoài cửa sổ không có ai nhìn lên tòa tháp cao này, nhưng cảm giác bị người ta lột hết, không chút che lấp đứng bên cửa sổ quá lâu đến mức… làm người ta khó chịu.

Lột đến khi trên người nàng chỉ còn lại một cái yếm và quần lót, nàng theo bản năng muốn giữ chặt, nhưng ngay sau đó, dường như cảm nhận được sự kháng cự của nàng, động tác hắn dừng một chút, sau đó cái yếm và quần lót cũng biến thành mảnh nhỏ.

Tây Lương Mạt ngẩn ngơ, đây là ban ngày ban mặt, chiến trường bên dưới còn chưa hoàn toàn kết thúc, trong không khí còn mùi máu tươi… Nàng trần trụi đứng trên đầu đoàn người hứng gió biển… Thật con mẹ nó mát mẻ!

Nàng lập tức muốn co người lại, nhưng không biết vì cái gì, nàng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, đứng không nhúc nhích!

Bách Lý Thanh không nói gì, nàng lại cảm thấy hơi thở quỷ quyệt phía sau mạnh mẽ đến gần như hóa thành hình, cùng với ánh mắt sắc bén chạm vào làn da nàng, cảm giác này làm nàng không nhịn được run rẩy, sắc mặt cũng càng thêm đỏ.

Không biết qua bao lâu, nàng mới nghe được âm thanh lạnh lẽo của hắn: “Quay sang đây.”

Tây Lương Mạt cắn răng, khi xoay người thuận tay rút cây trâm trên tóc ra, tóc đen như mây lập tức phủ đầy người, che chút cảnh xuân.

Nhưng ánh mắt âm u mị hoặc của Bách Lý Thanh càng thêm thâm trầm, màu đen u ám này giống như có một thứ gì đó ẩn nấp trong màn đêm mờ mịt, khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Tây Lương Mạt không biết nàng dung sức che thân như vậy, như che lại như không, chỉ càng làm xuân sắc thêm mê người mà thôi, sau khi đối diện với đôi mắt của Bách Lý Thanh, nàng không nhịn được lùi lại một bước, thấy hắn đột nhiên nheo mắt lại cười gượng: “A Cửu, ta lạnh.”

Cảm giác đối phương quần áo chỉnh tề, mình lại trần như nhộng thật sự không hay ho chút nào, cho dù người kia đã sớm rõ nàng như lòng bàn tay.

Đầu ngón tay Bách Lý Thanh chậm rãi vuốt lên theo xương quai xanh trần trụi của nàng, cho đến khi dừng lại trên đôi môi mềm mại, thản nhiên hỏi: “Lạnh à?”

Tây Lương Mạt gật đầu, mềm mại nhìn hắn, nàng không cần nghĩ cũng biết biểu cảm của mình xấu hổ và cố gắng bình tĩnh đến mức nào, đồng thời trong lòng phỉ nhổ bản thân một vạn lần, đáng giận, con cũng sinh rồi, vì sao ở trước mặt hắn nàng vẫn luống cuống tay chân, ngây ngô như bà cô già xử nử vậy!

“Vậy quay lại đi, lát nữa sẽ không lạnh nữa.”

Giọng nói Bách Lý Thanh cực kỳ lạnh nhạt, không chút rung động, nhưng lại làm người ta hoàn toàn không thể kháng cự.

Loại khẩu khí này lập tức làm Tây Lương Mạt nhớ tới những bộ phim điện ảnh thế chiến thứ hai đã xem ở kiếp trước, đám quan quân quỷ quái nước Đức đẹp trai đến mức thần linh cũng phải bức xúc cũng dùng dáng vẻ lạnh nhạt thế này, lời thoại thế này, bảo những nữ quân nhân du kích xoay người lại, sau đó một súng làm đầu đối phương nở hoa.

Sau đó nữ quân nhân thật sự không bao giờ lạnh nữa – người chết thì cảm thấy lạnh sao được.

Khi Tây Lương Mạt tỉnh táo lại sau một đống suy nghĩ miên man của mình, và sau khi ngoan ngoãn xoay lưng lại, phía sau bèn trùm lên một lồng ngực lạnh lẽo mà rộng lớn, hoa văn rồng tinh xảo thêu trên áo choàng lụa của hắn cọ lên sống lưng trơn bóng và nhạy cảm của nàng.

Tây Lương Mạt cảm thấy lưng run lên, không nhịn được mềm giọng nói: “A Cửu, đừng ở đây, đây là phòng của Bách Lý Hách Vân.”

Nàng luôn có một loại ảo giác quái dị giống như Bách Lý Hách Vân còn ngồi trên giường lặng lẽ nhìn về phía này.

Bách Lý Thanh cười khẽ, giọng nói lạnh lạnh càng thêm sâu thẳm: “Chính vì muốn hắn nhìn, nhìn chuyện mà cả đời này hắn cũng không làm được, vọng tưởng mà hắn vĩnh viễn không đạt được.”

Tây Lương Mạt lập tức đỏ bừng cả mặt, lại bị hắn đè không thể động đậy, chỉ có thể cắn răng run rẩy: “Ngươi… Tên… biến… thái… này!”

Bách Lý Thanh cười khẽ phía sau nàng, thản nhiên nói: “Vi sư tưởng rằng nha đầu ngươi thích lắm chứ.”

Tây Lương Mạt: “…”

Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao mình luôn cảm thấy ngây ngô trước mặt lão biến thái ma quỷ này, bởi vì nàng con mẹ nó vẫn là người bình thường!

Mặc kệ thế nào, ít nhất thời gian tiếp theo Bách Lý Thanh cũng có thực hiện lời hứa, tóm lại là Tây Lương Mạt sẽ không cảm thấy lạnh.



Thiện hạ, có ai còn lạnh hơn hắn, khó phỏng đoán hơn hắn, rồi lại dịu dàng hơn hắn, nam tử khiến người ta muốn ngừng lại không được.

Trong lúc mơ màng, Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy khi hắn rời khỏi mình, nàng đã hoàn toàn không còn sức lực, bị hắn bế lên đặt trên giường mềm mại.

Nàng lầu bầu một tiếng, xoay mặt, tìm một chỗ thoải mái trong lòng hắn, vùi mặt vào chuẩn bị ngủ bù.

Nhưng dường như Bách Lý Thanh không có ý định cứ vậy để nàng đi tìm Chu Công chơi cờ, đầu ngón tay nhéo vành tai nàng: “Hài tử, nhìn như thế nào?”

Tây Lương Mạt ngập ngừng, buồn ngủ có vẻ tan bớt, có điều đôi mắt không mở ra được, nàng gác mặt mình lên ngực hắn, lười biếng nói: “Giống bánh bao.”

Tay Bách Lý Thanh dừng lại: “Hử?”

Khóe môi Tây Lương Mạt hơi nhếch lên, lại như có chút oán giận, có điều trong oán giận lại có ý cười mềm dịu: “Hai cái bánh bao đúc từ ngọc, vừa trơn vừa mềm, mặt mày cực kỳ giống cha bọn nó, mỗi lần ta nhớ đến cha bọn nó bèn ôm một đứa tới nhìn, sau đó có thể có một đêm mộng đẹp.”

Bàn tay đùa nghịch sợi tóc nàng cứng đờ, trong không khí như có hơi thở ưu thương phiền muộn, gió lạnh thổi qua một quãng thời gian ngập ngừng lâu dài, một lúc sau hắn mới hung hăng ôm chặt khuỷu tay nàng, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, nha đầu.”

Những quãng thời gian lâu dài đó, những quãng thời gian thống khổ đó, những quãng thời gian mà ngươi cần ta nhất đó, ta lại không ở cạnh ngươi.

Suýt chút nữa đã mất đi… Suýt chút nữa thì…



Tây Lương Mạt dường như đã quá mệt mỏi, đã ngủ mà không trả lời, chỉ hơi cong khóe môi, lông mi vương một chút nước mắt.

Nàng cọ mặt lên cánh tay hơi run run của hắn, đừng sợ hãi, A Cửu của ta, ta còn sống, ngươi cũng còn sống.

Thời gian lâu dài cũng ngắn ngủ, ta chưa bao giờ cảm ơn trời xanh như lúc này, đã để ngươi có thể trở về.

Cho nên, cả đời này, không cần nói xin lỗi, chỉ là, thiếp là hoa trong tay, quân là người nâng hoa, đến quân quy thuận, không đến hoa rơi người mất cả hai đều không hay, bên nhau nhiều năm, đã không còn gì mong cầu.



— Ông đây là đường ranh giới ông là quỷ quái, không biết Cửu gia chuyển sinh thành quan quân Đức tuấn mỹ tàn khốc trong thế chiến thứ 2 sẽ như thế nào, muốn ngoại truyện không —

Đây là một màn diễn khổng lồ, từ treo cổ phản nghịch, đến chính biến, rồi lại đến truyền thừa đại bảo.

Không có ai từ ban đầu đã biết kết cục cuối cùng, ít nhất nhóm quyền quý Tây Địch chắc chắn không biết.

Khi tên Hải Minh Vương đeo mặt nạ hoàng kim, có danh xưng chiến quỷ không biết làm thế nào đi ra từ cửa cung đình đóng chặt làm lòng người kinh sợ kia, tất cả nhóm quyền quý đều nghe thấy tiếng hô giết rung trời cùng di chiếu trong tay hắn khiến tất cả quyền quý Tây Địch hoàn toàn khiếp sợ, hoặc nói triều đình chấn động.

Tiên Đế không có con, mà tin tức thân thể không tốt vẫn luôn bị người cố gắng che giấu, Thập Bát Hoàng tử vốn được mọi người xem trọng sau khi mất đi Hoàng Thái Hậu đã có xu hướng suy tàn trong nháy mắt, tiếp theo lại mất đi hoàng huynh của mình nâng đỡ, binh bại như núi.

Hải Minh Vương còn lại thì nháy mắt như một con hắc long ẩn sâu dưới đáy biển, thoáng chốc đã phá nước xông lên, dùng khí thế sét đánh không kịp che tai mà khống chế thế cục kinh thành, còn đám hải tặc làm người đau đầu sợ hãi thì lắp ráp thuyền pháo kiên cố, chiến đến cùng với đoàn thủy sư Tây Địch, lại lên tiếng ủng hộ Hải Minh Vương đăng cơ, thậm chí nói nếu Hải Minh Vương thuận lợi đăng cơ bọn họ có thể buông đao.

Ngoài biên cảnh, đại quân Thiên Triều tiếp tục từng bước ép sát, hiện giờ lại là Long gia suất lĩnh đại quân, cuộc chiến thành trạng thái giằng co.

Tuy đại quân Thiên Triều bởi vì Tĩnh Quốc Công bị ám sát bỏ mình, nhưng nguyên soái lĩnh quân tân nhậm Tác Nhĩ Mâu Tướng quân cùng Giám quân Binh Bộ Thượng Thư Chu Vân Sinh phối hợp ăn ý, cái chết của Tĩnh Quốc Công cũng không làm lòng quân tan rã, ngược lại dấy lên ngọn lửa báo thù của quan binh Thiên Triều, lấy Thế tử Tây Lương Tĩnh làm tiên phong, trong vòng bảy ngày đã hạ ba thành, rồi mới bị đại tướng Tây Địch Long Thế Ngôn chặn lại ở quan ngoại Lâm Đồng.

Chiến sự rơi vào thế giằng co.

Đây là một sự lựa chọn thống khổ như niết bàn đối với triều đình Tây Địch, làm cho bọn họ nhớ tới cuộc chiến chết chóc trước khi Bách Lý Hách Vân đăng cơ năm đó, triều đình máu chảy thành song.

Đây không phải hồi ức tốt đẹp gì, có người nhanh chóng nhìn rõ tình thế, sau một hồi nấn ná bèn lựa chọn quy phục, có người đứng nhìn, đương nhiên cũng có người chọn lựa cơ mà hành động.

Trong đó người bị chú ý nhiều nhất là Long gia, gia tộc tay cầm phần lớn trọng binh nhận chỉ dụ để bảo vệ người của hoàng gia.

Lúc trước Chân Minh Đế Bách Lý Hách Vân có thể bước lên vương vị, ngoại trừ chính hắn là đại tướng lãnh binh, cũng nhờ có Long gia ủng hộ, hoặc nên nói vì hắn có mẫu thân đã từng là chủ mẫu của Long gia.

Nhưng rất rõ ràng, Bách Lý Thương Minh không phải người thừa kế mà bọn họ lựa chọn.

Nhưng nhóm gia chủ Long gia rất yên tĩnh, không trước tiên đứng dậy nghi ngờ Bách Lý Thương Minh, mà chọn dùng thái độ quan sát, sau đó đôi mặt với đại điển đăng cơ của Tân Đế sắp tiến hành sau bảy ngày mất của Tiên hoàng.

Vì Thanh Vân Điện sắp tới sẽ cử hành đại điển đăng cơ, cho nên Hải Ninh Cung trở thành hành cung tạm thời của Tân hoàng, nhưng vì đại điển tổ chức vội vàng nên tất cả các vật phẩm đều dùng lại đồ mà Bách Lý Hách Vân dùng để đăng cơ lúc trước, đang phủ trong kho của hoàng cung, hơn nữa dấu vết máu trong hoàng cung chưa tan hết, các cung nhân còn chưa lấy lại tinh thần sau cuộc tàn sát, cho nên hành cung cũng chỉ bố trí đơn giản.

“Còn bốn canh giờ nữa sẽ đăng cơ, chư vị thần công đều có đại lễ đưa lên, ngươi đoán xem Long gia sẽ đưa đại lễ gì cho ngươi?” Tây Lương Mạt giơ tay, nhận một chiếc bàn long trụy tinh xảo từ cái khay trên tay Tiểu Thắng Tử, khoác lên bả vai Bách Lý Thanh.

Bách Lý Thanh lười biếng xoay tròn cái nhẫn trên tay mình, nói: “Hừ, đám lão già sắp chết, sớm hay muộn sẽ khó ở với ta như bà già Minh Hiếu kia, hôm nay mặc kệ bọn chúng đưa cái gì, cuối cùng cũng chỉ có một kết cục.”

Tây Lương Mạt ăn mặc như một thiếu võ tướng, nhướng mày nói: “Tuy ta đưa người của Quỷ Vệ vào thay trang phục của Võ Lâm Vệ Tây Địch, phụ trách phòng ngự, nhưng ngươi cũng đừng quên Long gia người nhiều rễ sâu, không dễ nhổ vậy đâu.”

Bách Lý Thanh duỗi tay để Tiểu Thắng Tử đeo cho hắn một chiếc nhẫn và vòng tay ngọc bích, ánh mắt hiện lên vẻ âm u quỷ dị: “Vậy xem bọn chúng có thể lăn lộn ra trò mèo gì, phú quý hiểm trung cầu, nếu bọn chúng còn muốn phú quý này thì phải xem có khả năng tranh được tương lai sáng ngời gì không.”

Tây Lương Mạt hơi khựng lại, ánh mắt có vẻ hiểu ra, vị Thiên Tuế gia này nhà nàng là tổ tông của âm mưu quỷ kế, Bách Lý Hách Vân còn không phải đối thủ, nếu Long gia thông minh, vẫn im hơi lặng tiếng như lúc trước may ra có thể có kết cục tốt, dù sao hiện giờ căn cơ của Bách Lý Thanh chưa ổn, nếu chơi lớn chỉ sợ cũng chẳng dễ xơi.

Có điều…

Nàng cúi đầu liếc nhìn trên người Bách Lý Thanh một cái, không nhịn được mà vỗ trán: “Thiên Tuế gia, ngươi không phải tham gia triển lãm châu báu, có thể đừng tròng hết trang sức châu báu lên người mình được không!”

Trong mấy năm nay không biết có phải sở thích xa hoa của vị gia này bị đè nén quá hay không, nhiều ngày nay có xu thế ngày càng trầm trọng.

Mười ngón tay, đều… đeo nhẫn hết.

Cố tình khí chất hắn lại âm mị hắc ám, dung mạo thì cực đẹp, dù đeo vàng đeo bạc cũng không giảm nửa phần hoa mỹ của hắn, ngón tay thon dài trắng như bạch ngọc mang đá quý cũng rất dễ nhìn. Nhưng mà… đây là đại điển đăng cơ, một đám người đang như hổ rình mồi, trang điểm thành như này cũng chói mắt quá rồi!

Tiểu Thắng Tử ở bên cũng yên lặng gật đầu.

Bách Lý Thanh giơ tay nhìn ngón tay mình, đôi mày xinh đẹp hơi nhăn, khinh miệt nói: “Nếu không phải châu báu trong cung này kiêu dáng quá cũ kỹ, bản tọa cũng không đến mức giờ còn không tìm được thứ thích hợp.”

Tây Lương Mạt: “Vậy thì cũng đừng có đeo hết lên chứ!”

Nàng nhìn chính mình chỉ mặc một thân ngân giáp võ sĩ, nhìn vào trong gương nàng cảm thấy chính mình càng giống tham gia đại điển hơn vị gia này, vị gia này là đang đi tham gia du tuần!

Bách Lý Thanh do dự, sau đó vẻ mặt ghét bỏ nói: “Nhưng long bào Tây Địch thật sự xấu đến lòng người căm hận, còn không đẹp bằng trang phục Thiên Tuế gia của ta, bảo bản tọa làm sao có thể chịu được?”

Tây Lương Mạt: “…”

Long bào kia hình như là nàng chuẩn bị thì phải, còn vì hắn bắt bẻ, kiên quyết cho rằng màu vàng quá xấu, muốn mặc màu tím, cho nên nàng đặc biệt chọn lựa đã lâu, vừa xử lý các loại công việc, chiến báo, còn phải đi bắt tú nương gia công thêm cho bộ long bào lúc trước bị ông nội này bắt bẻ.

Nàng mạnh mẽ nhịn xuống xúc động muốn dùng phấn trên tay bôi đầy bản mặt hồ ly tinh ngàn năm ngạo kiều trước mặt, mỉm cười nói: “A Cửu, ngươi nhịn lần này đi, sau này nói không chừng còn cơ hội mặc lại.”

Bách Lý Thanh khẽ thở dài một tiếng: “Thôi, thượng trang đi.”

Sau đó, hắn duỗi tay để Tiểu Thắng Tử giúp hắn lấy xuống mấy cái nhẫn và vòng tay.

Nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của vị gia kia, Tây Lương Mạt hung tợn nghĩ, nếu nhét hết mấy cái nhẫn đó vào cái lỗ mũi cao thẳng của hắn thì chắc chắn rất đẹp!

Có tên Hoàng Đế nào đăng cơ mà đòi trang điểm! Chỉ có tên hồ ly dâm đãng này, trong lúc nguy cơ tứ phía còn để ý mình có đẹp hay không!

(Tức lắm rồi nhưng sợ nó dỗi không đăng cơ nữa =))))))

Có điều đụng đến chuyên môn son phấn mà mình cực kỳ thích, Tây Lương Mạt cũng đặc biệt nghiêm túc, nhất là khi trước mặt còn có một mỹ nhân để nàng phát huy toàn bộ khả năng.

Bởi vì hóa trang đặc biệt để đăng cơ, cho nên nàng tính không hóa trang quá đậm cho hắn, mà làm nổi bật lên đôi mắt thâm thúy sắc bén của hắn, ừm… tốt nhất là vẽ đuôi mắt sắc.

Tây Lương Mạt nửa nhào vào lòng hắn, cẩn thận vẽ vời trên mặt Bách Lý Thanh

Nhìn mỹ nhân mặc nam trang trước mặt, một thân giáp trụ anh khí, chăm chú vẽ trên mặt mình, ngón tay dài mảnh khảnh của nàng thỉnh thoảng lại mơn trớn tóc mai và mặt mày hắn, có một loại xúc cảm ấm áp mà tinh tế.

Gần trong gang tấc, hơi thở giữa cánh môi mềm mại của nàng, ánh mắt chăm chú, đều có một vẻ đạp kỳ dị.

Bách Lý Thanh hơi nheo mắt, chỉnh lại tư thế cong đầu gối lười biếng dựa vào nệm chờ người ta hầu hạ một chút, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve vòng eo nàng, sau đó chậm rãi xuống phía dưới.

Động tác của Tây Lương Mạt dừng một chút, vừa cẩn thận vẽ vừa lạnh nhạt nói: “Đừng lộn xộn, lát nữa không đẹp là ta mặc kệ đấy.”

Bách Lý Thanh cười khẽ: “Được.”

Nhưng mà…

Đầu ngón tay thì vẫn chậm rãi mò đến vạt áo nàng rồi dò lên trên.