Edit by Hạ Vi Lam
Chương 39:
Hoàng trưởng tôn người yếu, không ngồi bao lâu thì thế tử Chu Nghiêu liền bồi hắn đi nghỉ ngơi. Kỳ thật ở thời điểm này người người đều nghĩ Thuần Vương có thể sẽ thay thế Thái tử, lúc Hoàng trưởng tôn ở phòng khách, tất cả mọi người tương đối trầm mặc, miễn cho câu nào nói sai lại đắc tội Hoàng trưởng tôn. Hiện tại Hoàng trưởng tôn cùng thế tử Chu Nghiêu có uy nghiêm nhất đều đi rồi, bầu không khí trong phòng khách lập tức vì đó chợt nhẹ.
Chư vị công tử, chỉ có Tạ Tấn là biểu ca họ khác. Đại cô nương Chu Huyên, Nhị cô nương Chu Chỉ đối với Tạ Tấn đều tương đối ân cần, Tam cô nương Chu Chỉ mới chín tuổi, không có loại ý nghĩ kia, nhưng nàng cũng thích đi theo bên người tỷ tỷ ruột Chu Chỉ nghe náo nhiệt.
Từ Nhu Gia có chút bất đắc dĩ, vì tâm nguyện của tổ mẫu nàng mới lưu lại chuẩn bị quan sát ba cái Hoàng tôn cuồn cuộn sóng ngầm, hiện tại Chu Nghiêu, Hoàng trưởng tôn đều đi rồi, chỉ còn Chu Kỳ lạnh như băng thì có cái gì tốt mà quan sát?
Nếu là người ít nàng có lẽ còn có thể thử cùng Chu Kỳ lôi kéo làm quen, lúc này nhiều người như vậy...
Từ Nhu Gia nghĩ nghĩ, đi đến trước mặt Chu Kỳ, nói khẽ:
"Tứ ca, ta có chút không thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi một chút, lúc khai tiệc lại tới."
Nàng hướng Chu Kỳ, không có phát hiện lúc nàng mở miệng, Chu Tuấn, Chu Dụ, Chu Chướng - con trai độc nhất của Khang Vương cùng Tạ Tấn đều nhìn lại. Ánh mắt bốn nam nhân càng nhìn càng nhắc nhở Chu Kỳ, vị biểu muội này của hắn dáng dấp thật họa thủy.
Mắt nhìn gương mặt trắng nõn của Từ Nhu Gia, Chu Kỳ lạnh lùng nói: "Đã không thoải mái, vậy liền không cần đến đây."
Từ Nhu Gia khẽ giật mình, cái này thích hợp sao?
Chu Kỳ lại nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Còn không đi mau?"
Từ Nhu Gia:...
Mặc dù không biết Chu Kỳ vì sao đột nhiên lại phát cáu với nàng, bất quá Từ Nhu Gia lúc đầu cũng lười xã giao, liền ngoan ngoãn nói:
"Được, ta lúc này liền đi."
Nói xong, Từ Nhu Gia quay người liền xoay người đi ra phía ngoài, không còn nhìn những người khác trong sảnh.
Nhị gia Chu Tuấn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cà lơ phất phơ đối với Chu Kỳ nói:
"Không nhìn ra nha, nha đầu A Đào này xưa nay không sợ trời không sợ đất, thế mà như thế lại nghe Lão Tứ."
Chu Kỳ không để ý đến. Tạ Tấn nhìn gương mặt thanh lãnh của Chu Kỳ, đáy lòng không khỏi dâng lên một đám lửa. Lúc Nhu Gia biểu muội còn sống, cũng là biểu ca Hoàng gia nào cũng không sợ, chỉ ở trước mặt hắn mới như là con chim non nép vào người, nhu thuận dễ thân.
Hắn khinh thường xuất thân của Chu Kỳ, Nhu Gia biểu muội liền chưa từng thân cận Chu Kỳ nửa phần, chắc hẳn lòng dạ Chu Kỳ biết rõ. Bây giờ, Chu Kỳ ở ngay trước mặt hắn đối với một nữ tử cực giống Nhu Gia biểu muội, vênh mặt hất hàm sai khiến, giống như đối đãi với tỳ nữ, thật không phải là đang cố ý khiêu khích hắn?
Suy nghĩ chưa xong, Tạ Tấn đột nhiên hướng thân ảnh tinh tế đang chạy tới cổng phòng khách kia xóa nói: "Quận chúa xin dừng bước."
Từ Nhu Gia dừng lại, Tạ Tấn đang kêu nàng?
Đè xuống kì quái trong lòng, Từ Nhu Gia chậm rãi quay người, một đôi mắt hạnh nhìn về phía Tạ Tấn
"Thế tử gọi ta chuyện gì?"
Hai chữ "Thế tử" lọt vào tai, Tạ Tấn khó mà phát hiện nhấp môi dưới, nhưng nghĩ tới Chu Kỳ, Tạ Tấn vẫn là trầm mặt dạy dỗ:
"Ngươi có biết nương nương vì sao nhận ngươi làm cháu gái ngoại không?"
Từ Nhu Gia một bên suy đoán dụng ý củaTạ Tấn, một bên mờ mịt gật đầu: "Biết."
Tạ Tấn nhìn thẳng con mắt của nàng, giọng điệu như ép hỏi: "Vì sao?"
Từ Nhu Gia càng không hiểu Tạ Tấn giận cái gì, nhưng vẫn là hồi đáp: "Bởi vì ta cùng Nhu Gia quận chúa dung mạo tương tự."
Ánh mắt Tạ Tấn phát lạnh, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi xách giày cho nàng cũng không xứng."
Từ Nhu Gia:...
Nàng là nên cao hứng chồng trước để ý nàng như vậy, hay là tức giận chồng trước bây giờ không nể mặt nàng như thế?
Nàng ngơ ngác nhìn Tạ Tấn, Tạ Tấn quét mắt nhìn Chu Kỳ, rốt cục nói ra mục đích hắn gọi lại Từ Nhu Gia:
"Nhu Gia quận chúa thân phận tôn quý, ngươi lớn lên có mặt này cực giống mặt của nàng, lại dính nàng ánh sáng của nàng nên mới được làm phong quận chúa, hưởng thụ vinh hoa phú quý, liền nên làm ra một cái dáng vẻ quận chúa phải có, mà không phải tùy tiện đối với người bên ngoài khúm núm nịnh bợ."
Từ Nhu Gia:...
Nàng rốt cuộc minh bạch Tạ Tấn vì sao lại nổi giận rồi, bởi vì hắn bất mãn Chu Kỳ, thấy Chu Kỳ giáo huấn một người cực giống người trong lòng hắn nên không chấp nhận được. Lại nhìn Tạ Tấn tự phụ vô lễ, Từ Nhu Gia đột nhiên muốn cười.
Đời trước nàng là bị mỡ heo khét con mắt đi, thế mà cho rằng một người như vậy chính là quân tử ôn nhuận như ngọc? Trách không được về sau Chu Kỳ muốn đối xử như thế với Tạ Tấn, nếu có người dám nhục nhã nàng ngay trước mặt một đám người như thế, Từ Nhu Gia có thể sẽ còn ác hơn.
Không có đi nhìn thần sắc Chu Kỳ hiện tại, Từ Nhu Gia trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười, cái cằm khẽ nhếch, nàng ánh mắt bắt bẻ dò xét Tạ Tấn một chút, ngạo nghễ đáp lễ nói:
"Tạ thế tử nếu biết ta là quận chúa, vì sao còn dám dùng loại giọng điệu bất kính này nói chuyện cùng ta? Không sai, ta là dính ánh sáng của Nhu Gia quận chúa, nhưng cái này cùng ngươi có quan hệ gì?"
Tạ Tấn nhíu mày, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm vào Từ Nhu Gia. Phía sau hắn, bọn người Chu Tuấn, Chu Huyên ngây ngẩn cả người, chỉ có Chu Kỳ đơn độc ngồi ở một bên, trong tròng mắt đen hiện lên một tia ngoài ý muốn.
Từ Nhu Gia tiếp tục cùng Tạ Tấn giằng co, không chút nào rụt rè. Tạ Tấn chưa từng bị người như vậy phản bác qua, vô luận nam hay nữ, vô luận trưởng bối hay là cùng thế hệ.
Trong mắt hắn, vị Bảo Phúc quận chúa này chỉ là một đứa cháu gái của đậu hũ Tây Thi, thân phận ti tiện, trừ gương mặt kia thì không còn gì khác, nhưng cũng chính bởi vì gương mặt này, Tạ Tấn mới không cách nào tha thứ nàng đối với Chu Kỳ hoặc bất luận kẻ nào lộ ra tia nhu thuận nghe theo. Thế nhưng là, như thế một cái người ti tiện, lại dám mắng hắn?
Sắc mặt Tạ Tấn vốn khó coi lại càng phát ra âm trầm.