Hoàng Cưới

Hoàng Cưới - Chương 41: Ta chưa từng đối xử lạnh nhạt với ngươi






Edit by Hạ Vi Lam

Chương 41:

Kỳ thật nếu như Chu Kỳ không mở miệng, tối nay Từ Nhu Gia sẽ đợi ở bên người ngoại tổ mẫu, nhưng khó có cơ hội lấy lòng Chu Kỳ được, Từ Nhu Gia đương nhiên muốn lợi dụng thời cơ.

Tiệc tối sắp hết, sau đó chính là ngắm đèn. Từ Nhu Gia tiến đến bên người ngoại tổ mẫu, nhỏ giọng nói:

"Ngoại tổ mẫu, đêm nay ta không thể ở với ngài, tứ ca gọi ta tới tìm hắn."

Huệ phi quét mắt hướng cháu gái, kỳ quái hỏi: "Hắn vì sao lại tìm ngươi?"

Từ Nhu Gia cười khẽ: "Gần đây ta cùng tứ ca quan hệ hòa hoãn hơn không ít, hắn đại khái lo lắng ta không có chỗ để đi, thuận tiện mang ta đi dạo chơi bốn phía."

Từ Nhu Gia chi tiết nói, là muốn nói cho ngoại tổ mẫu, nàng nửa năm không có uổng phí kiếm sống, chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà cố gắng. Huệ phi nhìn dung mạo của cháu gái ngoại càng ngày càng xinh đẹp, tâm tư lại bay xa.

"Đi đi thôi, đêm nay rất đẹp, không cần suy nghĩ nhiều." Huệ phi cười híp mắt nói.

Từ Nhu Gia ngoan ngoãn gật đầu.

Đường bắt đầu lên đèn, một đám hoàng thân quốc thích liền bắt đầu dạo chơi trong công viên để ngắm đèn. Các trưởng bối đều lưu tại bên người Đế hậu, Từ Nhu Gia cùng các cô nương, thiếu niên hậu bối tản ra ngoài. Chu Kỳ yêu thích yên tĩnh, dẫn Từ Nhu Gia tới bên hồ trong lương đình.

"Ngồi đi."

Chu Kỳ ngồi ở ghế đá, sau đó ra hiệu Từ Nhu Gia cũng ngồi.

Đình nghỉ mát tứ phía rộng rãi, hai người ngồi cách xa nhau, nên nếu có người tới nhìn thấy, cũng sẽ không hiểu lầm huynh muội ở giữa có thứ gì, A Quý, Ngọc Băng ngồi tại đình bên cạnh trông coi.

Nơi này cách xa chỗ nhộn nhịp, càng lộ vẻ thanh u, Từ Nhu Gia nhìn bốn phía, nhịn không được đưa ánh mắt về phía Chu Kỳ, thấy thần sắc hắn hờ hững nhìn mặt hồ, bên trong mắt phượng ẩn tia sáng lờ mờ, không biết đang suy nghĩ gì. Cứ như thế ngắm đèn, thật sự không bằng đợi ở bên người ngoại tổ mẫu!



Nghĩ nghĩ, Từ Nhu Gia thử cùng Chu Kỳ nói chuyện phiếm:

"Tứ ca, chúng ta đêm nay cứ ngồi ở chỗ này sao?"

Chu Kỳ rốt cục cũng nhìn qua, bình tĩnh hỏi nàng: "Ngươi muốn đi nơi nào?"

Từ Nhu Gia nghĩ thầm, liền tùy ý đi một chút còn hơn là ngồi không ở đây.

"Ta muốn đi lên trên cầu một chút."

Từ Nhu Gia chỉ vào cầu ở trung tâm hồ nói.

Đời trước từ nhỏ Từ Nhu Gia đã lớn lên trong cung, thích nhất cây cầu trong ngự hoa viên kia, hai bên cầu đều treo hoa đăng, đèn Tùy Phong vũ, ảnh tùy ba động, trong truyền thuyết Tiên cung nói chung cũng như thế. Từ Nhu Gia nhìn về phía cầu, mắt hạnh phản chiếu ánh đèn, rực rỡ đến đẹp.

Chu Kỳ thu tầm mắt lại, đứng lên nói: "Đi thôi."

Từ Nhu Gia cười đi theo. Trên đường cũng tô điểm rất nhiều đèn, Chu Kỳ là tên đầu gỗ, Từ Nhu Gia tự mình tìm thú vui, đi ngang qua một chiếc đèn hoa đăng liền dừng lại ngửa đầu đoán câu đố trên đèn. Một người đoán thì không có ý nghĩa, nàng còn gọi A Quý, Ngọc Băng đến đoán.

"Một câu đố đèn thưởng mười văn tiền cho ai đoán được, còn lại hai người khác mỗi người đưa mười văn, chúng ta ký sổ trước, đoán xong tất cả câu đố đèn thì cùng tính một lượt sau."

Từ Nhu Gia nói ra luật chơi. A Quý nhịn không được kháng nghị:

"Quận chúa so với chúng ta đọc sách nhiều, bạc cũng nhiều, làm gì còn muốn lừa chúng ta mấy đồng tiền lẻ chứ."

Ngọc Băng cười trộm. Từ Nhu Gia khẽ nói: "Vậy liền không cá cược tiền, cược..."

Từ Nhu Gia dĩ nhiên không nghĩ ra cái gì để tặng thưởng, nàng chỉ chơi qua bạc.

"Ngươi nói đánh cược gì?" Thấy A Quý cười, Từ Nhu Gia dứt khoát từ bỏ.

A Quý vụng trộm nhìn về phía chủ tử. Chu Kỳ hờ hững đứng một bên cạnh Từ Nhu Gia, tựa hồ cũng không ngại cùng bọn họ chơi đùa.

A Quý lúc này mới sờ đầu nói:

"Đánh cược kiểu gì chúng ta cũng là thua, quận chúa nếu muốn đánh cược, không bằng cùng Tứ Gia so tài, nếu ngài thắng cũng được hào quang."

Từ Nhu Gia:...

Nàng hỏi thăm nhìn về phía Chu Kỳ. Chu Kỳ thần sắc thanh lãnh, vừa muốn mở miệng, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Từ Nhu Gia cùng hắn đồng thời quay đầu.

Là Tạ Tấn, bên người còn có Nhị gia Chu Tuấn, Tam Gia Chu Dụ cùng ba tỷ muội Chu Huyên. Tạ Tấn lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Nhu Gia.

Từ Nhu Gia trừng mắt ngược trở về, nói thẳng: "Tạ thế tử đối với ta có gì bất mãn, đều có thể nói thẳng, không cần lặng lẽ nhìn người đâu."

Tạ Tấn nghẹn một cái. Chu Tuấn cười ha ha, "Hảo tâm" giải thích nói:

"A Đào có chỗ không biết, thế tử cùng Nhu Gia quận chúa là thanh mai trúc mã, dung mạo ngươi giống Nhu Gia quận chúa như vậy, bây giờ lại một tấc cũng không rời người tứ ca, thế tử đương nhiên không vui."



Hắn nói kiểu này, sắc mặt Tạ Tấn cùng Chu Huyên đều khó coi.

"Nhị ca nói cẩn thận." Chu Huyên thấp giọng khuyên nhủ.

Chu Tuấn khinh thường, liếc nhìn chúng nhân nói:

"Việc này mọi người đều biết rõ, làm gì cần phải che đi, hại A Đào hiểu lầm thế tử cùng nàng có thù? A Đào ngươi nói có đúng không?"

Từ Nhu Gia mặc kệ hắn, trực tiếp hỏi Tạ Tấn: "Cho nên, thế tử là để ý gương mặt của ta sao?"

Nàng nói thẳng, Tạ Tấn như lại kiếm cớ mà hỏi lại. "Phải, thì sao?"

Từ Nhu Gia cười, nửa tránh sau lưng Chu Kỳ nói:

"Ta có thể như thế nào chứ? Gương mặt này là trời sinh, cũng không thể bởi vì thế tử để ý liền hủy dung, cho nên, vì tâm tình thế tử, về sau ngài nhìn thấy ta liền mời tránh sớm đi, như thế chúng ta không gặp mặt, ngài cũng sẽ không cần canh cánh trong lòng."

Tạ Tấn cười lạnh: "Vì sao không phải ngươi tránh ta đi?"

Từ Nhu Gia làm ra vẻ bừng tỉnh: "Đúng vậy, làm sao ta không nghĩ tới."

Nói xong, nàng cười đối với Chu Kỳ nói: "Tứ ca, chúng ta đi trước đi, miễn hỏng nhã hứng của người ta."

Nụ cười nàng xán lạn, như tránh đi ôn thần, Chu Kỳ liền khẽ vuốt cằm. Chẳng biết tại sao, biết rõ đây chẳng qua là một cái thân phận dân đen hèn mọn, biết rõ vì nàng mà tức giận thì không đáng, nhưng Tạ Tấn vẫn sinh ra một cơn lửa giận, đến nỗi hắn muốn đem nàng tóm vào trong tay...

Nghĩ tới đây, Tạ Tấn đột nhiên khẽ giật mình. Hắn bắt A Đào lại để làm gì? Trừng phạt nàng? Khuôn mặt nàng như vậy, hắn làm sao dám hạ thủ? Vì sao lại muốn bắt nàng?

Ngay khi Tạ Tấn còn chưa làm rõ mình tại sao lại toát ra ý nghĩ thế này, tiểu cô nương trước mặt đột nhiên dừng bước, quay đầu hướng hắn nhìn tới.

Ánh trăng sáng trong, nàng mắt hạnh má hồng, môi phấn nộn mang theo một tia cười xấu xa. Tạ Tấn ngây ngẩn cả người, cái này, thật sự không phải là Nhu Gia biểu muội sao? Hắn kìm lòng không được tiến lên một bước.

Mà trước khi hắn hành động, Từ Nhu Gia mở miệng cười:

"Đúng rồi thế tử, ta cùng tứ ca muốn đi trên cầu ngắm đèn, trước ta cùng ngài lên tiếng thông báo, miễn cho một hồi ngài cũng đi trên cầu, trông thấy ta lại muốn chê ta chướng mắt."

Tạ Tấn:...

Nhắc nhở xong, Từ Nhu Gia như là chim non nép vào người Chu Kỳ đi về phía trước. Tạ Tấn âm thầm nắm tay.

"Thế tử không có ý định đi trên cầu sao?"

Chu Tuấn dù bận vẫn ung dung hỏi, đều là nam nhân, hắn đương nhiên nhìn ra được Tạ Tấn đối A Đào là có ý gì, lạnh cùng ngạo đều là giả, trong lòng hận không thể thay thế Lão Tứ đi cùng A Đào phong hoa yuyết nguyệt đâu. Tạ Tấn không nói gì, quay người hướng ngược nhau mà đi, không có chút lưu luyến nào. Chu Huyên nhẹ nhàng thở ra.

Từ Nhu Gia cùng Chu Kỳ liền đi tới trên cầu. Từ trên cầu nhìn ra xa thấy cả tòa Ngự Hoa Viên, bóng đêm càng phát ra làm người ta mê man. Từ Nhu Gia nắm tay vịn, cúi đầu nhìn cái bóng trong nước. Cảm giác như nàng trông thấy đời trước vậy. Thanh mai trúc mã, năm năm vợ chồng, trở lại chốn cũ gặp lại Tạ Tấn, nàng cũng không có biểu hiện gì.

"Đang suy nghĩ gì thế?"



Đỉnh đầu truyền đến giọng thanh lãnh của Chu Kỳ, Từ Nhu Gia nhìn về phía mặt nước, nơi đó, bên cạnh nàng cũng nhiều một thân ảnh. Sóng nước dập dờn, nàng cùng Chu Kỳ cho đều mơ hồ không rõ. Từ Nhu Gia bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhỏ giọng hỏi:

"Bốn biểu ca, nương nương cùng Vương gia đều bởi vì Nhu Gia quận chúa mà thương tiếc ta, Tạ thế tử là bởi vì cảm thấy ta không xứng với gương mặt này mà khắp nơi nhằm vào ta, ngươi đây, ngươi đối với ta lạnh nhạt như vậy, là bởi vì ta không phải biểu muội ruột của ngươi, hay là ngươi cùng Nhu Gia quận chúa có ân oán, giận chó đánh mèo lên trên người ta?"

Trước mặt đều là ngụy trang, Từ Nhu Gia chỉ hiếu kỳ thái độ của Chu Kỳ đối với bản thân nàng. Chu Kỳ liếc mắt tiểu cô nương trắng nõn bên cạnh, thản nhiên nói:

"Ta cùng Nhu Gia quận chúa cũng không có ân oán."

Từ Nhu Gia đã hiểu, đời trước Chu Kỳ khi dễ nàng, chỉ là bởi vì nàng là thê tử của Tạ Tấn. "Ta cũng chưa từng đối với ngươi lãnh đạm."

Ngay lúc Từ Nhu Gia đắm chìm trong hồi ức mang phức tạp trong suy nghĩ, thiếu niên bên cạnh bất thình lình lại nói một câu. Nhưng lời hắn nói, lại khiến Từ Nhu Gia có chút hoài nghi lỗ tai của mình. Nàng quay đầu nhìn về phía Chu Kỳ.

Chu Kỳ mắt nhìn phía trước, nhưng hắn biết tiểu cô nương đang nhìn hắn. Hắn nghiêm mặt nói:

"Trong mắt của ta, ngươi cùng Nghi Lan đều là biểu muội của ta, ta chưa từng nặng bên này nhẹ bên kia."

Từ Nhu Gia nhớ một chút, Chu Kỳ xác thực không có nặng bên này nhẹ bên kia, hắn đối nàng cùng Lục Nghi Lan là giống nhau... Lạnh.

Nàng qua loa cười: "Ra là vậy, đa tạ tứ ca không có coi ta là người ngoài."

Chu Kỳ mím môi.

Hắn cũng đồng ý cùng nàng đi ngắm đèn, nàng thế mà lại chỉ cảm thấy hắn chẳng qua không có xem nàng như người ngoài?

Tác giả có lời muốn nói: ha ha ha, tứ ca rất ủy khuất:

Ta biểu hiện đều rõ ràng như vậy, vì sao nàng lại không hiểu?!



/ =))) /