Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ

Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ - Chương 43




Như nghẹn tại hầu

Tuy rằng nghe bản thân bị gọi thành ‘Ân phong tử’, nhưng Ân Lục Phong cũng không ngại chút nào, dường như đó là tên hiệu trước đây của ông.

“Minh Tuyền huynh, muốn gặp mặt huynh thật đúng là trắc trở a… Huynh không biết chứ, từ lúc huynh đi, trên giang hồ có bao nhiêu người tìm kiếm huynh.”

Ân Lục Phong đầy mặt tươi cười bảo Triệu Minh Tuyền ngồi xuống, sau đó ân cần rót một chén trà cho Triệu Minh Tuyền.

“Tìm lão già này làm gì?” Triệu Minh Tuyền tiếp nhận chén trà, cười hắc hắc nói “Ta đã ẩn lui rồi, sống những ngày tiêu dao tự tại, không muốn để ý việc giang hồ nữa.”

“Aii…” Ân Lục Phong lý giải gật đầu “Nếu như cũng không phải vì Ánh Hồng sơn trang, ta cũng muốn dứt bỏ tất cả như Minh Tuyền huynh… Chỉ là võ lâm sự vật hiện tại xôn xao phức tạp, lúc Minh Tuyền huynh không có ở đây, rất nhiều chuyện chúng ta cũng không dám tự ý quyết định.”

“Hiện tại không phải đã có tôn nhi của ta rồi sao?” Triệu Minh Tuyền vuốt chòm râu thật dài, hỏi “Thế nào, Du Vân làm không tốt sao?”

“Không… Du Vân làm rất khá, đáng tiếc hắn chậm chạp không thể tạo uy tín.” Ân Lục Phong cảm thán một tiếng “Lúc có Minh Tuyền huynh, tâm lý chúng ta cũng luôn vững chắc hơn hiện giờ một chút.”

“Ân phong tử a, ngươi không cảm thấy thanh niên nhân hiện tại so với chúng ta mạnh hơn rất nhiều sao? Bọn họ sẽ trưởng thành rất nhanh.” Triệu Minh Tuyền mỉm cười nói “Như là Chu thiếu bảo chủ Uy Thiên bảo, đã trước sau đánh bại đông đảo cao thủ, khoảng cách với việc leo lên hàng đầu trong võ lâm Long Hổ bảng, cũng chỉ còn có trận đấu ngày mai cùng với Chu sỏa tử mà thôi.”

“Thanh niên cho dù nhuệ khí mười phần, cũng không đủ ổn trọng.” Ân Lục Phong có chút bất mãn nhíu mày “Đao pháp của Chu Thanh Văn thật sự là xuất thần nhập hóa, nhưng hắn tự thân tính tình còn tồn tại nhiều khuyết điểm khiến người ta không dễ chịu, hắn có chút ngạo.”

“Ân phong tử, ta lại nghĩ Chu Thanh Văn rất giống ngươi.” Triệu Minh Tuyền ngửi được mùi chua xót trong lời của Ân Lục Phong, cố ý trêu chọc “Sở dĩ ngươi nói vậy, có phải là bởi vì ngày đó bại bởi Chu sỏa tử mà tâm tình không tốt hay không?”

“Minh Tuyền huynh…” Ân Lục Phong bỗng đứng lên, nhìn Triệu Minh Tuyền trách cứ “Ta cũng không phải…”

“Chỉ đùa một chút mà thôi.” Triệu Minh Tuyền cười ngắt lời Ân Lục Phong, phất tay áo ý bảo ông ngồi xuống.

Ân Lục Phong biểu tình phức tạp đứng cả nửa buổi, cuối cùng vẫn một lần nữa ngồi trở lại, ông thở dài nói:

“Minh Tuyền huynh… kỳ thực huynh nói không sai. Nhưng ta càng lo lắng chính là, Chu Thanh Văn hung hăng vênh váo sẽ mang tới ảnh hưởng xấu cho võ lâm.”

“Có thể. Bất quá hiện tại chúng ta còn có họa lớn là Nguyệt Linh giáo, tiết mục tranh đoạt công danh cá nhân sợ rằng còn chưa có cơ hội trình diễn đâu?”

“Minh Tuyền huynh… Hiện nay tình thế hỗn loạn, ta vẫn lo lắng sẽ phát sinh đại sự.” Ân Lục Phong cấp thiết nói “Huynh thực sự không định tái xuất giang hồ sao? Nếu như huynh đứng ra…”

Triệu Minh Tuyền nghe Ân Lục Phong nói xong, sắc mặt vừa rồi còn thoải mái dần trở nên nghiêm túc. Ông nhẹ nhàng gõ mặt bàn, trầm ngâm nói:

“Nếu đã chọn ly khai, ta sẽ không làm thêm gì nữa. Ta không thể ngăn cản chuyện năm xưa phát sinh, đó là trách nhiệm mà cả đời ta phải gánh trên lưng. Ta cũng không phải là muốn chạy trốn cái gì, chỉ là nơi này đã thực sự khiến ta cảm thấy uể oải không chịu nổi, vậy nên, ta phải ly khai.”

Ân Lục Phong lặng yên hồi lâu, rồi mới thấp giọng nói “Chuyện đó cũng không phải trách nhiệm của mình huynh, cũng không phải trách nhiệm của tất cả chúng ta… Bí mật kia đã giữ rất nhiều năm, sau này đương nhiên cũng sẽ tiếp tục bảo mật, sẽ không có người nào biết.”

“Không.” Triệu Minh Tuyền lắc đầu “Ngươi không cần biện giải gì thêm về hành vi năm xưa, có thể với tình huống và lập trường ngay lúc đó mà nói thì chuyện kia làm là không sai, thế nhưng, bản chất tội nghiệt vĩnh viễn cũng sẽ không cải biến được.”

“Minh Tuyền huynh… Vậy huynh vì sao còn muốn cho tôn nhi tiếp nhận vị trí của huynh?”

Chỉ thấy Triệu Minh Tuyền cười cười “Đó là quyết định chính xác cuối cùng mà ta làm trước khi ta đi. Du Vân nó còn mạnh hơn cả ta, có một số việc nhất định nó cũng sẽ làm tốt hơn ta.”

Ngày hôm nay là ngày cuối cùng luận võ bài vị (sắp xếp vị trí), do chưởng môn phái Võ Đang Chu Mặc Nham đối chiến với bảo chủ Uy Thiên bảo Chu Thanh Văn. Trận này cũng là trận then chốt quyết định ai đứng nhất.

Lúc đầu mọi người cũng không ngờ Chu Thanh Văn hai năm trước còn ở vị trí sát dưới tiền thập vị quanh co không tiến lên được, lại có thể rất nhanh tiến bộ tới trình độ này. Chu Thanh Văn hiện tại chỉ đầu ba mươi, võ công nhưng lại cao như vậy, rất nhiều đệ tử Uy Thiên bảo đều cuồng vọng mà tuyên bố hẳn là phải đề Chu Thanh Văn đảm nhiện đương kim võ lâm minh chủ.

Võ công của Chu Mặc Nham lấy thủ làm trọng, phong cách trầm ổn, võ công của Chu Thanh Văn lấy công làm thủ, phong cách sắc bén, có thể nói hai người mỗi người một vẻ. Bọn họ đánh tới đánh lui trên lôi đài cả ngày, cuối cùng Chu Thanh Văn lấy một chiêu ‘Mạn thiên phi tuyết’ điểm tới thân thể Chu Mặc Nham, đạt được thắng lợi.

Dưới đài lập tức truyền tới tiếng nghị luận. Bị mọi người nói nhiều nhất chính là bốn chữ ‘Hậu sinh khả úy’. Chu Thanh Văn tươi cười chìm đắm trong ánh mắt của mọi người, vô hạn vinh quang.

“Kết quả chính là hắn thắng… Lão gia tử ông thật lợi hại.” Long Việt Băng mỉm cười, lấy ra một thỏi bạc cho Triệu Minh Tuyền “Ta đã đoán sai.”

“Aii, kỳ thực cũng không phải tự thân công lực của ngươi có vấn đề.” Triệu Minh Tuyền cười hì hì cất bạc, tiện thể an ủi “Nếu như ngươi ở trong giang hồ một vài năm, nhất định sẽ còn có con mắt nhìn người hơn cả ta.”

Thấy Long Việt Băng không nói gì, Triệu Minh Tuyền quay ra chớp chớp mắt với y, nói “Chàng thanh niên, có hứng thú khiêu chiến với Chu Thanh Văn hay không.”

“Không hứng.” Thẳng thắn trả lời.

“Aiiii…..” Triệu Minh Tuyền thấy y thái độ kiên quyết, than thở tiếc nuối “Ngươi và Du Vân ai cũng không chịu tham gia, khiến lão nhân gia hảo thất vọng a.”

“Du Vân chỉ là không có ý tranh đoạt thứ tự, còn ta là căn bản không cần phải.” Long Việt Băng thản nhiên đáp.

Lúc này, bên đài một trận gây rối cắt đứt đoạn nói chuyện của hai người. Phóng mắt nhìn sang, Chu Thanh Văn đứng trên đài đang lấy đao chỉ vào Triệu Du Vân ở dưới đài, lên tiếng:

“Chu mỗ khẩn cầu Triệu minh chủ chỉ giáo.”

Hành động của Chu Thanh Văn rõ ràng là khiêu khích. Đại khái là muốn mượn dịp này chứng minh bản thân manh hơn đương kim minh chủ… Long Việt Băng không khỏi lẩm bẩm “Tên này đúng là lắm chuyện…”

“Ha ha ha…” Triệu Minh Tuyền ở bên cạnh lại có vẻ thập phần hưng phấn “Du Vân a, cháu lên thể hiện cho gia gia xem đi… ha ha ha ha…”

“Lão gia tử…”

“Thật vô ý.” Triệu Du Vân sửng sốt một chút, lập tức từ chối “Tại hạ không có ý muốn so cao thấp với Chu thiếu bảo chủ.”

Chu Thanh Văn hơi híp mắt, nhìn chằm chằm hắn hỏi “Vì sao?”

“Chu thiếu bảo chủ vừa mới thi đấu xong, đồng thời cũng đã đoạt được hạng nhất, mà tại hạ lại nghỉ ngơi nãy giờ, luận võ dưới điều kiện như vậy không hề công bằng.” Triệu Du Vân giải thích không nhanh không chậm.

“Ồ?” Chu Thanh Văn nhếch miệng, nói châm chọc “Ý ngươi là, Chu mỗ nhất định thất bại?”

“Tại hạ không có ý đó.” Biểu tình của Triệu Du Vân vẫn bình tĩnh như trước, một chút vẻ bị động chạm cũng không có.

“Du Vân, ngươi phải đi đi.” Ân Lục Phong ngồi một bên dùng nhãn thần sâu sa nhìn Chu Thanh Văn ở trên đài một chút “Nếu còn tiếp tục cự tuyệt, Chu thiếu bảo chủ sẽ tức giận.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Cả đám chờ xem kịch vui xung quanh cũng gật đầu phụ họa.

“Vân ca ca! Đón lấy!” Âm thanh lanh lảnh đó thuộc về Lâm Giác. Nàng ném kiếm của mình cho Triệu Du Vân.

“Triệu minh chủ, nếu mọi người đã nhất trí, vì sao ngài lại không thành toàn cho Chu mỗ?” Chu Thanh Văn lần thứ hai dùng giọng điệu khiêu khích để nói “Thỉnh Triệu minh chủ chỉ giáo.”

“Được rồi…” Triệu Du Vân chậm rãi thở ra một hơi, xoay người nhảy lên lôi đài.

Triệu Minh Tuyền ở dưới đài hài lòng vô cùng, Long Việt Băng chuyên tâm nhìn chăm chú thân ảnh bạch sắc cao lớn trên đài, chỉ cười không nói.

Triệu Du Vân chậm rãi rút trường kiếm ra. Thanh bảo kiếm của Lâm gia do công tượng nổi tiếng chế tạo, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh, tản ra vẻ đẹp khiến kẻ khác tâm hàn.

“Đắc tội rồi.”

Chu Thanh Văn cười lạnh một tiếng, khẩn cấp tấn công về phía Triệu Du Vân. Triệu Du Vân không sợ hãi tiếp chiêu ngay chính diện. Xung quanh nhất thời an tĩnh xuống, đao kiếm va chạm sinh ra âm hưởng thanh thúy, vang vọng thật lâu.