Hoàng Đế Là Học Sinh Chuyên Tự Nhiên

Chương 3: Ngồi xuống đàm đạo nhân sinh đi




Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước mấy vụ vu sư các thứ rồi nhưng mà vụ này lại vượt ngoài năng lực tiếp nhận của cô.

Sao lại là Quý Cẩn Ngôn?

Hay Chúa đang muốn trêu đùa mị?

Hay mị đang quay phim truyền hình thực tế nhờ?

Hay hệ thống có thuật đọc tâm nhỉ?

Tô Ngữ bóp nát một nửa cái máy bay rồi thả xuống đất.

Cô theo bản năng cấu mặt mình

Chắc lần này mơ thật chứ nhở?

Trong lúc cô đang cật lực hấp thụ kiến thức kì quái này thì Quý Cẩn Ngôn đang sốc vì quả đồ hiện - cổ đại của Tô Ngữ.

Ngày thường Tô Ngữ hay buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục rộng thùng thình nhưng thế với cậu đã là siêu đáng yêu rồi.

Ai ngờ trang điểm vào lại bớt đi một chút ngây thơ tuổi mới lớn, lại trở nên quyến rũ động lòng người, trực tiếp khắc ghi vào sâu trong tim cậu.

Hai người cứ ngusi nhìn nhau thế.

"Óe."

Tô Ngữ chủ động phá cái không khí kì lạ này: "Cậu ngồi đi."

Cô nói xong lại vỗ vỗ mặt mình, cố gắng không lộ ra tâm trạng đang hưng phấn, ngồi ngoan ngoãn trên ghế.

Quý Cẩn Ngôn là giai tự nhiên lại còn ít nói, thế nên cũng chả ừ hử gì lẳng lặng ngồi xuống.

Mà Tô Ngữ cũng không phải người lan man dông dài gì, trực tiếp vào thẳng vấn đề. Hai người vài ba câu đã hiểu rõ tình hình hai bên.

Quý Cẩn Ngôn cũng giống Tô Ngữ. Khoảng 5 rưỡi chiều thì tỉnh dậy ở trước bàn. Trên bàn 7749 loại văn kiện.

Cũng không để cậu kịp xem xem chuyện gì xảy ra thì hai thái giám đã quỳ lạy cầu xin cậu phải lật thẻ bài phi tần.

Cậu ngơ ngác nhìn danh sách phi tần, rồi lại thấy một người tên là Tô Ngữ, nhớ lại thì đúng là có một bạn học tên như vậy. Thế là quyết định chốt đơn.

"Tớ không ngờ là họ lại hiểu nhầm như thế, tớ chỉ muốn qua xác nhận chút thôi, ai ngờ đâu là cậu thật." Quý Cẩn Ngôn cụp mắt, bình thản nói.

Thật ra thì, lần đầu nhìn thấy tên Tô Ngữ thì phản ứng của cậu là hoài nghi nhân sinh vl.

Chả có nhẽ lại như vậy thật?

Cậu yêu thầm 3 năm, chưa từng nói chuyện với Tô Ngữ. Có lẽ nào lại là cô ấy?

Rằng thì mà là, hiện tại, Quý Cẩn Ngôn nhìn người trước mặt mình, cảm thấy dũng khí 'thử xem' của mấy năm cuộc đời này đúng là không uổng.

Tô Ngữ rút lại toàn bộ mấy câu chửi trời chửi đất lại, âm thầm cảm ơn các cụ đã gánh còng lưng.

Cô đâu ngờ tới đâu, cuối cùng đem hết mấy sự hậm hực trút lên NPC lúc nãy xóa bỏ. Gì, ai biết đâu.

Đây là trời giúp cô có thể cùng với crush tận hưởng thế giới hai người đó!

Trong lòng Tô Ngữ đang bắn pháo hoa bùm bùm, ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể, ngấm vào trái tym thiếu nữ. Tô Ngữ cũng không thể khống chế bản thân, khóe miệng thoáng một nụ cười, cả người đều hưng phấn. Ngay cả người mù cũng có thể thấy được dáng vẻ sung sướng của cô.

Mỗi tội, Quý Cẩn Ngôn thằng nam ếu thấy.

Cậu mím môi, hạ mắt hỏi: "Thế cậu giờ tính làm gì?"

Tô đang sung sướng đến ngu người Ngữ đột nhiên tỉnh khỏi giấc mộng, nghĩ tới Quý Cẩn Ngôn vừa bàn công chuyện với cô thì cũng nhịn cười lại, mở tờ giấy nãy ngồi gấp máy bay ra.

"Tớ còn chưa biết nên làm gì giờ."

"Nhưng mà tớ nhận ra là cơ thể này với cơ thể gốc của tớ là giống nhau, chắc chắn là một luôn."

"Là trước đó, ở chỗ này "tớ" là có tồn tại. Vậy nên không phải là trường hợp tớ xuyên cả thân cả hồn qua."

"Vậy nếu chỉ là xuyên mỗi linh hồn thôi thì sao lại có thể có thân thể giống nhau đến thế?"

Tô Ngữ nói xong thì bỏ kính xuống nhìn, bổ sung: "Với cả độ cận của tớ ở đây với thời của chúng ta là giống."

"Cậu biết gì không, lúc đến đây tớ đã tìm bút."

Tô Ngữ cười bất đắc dĩ, chỉ về phía cái bút lông từ lông soi: "Bạn Quý thân mến, bạn có biết viết bút lông không?"

Quý Cẩn Ngôn là học sinh khoa học tự nhiên chính hiệu, có thể dùng bút bi viết nhìn được là tốt lắm rồi. Cũng trong top 8% chữ đẹp của nam sinh khối A rồi.

Còn bút lông ấy à, từ nhỏ cậu còn chưa nhìn thấy cái nào ngoài đời, nói gì là viết.

Cậu cân nhắc giữa thể hiện với crush là mình văn võ song toàn hay là trước mặt crush lộ ra điểm yếu. Quý Cẩn Ngôn quyết định chọn vế sau.

Thật ra thì cũng không phải hỏi lắm vì Tô Ngữ cũng đại khái đoán được rồi.

Cô vẫn hỏi vì mặc dù trước kia có luyện qua một chút nhưng mà viết cũng như gà bới.

Hầy, nhưng mè cậu ta còn chả biết cầm thì làm sao giờ. Đành phải gánh team vầy.

May mắn là trong phòng có đồ nghề viết chữ các thứ, Tô Ngữ dùng bút lông chấm mực rồi viết xuống hai chữ to: BẢN THỂ.

Viết song chính cô cũng xấu hổ vl. Vì để đỡ ngại với con chữ khủng khíp thì cô nói chuyện để đánh lạc hướng: "Nếu cậu đọc được thì cũng không khó sống lắm đâu."

Quý Cẩn Ngôn: "Ừ."

"Với cả í, tớ cảm thấy thế giới này cũng kì lạ vl í."

"Theo những gì tớ được học thì sau triều Thanh đúng ra là thời kì lập quốc nhưng mà tớ không thấy dấu vết gì trong sử sách... Còn thân phận của cậu thì tớ chưa biết rõ lắm."

Tô Ngữ cứ cầm bút nghịch nghiên mực, quẹt qua quẹt lại coi như giải sầu. "Cho dù là thời gian, triều đại hay là mấy cái hiện đại tự dưng ở đây thì cũng không có ai xuyên không đến đây nữa. Tóm lại là tớ cảm thấy là mấy cái thứ này đều loạn lạc có trình tự của nó. Dù đúng hay sai thì cũng lắm bugs* vl."

*Chú thích: Bugs kiểu lỗi hệ thống ấy.

Quý Cẩn Ngôn cũng đồng ý với cái này, không hiểu vì sao cậu luôn cảm thấy bồn chồn, lo lắng.

Cậu là người vô cùng bình tĩnh, bình thường trong phòng học ồn ào vẫn có thể chìm vào suy nghĩ riêng. Mà từ khi xuyên đến đây, tâm trạng đều khó chịu, rất là kì lạ.

Hai người im lặng... Một lát sau, Tô Ngữ kêu lên: "A Lương!"

A Lương đang chờ ngoài cửa: "Có em."

"Ta có ghi chép các sự việc trọng đại của triều đại này không?"

"Nô tì nhớ là tiểu thử có quyển sách ghi chép, nhưng mà quyển này chỉ ghi lại đến thời của tiên đế thôi."

"Thế được rồi, em đi tìm giúp ta đi."

A Lương nhìn vào hoàng đế không nói lời nào, mặc dù trong lòng có 1 vạn câu hỏi vì sao nhưng cũng yên lặng nuốt vào trong lòng. Nghĩ thầm hoàng đế muốn cùng tiểu thư nhà mình nói về lịch sử gia đình nhà mình cũng là hợp lí thế là nhanh chóng đi lấy đưa đến.

"Em chờ chút đã." Tô Ngữ nhận lấy quyển sách, giữ A Lương lại.

Đối với người đam mê lịch sử như Tô Ngữ mà nói, tìm sự kiện trong sách là nghề rồi. Ngay lập tức, lẩm bẩm so sánh ghi chép trong sách với những gì có trong đầu. Quý Cẩn Ngôn chỉ có thể ngồi bên cạnh ngoan ngoãn xem Tô Ngữ lật sách, cố gắng hiểu thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh đó.

"Năm Cảnh Bình thứ nhất... cũng chính là năm 1911, triều Thanh diệt vong... Ủa? Không phải cha già dân tộc lên cầm quyền à?"

"Năm Cảnh Bình thứ năm nổ ra phong trào văn hóa mới... Trần tiên sinh bị đoạt mất công lao à?"

"Thế mà lại không có chiến tranh, 31 năm sau Yên Thế Tông thống trị, quốc thái dân an, thiện tai thiện tai..."

Sau khi soát một hồi đến đoạn tiên đế mất vì bệnh thì là năm 2008 dương lịch.

"Năm nay phải là... Năm Vĩnh Chiêu thứ mười." Tô Ngữ cũng nhớ A Lương lúc đầu cũng nói vậy. Sau lưng cô tỏa một lớp mồ hôi lạnh, "Nơi này cũng là năm 2018."

Theo giờ ở thời hiện đại kia thì hôm nay là ngày 21/3.

Không biết nơi này dùng lịch âm hay lịch dương nhưng thật là trùng hợp lúc này đúng là lúc Tô Ngữ lại nhớ ra bài tập địa lí lớp 11.

"Hôm nay là xuân phân à?" Tô Ngữ quay hỏi A Lương.

"Vâng ạ."

Tô Ngữ hít một hơi, nhắm mắt lại, "Em ra ngoài trước đi."

Quý Cẩn Ngôn dựa theo mấy câu Tô Ngữ lầm bầm cũng hiểu đại khái, hơn nữa chính bản thân cậu cũng tự phỏng đoán. Tô Ngữ đã xác nhận suy nghĩ của cậu.

Cậu gõ gõ bàn để gọi Tô Ngữ rồi hỏi: "Một mình linh hồn xuyên qua là đúng rồi, thế còn vũ trụ song song thì sao?"