Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 28: Làm ăn phát đạt




Trở lại khách sạn đã là nửa đêm, sau khichia tay với Quá Ngọc Hoán về nhìn thấy tiểu nhị đang ngáp ở quầy, thấytôi về thì nhìn mơ màng về phía tôi, tôi mỉm cười, rồi đi về phòng mình, chân bước nhẹ nhàng, miệng hát líu lo.

Trở lại phòng, chỉ có một mình tôi, nỗihưng phấn nén lại giờ bùng nổ, tay che miệng, không dám cười to, cứtrong lòng bộc phát nỗi vui sướng tột độ, nếu ở ngoài có ai nhìn vàochắc chắn sẽ bị bộ dạng của tôi doạ.

Hồi lâu sau tôi mới bình tĩnh trở lại,tôi không phải lâm vào tình cảnh được yêu mà lo được lo mất, cứ suy nghĩ miên man về người ta, tôi tin tưởng tình cảm lưu luyến của mình cứ chậm rãi dừng ở đó, đợi khi tôi đi qua, thì nó vĩnh viễn sẽ không biến mất.

Không có lời thề non hẹn biển, không cónhững lời ngon tiếng ngọt, cảm giác của tôi với Quá Ngọc Hoán vừa mớinhất thời sáng tỏ, tôi nhận định chàng là duy nhất của tôi kiếp này.

Đặt bút xuống, mở rộng trang giấy, vẽ hai trái tim thật to, có mũi tên thần Cupid xuyên qua, tim màu đỏ, mũi tênmàu vàng, xung quanh trang trí những hoa văn nhìn vô cùng xinh đẹp, bứctranh này vẽ lòng tôi vui mừng, nghĩ đến cái gì thì vẽ cái đó, cánh chim thiên sứ, động vật đáng yêu, khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm, hoa quảkhoe sắc, trên giấy tràn đầy những hình vẽ, hạnh phúc ngọt ngào.

Linh cảm vừa tới, cũng không nắm chặtđược, lần này vẽ chỉ là những hình ảnh phim hoạt hình, đường nét thanhthoát tuấn mỹ, biểu hiện tràn đầy vẻ đáng yêu, một bức cảnh như mộng ảo, mắt to toả sáng mê ly, thái độ biểu hiện nghịch ngợm cổ quái, miệng chu lên, trong chớp mắt, tóc dài bay bay, lụa trắng như mộng, tóc dài nhưtuyết trắng bay bay trong gió, dài tới tận mắt cá chân, bối cảnh khácnhau, màu sắc khác nhau, xung quanh trang trí đường viền khác nhau, vôcùng hoàn mỹ.

Những bức tranh này ngày mai lại sẽ khuấy động vùng sông nước thành thị trang nghiêm làm cho náo động cuồngnhiệt, còn tôi nguyên tác giả này, sẽ bởi vậy mà nổi như cồn.

Hôm sau, Tiểu Lan Tiểu Thuý dĩ nhiênkhông đánh thức tôi dậy, mặt trời đã lên cao tám con sào, mắt có chútmỏi mệt, chắc là do tối qua dùng mắt quá độ, dụi dụi mắt, ngồi trướcgương, tay dính đầy mực, mắt tôi thì thâm đen như mắt gấu mèo. Tôi rấtlo lắng, hiện giờ không có mặt nạ đắp mặt, như vậy lộ vẻ xấu tệ, tôicũng chỉ là một người con gái thích chưng diện như ai thôi mà!

Rửa mặt mũi sạch sẽ, ngoài cửa sổ đãtruyền tới tiếng chân bước, đến gần cửa sổ, là tiếng của hai cô nhóctiểu Thuý tiểu Lan, “Tỷ tỷ à, đã dậy chưa vậy?”

Tôi đáp lại ngay, hai nàng đi vào, nhìnthấy một đống tranh trên bàn, há miệng hoảng sợ, vội vàng tiến gần, nhìn thấy những đường viền, nét vẽ trong tranh thì vui mừng không hiểu hỏi,“Tỷ tỷ à, những tranh này vẽ trang trí gì vậy ha? Người sao lại có hìnhdáng đẹp thế, những người này thật tò mò quá ha”

Thì chính là từ nhân vật phim hoạt hìnhthoát ly người thường ra cả mà, lấy một hình dáng biểu hiện khác để thểhiện sự hỉ, nộ, ái, ố, làm sao người cổ đại có thể hình dung ra chứ.

“Có thích không, các ngươi cầm đi, chuẩnbị một chút! Hôm nay ta cũng muốn đến trong quán, tranh này tăng giá lên một trăm lượng một bức”

Tôi vừa nói, vừa tiện tay buộc tóc bằngmột sợi dây, có lẽ điều này có liên quan tới tính cách của tôi, cái gìtôi cũng thích đơn giản, không thích làm ra vẻ thâm trầm phức tạp.

Lúc này trong mắt hai tiểu nha hoàn lộ ra nét kinh ngạc, mừng như điên, kích động không thể tin nổi. Xem ra haitiểu nha hoàn này vui mừng quá độ, tôi cũng vui vẻ nở nụ cười.

Đi vào cửa mặc viện, thấy ở đây đang vôcùng náo nhiệt, người đến người đi, ai ai cũng chìm đắm vào thi ca nhạchoạ, vui vẻ ngao du, đón gió hít thở từng đợt không khí trong lành, làmcho tinh thần con người ta bỗng dưng hưng phấn hẳn lên.

Đột nhiên có một đám đông ở xa tụ tập, thấy rất rõ ràng, chả lẽ có chuyện kỳ lạ nào xảy ra sao?

Trong lòng tôi đoán mò, cùng tiểu Thuýtiểu Lan đi tới, đến càng gần tôi có cảm giác có gì không đúng lắm, saotôi cứ cảm thấy chỗ họ tụ tập đông đúc lại là trước cửa quán của tôi vậy nhỉ!

Trời ơi! Tôi đoán quá chuẩn mà, thì ra từ hôm qua quán tôi đã sớm đóng cửa, có rất nhiều người nghe tiếng tới xem tranh, từ hôm qua chỗ này đã bắt đầu tụ tập đông đúc lo lắng chờ đợirồi. Lúc này vẫn không tan, tôi bị doạ cho một trận suýt ngã, âm thầmkinh ngạc lòng cuồng nhiệt của họ.

“Tỷ tỷ à, bây giờ phải làm sao đây? Người đông quá ha! Hay là chúng ta không mở quán nữa!” Tiểu Thuý tiểu Lanngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt có chút kinh sợ.

Tôi mở miệng cười vô cùng xinh đẹp, “Mở, phải mở chứ, mỗi bức tranh tăng giá lên năm trăm lượng”

“Cho đi nhờ, xin cho đi nhờ chút…Làm ơnnào…” Tôi lách qua đám đông đến trước cửa quán, những người đó khôngbiết tôi là ai, bị hành động của tôi thu hút, tôi cầm lấy chìa khoánhanh nhẹn thuần thục mở cửa.

“Quán đã mở rồi, ông chủ chắc đã tới!” Có tiếng kêu vui mừng trong đám đông vang lên, “Đúng vậy ha, không biếttác phẩm lần này có kinh hãi như thế hay không nha!”

“Hôm qua vừa thấy đã được mở mắt rồi,chân chính cảm nhận được cảnh giới khôn cùng của tranh, rộng lớn vôngần! Những sự vật chưa hề thấy bao giờ, vô cùng thú vị”

Nghe đám đông nói chuyện, trong lòng tôivui mừng khôn xiết. Trước mắt để khống chế tình hình, ổn định đám ngườidao động, không cần mọi người phải kích động vì xem tranh, cũng khôngcần mọi người vì quá kích động mà xông lên cướp tranh, giấy này rấtmỏng, chỉ động một cái là sẽ nát, tôi cũng không mệt cho lắm nhưng đềphòng hoả hoạn xảy ra mà thôi!

Tôi nheo mắt lại, nhìn về phía đám đông phất phất tay, dướn cao cổ nói, “Mọi người im lặng, nghe tôi nói chút”

Phối hợp tốt lắm! Cả trận lửa nóng hầmhập bỗng chốc yên tĩnh lại, mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi, tôicất giọng thanh thanh nói, “Mọi người hãy nghe tôi nói đây, tiểu thư nhà chúng tôi bảo, hôm nay giá tranh tăng lên mỗi bức năm trăm lượng, nếucó hứng thú thì tới, nhưng xin mọi người chú ý cho, nếu là hỏng thì phải bồi thường đó”

Tôi nhìn hai tiểu nha hoàn đứng bên ngẩnngơ nháy mắt, các nàng lập tức treo tranh lên giá. Tranh chưa treo đượcmột nửa thì đám đông đã xôn xao ầm ĩ, một bầu không khí xúc động tràora, họ nhìn trước mắt tranh vẽ cổ quái, trên mặt loé lên kinh ngạc, hưng phấn, không hiểu, đến cả đánh giá cũng chưa lên tiếng, vì trong mắt của họ ngoài kỳ lạ thì vẫn là kỳ lạ, muốn đánh giá mà không thốt nên lời,bắt đầu xem tranh nhiều hơn mua tranh, cứ đồng loạt nhìn qua, thần sắcmọi người vô cùng khó hiểu, có vẻ như phát hiện ra bảo tàng vậy, cứ lấytay vẽ phác thảo qua, xem thế là đủ rồi.

Nửa ngày trôi qua trong quán càng tụ tậpnhiều người hơn, đến cả chỗ đặt chân cũng không có nữa, tôi thầm kêuthất sách rồi, người xem cũng không cần phải bỏ tiền ra mua, mà chỉ làlưu luyến với tranh này không thôi, hình như xem mỗi bức mà cảm thấykhông đủ, lại muốn xem lại vậy. Trời ạ! Tôi cũng không phải mở triển lãm tranh nhé, xem tôi đứng ở chỗ này, đã bị chèn ép tới tận cửa rồi.

Cuối cùng cũng có người đi tới trước mặt tôi nói, “Cô nương, bức tranh này tôi mua, đây là năm trăm lượng, cô cầm lấy đi”

Tôi cười mê người, “Cảm ơn! Xin hoan nghênh lần sau lại đến”

Có người đầu tiên mua tranh thì nhữngngười sau xem tranh cũng tháo ra cuộn lại, người cướp ta đoạt, nhìn vôcùng náo loạn. Tôi cầm bạc trắng bóng, mắt cười mê hoặc, đúng là pháttài rồi, hơn mười bức tranh đã bị mua hết, cuối cùng túi tiền của tôicũng đầy rồi, ha ha!

Bức tranh cuối cùng cũng bị mua sạch, quán tôi đã lập tức trống rỗng.