Tính ra thì đã đi được hơn nửa tháng,chúng tôi dần dần tiến vào lãnh địa Đột Quyết. Nhìn trước mắt cảnh rộnglớn vô ngần, tôi không khỏi ngây người. Mùa đông quan ngoại dường nhưtới sớm hơn chút, mặt cỏ bị gió thổi qua, bay tản mạn trong không trung, bay loạn xoay tròn, có thể tưởng tượng mùa xuân ở đây cỏ tươi tốt thếnào, cỏ khô hoang vắng vẫn kéo dài tới tận chân trời. Trời không trongxanh như trước, ngẫu nhiên truyền đến tiếng đại bàng tìm con mồi kêu xa, xa xa là đường cong của lưng núi, mảng rừng cây xanh tươi chịu rét kiên cường không sợ gió bão. Cơn lạnh thấm qua quần áo vào sâu tận trongtim, mang đến sự giá lạnh, tôi theo bản năng ôm chặt thân mình.
Xe ngựa đi lại trên quan ngoại vàotrong quan nội, trên đường đi người đông tấp nập, xem quần áo họ thìthấy có chút hương vị dân tộc ít người, xem ra thì là một số thương nhân Đột Quyết.
“Chủ nhân, ở đây cách Đột Quyết Hoàngthành khoảng mấy chục ngày đường nữa đó!” Hà công công ở bên ngoài xenhắc nhở, nếu ấn định theo tính toán thì hình như vừa tròn một tháng.Đây cũng là kết quả mà chúng tôi là những người đi đường đã tính trước.
“Đến quan ngoại rồi, khách sạn cũngrất ít, chỉ có thể tá túc trong lều của dân thôi” Lãnh Phù phân tích,nói xong cách đó không xa trên thảo nguyên xuất hiện khoảng mười cái lều tròn giống như nhà bằng bạt vậy, tôi bật kêu lên, “Ở đây không phải làTây Tạng đó sao?”
“Tây Tạng á?” Vẻ mặt Thu Nhi nghihoặc, tôi vội giải thích, “Tây Tạng là quê chúng tôi thường gọi, ở đó họ cũng dựng lều như vậy sinh sống”
“Thế quê tỷ tỷ là ở đâu vậy?” Thu Nhicảm thấy hứng thú, nháy mắt to chớp chớp nhìn tới, tôi hé miệng cười,ánh mắt trở nên xa xôi, “Nhà của tôi ư? Nhà tôi ở một nơi rất là xa, làmột đất nước vô cùng vô cùng xinh đẹp, khi nào có thời gian tôi sẽ chocô biết”
Tôi ngẩng đầu lên, tôi sẽ cho họ biếtnhà của tôi như thế nào. Đây cũng là chuyện mà cho tới bây giờ tôi chưabao giờ nhắc tới. Tôi muốn vẽ một cuốn truyện tranh, tôi muốn đem quêhương mình miêu tả thực kỹ, sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ.
“À! Tôi đây sẽ đợi tỷ tỷ sau này nóicho tôi biết vậy” Thu Nhi cười gật gật đầu. Tôi nhìn ra hai bên đườngthưởng thức phong cảnh. Không khí mùa đông rất khô ráo, xa xa khói bốclên không trung, mang tới một cảnh quan có chút kỳ lạ, ẩn ẩn bên trongcó ánh lửa lóng lánh, mới cảm giác trời đã có chút chạng vạng rồi. Đó là lửa trại mọi người vừa đốt lên, tâm tình lập tức hưng phấn hẳn lên. Nhớ tới dân tộc thiểu số ở hiện đại đốt lửa trại, nam nữ trẻ tuổi cùng nhau khiêu vũ, cực kỳ kích thích.
“Ở đây có hội nhảy múa không?” Nửangày trời mà chẳng có sự hưởng ứng nào, tôi bỗng cất tiếng hỏi, bọn họcũng là lần đầu tiên đến mà!
Hà công công dựa theo sự chỉ bảo củaLong Kỳ vội vàng đánh xe ngựa tới một chiếc lều to màu trắng. Đêm naylều này là giải quyết vấn đề chỗ nghỉ, may mà du dân ở đây rất hiếukhách, đối với sự xuất hiện của chúng tôi rất hoan nghênh. Họ thực tựnhiên hiền lành như ở Tây Tạng hiện đại vậy. Tôi đoán có thể biết đâu họ là tổ tiên người Tây Tạng ấy chứ.
Thu Nhi lôi tôi vào trong một chiếclều. Một cô gái tên là Sa Y chia cho chúng tôi hai chiếc lều, tôi vộivàng cảm ơn, Sa Y cười ngọt ngào, “Như thế này xin mời cô nương và côngtử cùng ăn chung bữa tối”
Nàng ta liếc mắt nhìn tôi và Long Kỳmột cái rồi nói, tôi giật mình, nửa ngày sau mới phản ứng được, tôi vàLong Kỳ đang giả làm vợ chồng mà.
Chiếc lều chỉ có hai cái, nam nữ mỗibên một chiếc. Chúng tôi buông hành lý xuống, đi ra khỏi lều, xa xa đãngửi thấy một mùi hương sữa mê người. Ban đêm trở nên ấm áp hẳn lên.Ngước mắt nhìn thì thấy Long Kỳ và Hà công công đang đi tới hướng này,cha Sa Y ngồi trên ghế chủ nhà, tiếp đón mời chúng tôi ngồi xuống, đặcbiệt sau khi tôi và Long Kỳ ngồi xuống xong, Sa Y rót cho chúng tôi mỗingười một chén trà sữa nhỏ, mời chúng tôi thưởng thức.
Lần đầu tiên tôi được nhấm nháp vị trà sữa kiểu này, cảm thấy miệng đậm vị ngọt, ngọt như mật ong vậy, lại vôcùng thích thú. Những người khác đều lộ vẻ vui mừng, hưởng thụ. Hai mắttôi cứ nhìn chằm chằm đồ ăn phong phú, thực rất muốn lấy tay nhặt mộtmiếng mà ăn. Trên bàn còn có rất nhiều các loại bánh khác nhau, đều đượm mùi sữa thơm, làm người ta nhịn không nổi muốn nhấm nháp.
Phụ thân Sa Y cao giọng cười nói, “Mọi người đừng khách sáo, ăn thoải mái, ăn thoải mái” Những lời của ông tanhư là mệnh lệnh vậy, tôi buông chén trà lấy tay cầm một miếng thịt dêlên bỏ vào miệng, vừa ăn vừa khen, “Ngon lắm, ngon lắm” Mới phát hiện ra mọi người xung quanh tôi cứ nhìn tôi trông kỳ dị, tôi lấy tay huýchLong Kỳ đang kinh ngạc chút, “Ngốc làm gì? Mau ăn nào!”
Hà công công phát ra nghi vấn, “Cứ vậy ăn sao! Sao chẳng có chiếc đũa nào vậy?” Tôi liếc mắt trắng dã, “Đợiông tìm được đũa cho tôi ăn thì đã xong rồi, ông không biết nhập giaphải tuỳ tục sao?” Lúc này Sa Y và cha nàng ta cũng lấy tay cầm miếngthịt dê lên, mọi người cũng ngây ngốc làm theo lấy thịt cho vào miệng.Đột nhiên cha Sa Y bưng một chén rượu hướng tôi và Long Kỳ mời, “Côngtử, phu nhân đường xa tới, để biểu hiện sự hiếu khách, lão mỗ xin kínhhai vị một ly”
Nói xong thì giơ chén rượu lên, tôihứng trí nhất, hào phóng nhấc chén rượu trên bàn lên trước mặt mọi người sợ hãi cạn sạch một hơi cười nói, “Rượu ngon”
Vừa uống xong, tôi âm thầm kêu khổ,tôi nhưng có tiếng là uống không được, lần này thảm rồi. Rượu bắt đầu có tác dụng. Cổ họng tôi như có lửa thiêu đốt, đốt tới tận trọng bụng. Còn không kịp nhìn qua xem Long Kỳ uống một hơi cạn sạch, “Tỷ tỷ à, tỷ cókhoẻ không vậy?” Thu Nhi quan tâm đến cạnh tôi, đánh giá tôi. Vẻ mặt tôi đỏ rực, lắc lắc đầu, miệng tuột ra, “Không sao, không sao, tiếp tụcuống!”
Một giọng quan tâm vang lên bên tai,“Cô không thể uống nữa!” Ánh lửa ánh lên vẻ mặt lo lắng của Long Kỳ, cầm lấy chiếc chén trong tay tôi, “Phù Nhi, Viêm Nhi đỡ phu nhân về nghỉngơi đi!”
Không được, tôi muốn ngất rồi. Đây làrượu gì vậy cà? Sao lại nặng vậy chứ! Cả người tôi được Viêm Hoả và Lãnh Phù đỡ hướng chiếc lều trắng đi tới, chỉ là đầu có chút choáng váng,nhưng trong lòng lại rất tỉnh táo. Tôi nằm trên giường, nghe thấy tiếngViêm Hoả thì thầm, “Không uống được thì đừng có uống, cậy mạnh làm gì!Làm hại ta cơm cũng ăn chưa no, khen ngược nàng ta còn có người hầu ha”
Đầu tôi có chút hỗn độn, các nàng nói xong bước đi, tôi nhắm mắt lại lẩm bẩm, “Cái gì chứ! Nói ồn ào sau lưng thì tính làm gì!”
Thoải mái xoay người một cái, một látsau mơ màng như có ai lại đi vào, mắt tôi thật mỏi không mở ra nổi, “Tỷtỷ? Tỷ tỷ?” Là Thu Nhi, tôi nỉ non lên tiếng, xem như trả lời, sau đótrong phòng lại khôi phục yên tĩnh, yên tĩnh tới mức kỳ lạ. Ánh mắt tôihe hé mở, đập vào mắt là vẻ mặt bình tĩnh của Thu Nhi, vẻ mặt nàng ta kỳ quái nghiên cứu tôi rồi lầu bầu nói, “Nàng ta sao kỳ lạ vậy chứ!”
Thu Nhi nàng ta sao thế, tôi oa oa kêu lên một tiếng, “Thu Nhi!” Nàng ta có vẻ hoảng sợ, cả kinh nhìn tôi, “Tỷ tỷ, tỷ bảo tôi sao?” Tôi gật gật đầu, “Thu Nhi à, giúp tôi mang một ítnước tới được không? Tôi khát chết lên được rồi!”
“Được!” Thu Nhi xoay người đi rangoài, còn tôi nằm thẳng cẳng trên giường nghĩ ngợi lung tung. Một látsau nghe có tiếng chân bước, tôi gọi to, “Thu Nhi” Đập vào mắt là mặtLong Kỳ, hắn bưng một ly nước ngồi trước giường, đường nét mặt mũi thanh thoát tuấn mỹ, dưới ánh nến lại vô cùng xuất sắc tới mức kỳ lạ. Chúngtôi cứ nhìn nhau như vậy không chớp, hành vi của tôi bị rượu tàn phá làm bừa, tất nhiên tôi chẳng có chút ngượng ngùng nào cả, trong mắt hắnkhông rõ tình tự gì cũng chẳng ảnh hưởng tới tôi. Một lúc sau tôi nhìnthấy chiếc bát trong tay hắn, “Tôi muốn uống nước!”