Thôi Thanh Nghi cũng không ngờ được.
Người cứu mình lại là chủ quán bánh mới gặp một lần.
Chủ quán đại thúc rất nhiệt tình, không chỉ kêu nàng vào nhà mà còn để vợ dẫn nàng thay y phục sạch sẽ. Thôi Thanh Nghi tưởng rằng vợ của ông ấy ít nhiều cũng có chút không vui, dù sao thì trượng phu cũng mang phiền phức vào nhà. Ai ngờ đối phương chỉ giữ yên lặng đưa nàng vào trong buồng.
Thôi Thanh Nghi có chút khó hiểu.
Nàng có thể khẳng định đôi phu thê bán bánh này chưa từng được phát hiện trong kịch bản nguyên tác. Mà nguyên chủ xưa nay cổng ngoài không ra, cổng trong không bước, chắc chắn sẽ không dính líu quan hệ đến tiểu thương bán bánh ngoài phố.
Cho dù nguyên nhân có là gì đi chăng nữa thì đối phương quả thật đã giúp nàng.
Vậy nên nàng không thể mang phiền toái đến cho họ.
Thôi Thanh Nghi sau khi thay một bộ y phục khô ráo liền chủ động bày tỏ ý muốn rời đi. Nhưng không ngờ chủ quán đại thúc vội vàng ngăn nàng lại. Có lẽ sợ bản thân hành động lỗ mãng làm kinh động quý nhân nên ông vò đầu, nở một nụ cười hiền hậu.
"Bên ngoài rất loạn, Cảnh phu nhân nên đợi một chút hẵng đi. Cảnh công tử có đại ân với chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ không để cô ra ngoài mạo hiểm đâu."
"Nhưng mà... Nhưng ông không sợ ta là người xấu sao!"
Chủ quán đại thúc không chút nghĩ ngợi: "Cảnh phu nhân sao có thể là người xấu! Cảnh công tử là người tốt đến vậy, thậm chí còn bằng lòng bỏ tiền chữa bệnh và mua quan tài cho con chúng ta. Cảnh công tử sao có thể là người xấu, nhất định là có hiểu lầm nào đó." Ông ấy còn khuyên Thôi Thanh Nghi: "Cô đừng sợ, đợi ta đi vào trấn hỏi xem sao."
Phu nhân mặc dù không nói chuyện nhưng cũng yên lặng rót chén trà cho Thôi Thanh Nghi, xem như đồng ý với trượng phu. Thôi Thanh Nghi giật mình. Nàng nhìn đôi vợ chồng chất phác trước mắt, bắt đầu suy nghĩ một vấn đề.
- - Nếu như thật sự đánh nhau, đôi phu thê này liệu có còn sống không?
Dù sao họ cũng chưa từng xuất hiện trong kịch bản.
Trong lòng Thôi Thanh Nghi bỗng có chút hỗn loạn.
Độc giả khi đọc sách chỉ chú ý lên đến nhân vật chính, chú ý đến kết quả thắng bại. Nàng vẫn luôn biết Thẩm Kính Hằng sẽ thắng, nhưng thắng lợi này còn phải dựa vào biết bao nhiêu nhân vật phụ vô danh đây?
Bây giờ đối diện với hai khuôn mặt giản dị này.
Nàng bỗng ý thức được mạng người trong thế giới này đều là thật chứ không phải vài dòng chữ nhẹ tênh trong sách.
Đại thúc bán bánh thấy Thôi Thanh Nghi cúi đầu không đáp còn tưởng rằng nàng bị doạ. Ông không hiểu vì sao lại muốn an ủi, nhưng lại không biết nên nói thế nào đành phải không ngừng nháy mắt với vợ.
Nhỏ giọng nói: "Bà mau nói gì đi."
Phu nhân quả thực cũng không khéo, chẳng qua vẫn muốn mở miệng.
"Phu nhân...'
Nhưng bà còn chưa kịp nói gì, vị quý nhân mặt hoa da phấn đã nói chuyện trước....
"Nếu như, ta nói là nếu như."
"Nếu như ta biết có một người sẽ chết vào một ngày nào đó. Vậy ta nên giúp hắn hay làm như không thấy, bởi vì hắn vốn dĩ đáng phải chết. Cho dù ta có giúp hắn cũng không có tác dụng gì."
Do xúc động nên lời nói của Thôi Thanh Nghi có chút bừa bãi.
Phu nhân bị nàng hỏi một câu không đầu không cuối, vô thức nhìn trượng phu cầu xin giúp đỡ, sau đó xoa tay: "Phu nhân, nông dân chúng ta không hiểu những thứ đó. Có điều ta nghĩ, cho dù những người hạ tiện nhất cũng đều muốn được tiếp tục sống." Phu nhân có chút hổ thẹn lên tiếng. "Trước đó, khi ta nghe được tin con trai mình đã chết bên ngoài cũng từng muốn chết, còn đi mua thuốc chuột muốn tự hạ độc bản thân."
"Thế nhưng sau khi ta về nhà nhìn đống thuốc chuột kia, lại nhìn sang lão Lưu vừa mới trở về."
"Ta bỗng nhiên không muốn chết nữa."
Lời này giống như cây gậy đập vào đầu Thôi Thanh Nghi.
Phải rồi.
Có ai mà trời sinh đã đáng chết chứ?
Thôi Thanh Nghi có chút ngồi không yên. Nàng nhớ đến những lời Thẩm Kính Hằng thảo luận với ảnh vệ trong căn nhà nhỏ, đột nhiên cảm thấy bản thân cũng nên làm chút gì đó.
Dù sao, hiện tại xem ra không thể đến chùa Đại từ Bi được.
Nếu kết cục sớm muộn gì cũng phải chết, vậy không bằng cầm giáo lên đánh nhau một trận với ông trời!
22.
Trong gian phòng nhỏ.
Thẩm Kính Hằng đang cùng ảnh vệ bàn bạc nên đột nhập vào cung lấy Hổ Phù ra sao.
Hồ Phù được giấu trong ngự thư phòng, nhưng chỗ này hiện tại cũng bị người Bắc Nhung Quốc canh chừng. Mặc dù đám người Thẩm Kính Hằng có ám đạo nhưng nếu như động tĩnh quá lớn sẽ tự để lộ tung tích của bản thân.
Cho nên tốt nhất vẫn phải hành sự cẩn thận, sai người lặng lẽ mang Hổ Phù đến Vân Châu mời chi viện.
Độc còn sót lại trên người Thẩm Kính Hằng vẫn chưa tan hết nên không thể cử động dễ dàng, đương nhiên là không có khả năng mạo hiểm đến vậy.
Lại thêm vị tam hoàng tử Bắc Nhung Quốc này tựa hồ có cảnh giác rất cao với người khác, nhưng vẫn luôn có một ngoại lệ.
Thẩm Kính Hằng nhíu mày: "Ngươi nói vị hoàng tử kia cách dăm ba bữa sẽ đến Trường Hy cung?"
Ảnh vệ cúi đầu xác nhận: "Dựa theo tin tức trong cung truyền ra, vị tam hoàng tử Bắc Nhung Quốc này dường như có quen biết từ lâu với Lệ Phi." Hắn ta dừng một chút. "Có điều Lệ Phi cũng không giả tạo, nghe nói còn nhiều lần muốn ám sát đối phương. Hiện tại tất cả vật sắc nhọn trong Trường Hy cung đều bị tịch thu."
Thẩm Kính Hằng lúc này đã không muốn nghĩ đến câu chuyện phía sau bọn họ là gì.
Hắn chỉ biết được mấu chốt của sự việc có lẽ nằm ở Lệ Phi.
Nhưng như nào mới có thể để người thân tín của Lệ Phi đột nhập vào ngự thư phòng để lấy Hổ Phù đây?
Người này phải chọn lựa rất cẩn thận, vì thời gian còn lại cho bọn họ rất ngắn. Nếu đối phương không kịp đạt được sự tín nhiệm của Lệ Phi, khả năng dễ dàng biến khéo thành vụng.
Thẩm Kính Hằng đang cúi đầu trầm tư, ai ngờ cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
"Là ai!"
Đôi mắt đen của hắn trầm đi, đến khi ánh mắt rơi đến trước cửa lại sửng sốt.
Thôi Thanh Nghi chẳng biết quay lại từ lúc nào, ảnh vệ trước đó đi theo nàng đứng sau lưng có chút bất đắc dĩ.
Vẻ mặt ảnh vệ đau khổ: "Bệ hạ... Nương nương không biết vì sao lại phát hiện ra ta, la hét muốn trở về."
Nếu nói không vui thì khẳng định là không thể, Thẩm Kính Hằng bỗng có chút khó nói thành lời.
"Nàng..."
Nhưng chưa kịp nói hết đã bị Thôi Thanh Nghi chặn lại.
Chỉ thấy nàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.
"Ta có thể giúp ngài tìm Lệ Phi."
"Nàng là bằng hữu của ta, không ai có thể phù hợp hơn ta."
..........
Trong Trường Hy cung.
Lệ Phi dựa vào góc giường, cằm bị bàn tay nam nhân ép buộc ngẩng lên.
Nhưng đáng tiếc tay chân đều bị người ta trói chặt lại, chỉ có thể tận lực quay đầu sang chỗ khác tránh để đối phương chạm vào, trong miệng còn mắng: "Cút ra, đừng chạm vào ta!"
Nam nhân thở dài: "Nghe lời."
"Nghe lời? Thác Bạt Ngạn, nếu như ta trói tay chân ngươi lại thì ngươi có thể nghe lời ta không?"
"Nếu không phải Tiểu Kiều Nhi năm lần bảy lượt muốn giết ta, sao ta phải trói tay chân nàng lại làm gì. Chỉ cần nàng cam đoan nghe lời ta, ta sẽ tháo ra cho nàng, được không?"
"Được, vậy ngươi tháo ra cho ta đi."
Lệ Phi nghe lời nói, nhưng trong mắt lại cất giấu sát khí sắc bén.
Dường như chỉ cần đối phương buông lỏng liền muốn xông lên chiến tử đến cùng với hắn.
Thác Bạt Ngạn bất giác bật cười nhìn nữ nhân hỉ nộ rõ ràng trước mặt. Tiểu Kiều Nhi của hắn cho tới bây giờ đều là vậy, cơ hồ không che giấu được bất cứ tâm tư nào. Hắn cúi đầu cọ mũi vào chóp mũi đối phương, dùng ngữ khí thì thầm trách móc tình nhân, nói: "Đồ tiểu lừa đảo."
"Ta là đồ lừa đảo?" Lệ Phi nhịn không được cười: "Ta là đồ lừa đảo, vậy ngươi là cái thá gì?"
"Một tên sói gian ác lợi dụng sự đồng cảm của người khác?"
"Đáng tiếc ban đầu ta tín nhiệm ngươi đến vậy, sau đó ngươi quay đầu liền chọc một đao vào người nhà của ta. Thác Bạt Ngạn, ta sớm nên nghe lời bọn họ. Lúc mang ngươi về từ bên ngoài nên lập tức giết chết ngươi!"
Thác Bạt Ngạn không thích Tiểu Kiều Nhi dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với hắn.
Hắn thích thời gian trước đó hơn, đối phương đứng trước mặt hắn mở hai tay ra giống như một con gà mái nhỏ, không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương hắn. Cô bé lúc ấy rõ ràng không lớn hơn hắn là bao, lại cứ nhất quyết vỗ vai hắn, nói rằng nàng là trưởng tỷ.
"Yên tâm đi! Có chuyện gì cứ gọi Kiều tỷ của đệ."
Trong mắt Thác Bạt Ngạn ánh lên vẻ lo lắng, hắn dùng tay che lại đôi mắt chứa đầy hận thù của đối phương.
"Đừng nhìn ta như vậy, Tiểu Kiều Nhi."
"Nàng biết ta yêu nàng mà."
..........
Sau khi Thác Bạt Ngạn rời đi, Lệ Phi không nhúc nhích nhìn chằm chằm lên nóc giường.
Nàng cũng không biết vì sao sự việc lại trở thành như này.
Đế Hậu đều mất tích, sau khi Hy Tần chết Tịnh Phi liền trở nên điên điên khùng khùng. Hoàng ma ma vì lần ám sát Thác Bạt Ngạn bất thành trước đó của nàng không biết đã bị giam ở nơi nào.
Toàn bộ cuộc sống đều hỗn loạn.
Lệ Phi nhắm mắt lại nghĩ, nếu như năm đó nàng không nhặt được Thác Bạt Ngạn ở bên ngoài, có phải tất cả mọi chuyện đều không xảy ra hay không?
"Kẽo kẹt."
Cửa phòng trong điện bị người ngoài mở ra.
Lệ Phi lười không muốn nhìn, người tiến vào trong điện trừ Thác Bạt Ngạn thì là cung nữ. Có lẽ là sợ nàng và các cung nữ sẽ phát sinh quan hệ mà thả nàng ra ngoài nên bắt đầu từ sáng hôm nay, gương mặt của mỗi cung nữ đến đưa đồ đều không giống nhau.
Quả nhiên, một tiểu cung nữ xa lạ bê khay đồ ăn cẩn thận bước vào phòng.
"Lệ Phi Nương nương, nên dùng bữa rồi."
Cung nữ này cố ép giọng xuống thật trầm, còn mang theo giọng mũi đậm đặc.
Nhưng không hiểu sao Lệ Phi cảm thấy giọng nói của đối phương có chút quen tai.
Từ trước đến nay thính lực của nàng rất nhạy bén, bằng không cũng sẽ không lập tức phát hiện tam hoàng tử dịch dung trên điện. Nàng vô thức nhìn đối phương, lại nhìn xuống tay chân mình, vang lên tiếng cười nhạo: "Dùng bữa? Ngươi xem ta hiện tại có dáng vẻ thuận tiện dùng bữa sao?"
Cung nữ sau khi đặt đồ xuống liền tiến đến tháo dây buộc cho nàng. "Tam hoàng tử nói, chỉ cần nương nương đừng làm loạn thì sẽ không trói người nữa." Cung nữ thấy cổ tay và cổ chân nàng bị trói đến ửng đỏ, giọng nói có chút đau lòng: "Người tội gì phải vậy chứ."
Nói rồi lấy ra từ trong ngực một loại cao dược nào đó thoa cho nàng.
Có điều do tay chân luống cuống, không tìm được cao dược mà lại đánh rơi một chiếc khăn tay tinh xảo xuống đất.
Đồng tử của Lệ Phi co lại.
Nàng đã từng trông thấy chiếc khăn tay này, có điều là ở chỗ Hoàng hậu.
Đang muốn mở miệng nói, chỗ cổ tay lại hơi xiết vào. Nàng vô thức cúi đầu nhìn.
Lại thấy cung nữ xa lạ kia yên lặng lắc đầu, dùng khẩu hình nói.
- - Đừng lên tiếng, là ta