Nhưng nhớ tới thủ đoạn của Tịnh Phi ở nguyên tác, Thôi Thanh Nghi vẫn không dám chủ quan quá mức.
Khoảng thời gian này sau khi nàng suy nghĩ lại đã nhận thấy, lần trước chính vì nàng lỗ mãng mới khiến Lệ Phi phát hiện ý đồ bất chính của mình. Vậy nên lúc này Thôi Thanh Nghi phải cẩn thận gấp mười hai lần.
Lệ Phi ở Trường Hy cung phía xa đột nhiên hắt hơi một cái.
Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt có vài phần mê mang.
Lệ Phi: "Hoàng ma ma, có phải bản cung bị cảm lạnh rồi không." Nhìn xuống bộ y phục mới vừa làm xong mấy ngày trước, nhíu mày: "Bộ này vẫn hơi mỏng. Ma ma, hay là chúng ta làm một bộ khác dày hơn đi!"
Hoàng ma ma: "..."
Hoàng ma ma: "Nương nương, không phải người nói trong tay thiếu tiền sao?"
Lệ Phi khoát tay: "Thiếu tiền thì thiếu, y phục mới vẫn phải làm mà!"
...........
Hai đoá hoa nở, mỗi bên một nhánh.
Bên kia là Lệ Phi đang quấn lấy Hoàng ma ma nói về chuyện quần áo mới, bên này Thôi Thanh Nghi đang cùng Tịnh Phi trò chuyện câu được câu không. Nàng lấy danh nghĩa cảm ơn để đến, còn đặc biệt để Vân Chi chuẩn bị một ít lễ vật xem như cám ơn kinh thư viết tay Tịnh Phi đưa tới.
Nàng vừa nói chuyện phiếm vừa lén nheo mắt nhìn hành động của đối phương, muốn tìn ra dấu vết để lại trong vẻ bề ngoài mềm yếu của Tịnh Phi. Đồng thời khắc ghi kỹ càng chân lý vĩnh hằng không đổi trong kịch bản cung đấu.
- - Trong hậu cung, không được ăn tất cả những thứ mà nữ phụ ác độc đưa!
Nước trà gì? Điểm tâm gì?
Bỏ qua hết!
Mặc dù bọn chúng có vẻ như ăn rất ngon...
Thôi Thanh Nghi tội nghiệp xem xét đĩa điểm tâm nhỏ trên bàn, vẫn phải giả vờ thành dáng vẻ nữ Bồ Tát không ăn không uống.
"Không sao, bản cung không đói."
So với nhu cầu ăn uống, cái mạng nhỏ này vẫn quan trọng hơn.
..........
Tịnh Phi lúc này có chút khó hiểu.
Trước kia nàng thường ở trong cung không ra ngoài, không hay gặp mặt Thôi Hoàng hậu, chỉ khi thỉnh an mới nói vài câu.
Khẩu hiệu sinh hoạt của hậu cung Tịnh Phi là.
- - Chỉ cần nằm đủ thẳng, cả ngày có thể lười biếng.
Tức là nàng chưa từng tranh đoạt gì cả, cố gắng ép sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất. Ngay cả Hoàng đế Thẩm Kính Hằng đôi khi cũng quên rằng trong hậu cung mình còn có nhân vật này.
Trong lòng Tịnh Phi rất rõ.
Bản thân vào cung chẳng qua chỉ là giao dịch giữa phụ thân nàng và nhu cầu của Hoàng đế thôi.
Phụ thân nàng muốn đưa nữ nhi của ông ta vào cung để mưu quyền mưu lợi cho gia tộc, trở thành một tay trợ thủ đắc lực. Lại quên hoàng vị của Thẩm Kính Hằng hiện giờ chưa ổn, tất cả tâm tư đều đặt lên giang sơn, căn bản không muốn gặp mỹ nhân nào.
Ngay cả số lần bước vào hậu cung mỗi tháng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng điều này cũng rất đúng với ý nàng.
Hôm nay Hoàng hậu đột nhiên tới cửa lại khiến cảm giác nguy cơ của Tịnh Phi tăng lên.
Nàng không nhìn ra ý đồ trong hành động của đối phương. Thấy Thôi Thanh Nghi ngồi ngay ngắn mỉm cười, nàng chỉ có thể bắt đầu nói lời xã giao.
Tịnh Phi: "Ta vốn nên đến Từ Nguyên Cung thỉnh an Hoàng hậu mới đúng. Chẳng qua chỉ là một quyển kinh phật mà thôi, không cần người tự mình đến một chuyến..."
Tịnh Phi nói chuyện tinh tế mềm mại, bộ dạng có vẻ rất chân thành.
Trong lòng lại nghĩ: "Hoàng hậu không ở trong cung mình đi, nhất quyết phải tới đây làm gì?
Ngữ khí của Tịnh Phi vô cùng khẩn thiết chân thành, mà dáng vẻ Thôi Thanh Nghi càng chân thành hơn nàng.
"Không sao."
"Bản cung nghỉ ngơi nửa tháng rồi, cũng nên ra ngoài đi dạo chút."
Thôi Thanh Nghi nghĩ thầm: Nếu không phải ngươi một mực trốn trong này, liệu ta có chạy tới đây một chuyến không.
Đang lúc hai người đang làm bộ làm tịch, ngươi tới ta đi, bầu không khí dần trở nên cứng nhắc như hòn đá.
Lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng nữ tử cất giọng hô: "Uyển Nhi! Uyển Nhi!"
Tiếng gọi phía xa xa cùng với tiếng chạy chậm vang từ xa tới gần. Đến khi tới cổng mới im bặt, lập tức liền nghe giọng nói thật thấp của các cung nữ, nói đại khái là Hoàng hậu nương nương đang ở đây, xin ai đó chú ý các kiểu.
Thôi Thanh Nghi phát hiện, Tịnh Phi vừa rồi còn bưng khuôn mặt cười giả tạo với nàng lúc này lại sáng bừng hai mắt.
Khi giọng nữ kia vang lên, Tịnh Phi vô thức muốn đứng dậy đón. Nhưng tay vừa chống lên bàn trà lại ý thức được trong phòng còn có người khác liền thả xuống, lại không ngăn được đôi mắt nhìn ra ngoài cửa.
Là ai có thể khiến Tịnh Phi để tâm như vậy?
Thôi Thanh Nghi rất nhanh đã biết.
Không bao lâu, một vị mỹ nhân dáng người cao gầy, thanh lãnh tiến vào trong phòng. Sau khi trông thấy Thôi Thanh Nghi liền uyển chuyển thi lễ: "Thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Lại nghiêng người hành lễ với Tịnh Phi: "Thỉnh an Tịnh Phi Nương nương."
Thôi Thanh Nghi còn phát hiện, Tịnh Phi trước đó cạy miệng không nói, lần đầu tiên tự chủ động mở miệng giới thiệu với nàng.
"Hoàng hậu Nương nương, đây là Hy Tần sống tại thiên điện của Vĩnh Hoà Cung."
"Ngày thường ta không thích ra ngoài, may có Hy Tần thường ở bên cạnh giúp ta giải khuây."
Mặc dù trên mặt không biểu hiện nhưng tốc độ nói rõ ràng nhanh hơn trước đó không ít. Giống như sợ Thôi Thanh Nghi sẽ vì chuyện vừa rồi mà trách tội Hy Tần.
Thôi Thanh Nghi dường như đang suy nghĩ gì đó, nhìn qua Tịnh Phi một chút rồi lại nhìn Hy Tần cách đó không xa.
Nàng có thể nói một cách khẳng định, trong kịch bản nàng đã xem qua tuyệt đối chưa từng xuất hiện nhân vật này...
Cho nên, vị Hy Tần có quan hệ riêng cực tốt với Tịnh Phi này, đến tột cùng là ai?
7.
Hy Tần đột nhiên xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của Thôi Thanh Nghi.
Nàng vô thức bắt đầu đánh giá đối phương.
So sánh với vẻ ngoài yếu đuối vô hại của Tịnh Phi, khí chất của Hy Tần vừa tiến vào kia rõ ràng càng cao lãnh hơn. Vóc người cũng mảnh khảnh hơn nữ tử bình thường. Nhìn lướt qua thì ước chừng có vẻ cao 1m7.
Bộ dạng giống như người kiệm lời ít nói, nhưng mối quan hệ của đối phương và Tịnh Phi lại tốt một cách bất ngờ.
Chẳng lẽ phía sau chuyện này có âm mưu gì...
Đại não của Thôi Thanh Nghi nhanh chóng phân tích thế cục.
Hy Tần cao lãnh và Tịnh Phi ác độc đang ở một bên âm thầm giao lưu với nhau bằng ánh mắt.
Hy Tần: Chuyện gì thế này? Hoàng hậu sao lại tới đây."
Tịnh Phi: Ta cũng không biết, ta cũng hoang mang lắm chứ!
Hy Tần: Chúng ta bại lộ rồi?
Hai mắt Tịnh Phi trợn tròn: Không thể nào...
Hy Tần gật đầu khẳng định, ánh mắt trôi về phía Thôi Thanh Nghi: Vậy sao nàng ta lại tới đây?
Trong nội tâm nàng như đánh trống, bỗng nghe Thôi Hoàng hậu trước mặt nhẹ nhàng gọi: "Hy Tần..."
Đại não trở nên hỗn loạn vì quá căng thẳng, Hy Tần không chút nghĩ ngợi liền há mồm ra.
"Nương nương! Gà cảnh nuôi trong hậu hoa viên không phải do hai chúng ta ăn!"
Tịnh Phi đỡ trán...
Thôi Thanh Nghi đơ ra:???
Gà cảnh gì cơ?
Đây lại là nữ phụ mới nào, sao không xuất hiện trong nguyên tác!
Chỉ có Hy Tần còn đang nghiêm trang nói tiếp.
"Thật sự không phải ta và Tịnh Phi Nương nương ăn."
"Đợi đến khi chúng ta đuổi tới mới phát hiện nó chỉ còn một đống xương."
..........
Thôi Thanh Nghi hiện giờ có chút lộn xộn.
Tương đương với loạn.
Nữ phụ ác độc đang yên đang lành lại biến thành cá ướp muối nằm ngửa, mà Hy Tần vẻ mặt lạnh lùng nhưng thật ra là một tên ngốc bạch ngọt.
Thôi Thanh Nghi đột nhiên hiểu ra, lý do nguyên chủ trong kịch bản có thể trở thành bạch nguyệt quang của Thẩm Kính Hằng đúng thật là do dựa vào sự trợ giúp của đồng hành. Dù sao giữa một đám phi tần suốt ngày mò cá vẩy nước, người tình cảm sâu nặng như nguyên chủ dĩ nhiên là dễ dàng nhìn thấy nhất.
Trông thấy hai người kia đã lộ nguyên hình, đang nhóm lửa nướng khoai ngay trong nội viện, Thôi Thanh Nghi lâm vào trầm tư.
Không thể tiếp tục như vậy được.
Phải nghĩ biện pháp thúc đẩy mọi người trong hậu cung mới đúng!
"Hoàng hậu nương nương, khoai lang mà người ném vào chín rồi!"
"A, tới đây~"
Hy Tần đang lăn củ khoai lang trong đống lá rụng, thấy Thôi Thanh Nghi tới liền đưa một củ. Có lẽ là khoai quá nóng nên Hy Tần cũng nhe răng trợn mắt theo. Trông thấy vẻ mặt kì quái của Hy Tần, Thôi Thanh Nghi không nhịn được phì cười ra tiếng.
Hy Tần thấy vậy đơ ra: "Nương nương sao vậy?"
Nàng cho rằng trên mặt mình dính bẩn nên đưa tay sờ, để lại hai vệt đen trên gương mặt trắng nõn. Gấp đến độ khiến Tịnh Phi ở bên cạnh vội kêu: "Tiểu Hy! Mau dừng tay."
Thôi Thanh Nghi càng cười vui vẻ hơn.
Đây dường như là lần đầu tiên vui vẻ thoải mái như vậy kể từ khi nàng xuyên qua đến nay.
Thôi Thanh Nghi híp mắt gặm củ khoai nóng hổi trong tay.
- - Thật ngọt.
..........
Trong ngự thư phòng.
Thẩm Kính Hằng ủ rũ day mi tâm.
"Trương Nhượng, mấy giờ rồi?"
"Bẩm Hoàng thượng, giờ Tuất ạ."
"Trẫm xem tấu chương lâu vậy rồi sao?"
Hắn tự nhủ.
Trận này để bắt được nội ứng trong Cấm Vệ quân đã tốn biết bao công sức của Thẩm Kính Hằng.
Khi ấy, vì để lật đổ Thái hậu và vây cánh, hắn cùng Tạ Viên, thống lĩnh Cấm Vệ quân chấp chưởng trong cung thành lập hiệp nghị. Chỉ cần đối phương trợ giúp hắn đoạt lại quyền điều khiển hoàng vị, hắn sẽ giúp con trai độc đinh của Tạ Viên quan to lộc hậu, cũng phong Tạ Viên làm Thủ phụ trong triều.
Sứ mệnh của Cấm Vệ quân vốn là bảo vệ sự yên bình của hoàng thành.
Nhưng kể từ khi Thái hậu thay con trai buông rèm nhiếp chính, hoàng thành đã không còn yên bình nữa. Thái hậu thiên vị người thân, rất nhiều chức vị trọng yếu đều phái thân tín đảm nhiệm. Ngay cả trong Cấm Vệ quân cũng bị sắp xếp không ít người của Thái hậu.
Thời gian ngồi quá lâu, Thẩm Kính Hằng muốn đứng lên đi dạo trong phòng. Vừa đi vừa hồi tưởng lại chuyện lúc trước.
Khi ấy, Tạ Viên cầm binh quyền trong tay, dĩ nhiên không muốn vĩnh viễn phải làm hạ nhân.
Bởi vậy khi hắn tìm được Tạ Viên, đồng ý cho hắn mọi tài phú quyền lực, Tạ Viên liền lung lay. Cộng thêm Thẩm Kính Hằng còn hứa nếu như kế hoạch lật đổ Thái hậu thất bại, Tạ Viên có thể lập tức bắt hắn đưa đến trước mặt Thái hậu để lấy công chuộc tội.
Trái phải đều có đường lui, đương nhiên sẽ không có chuyện Tạ Viên từ chối.
Chỉ là sau khi con người đạt đến vị trí cao, dục vọng trong lòng sẽ càng lớn.
Tạ Viên đòi hỏi ngày càng nhiều, cầu mãi không được thoả mãn nên không tránh khỏi giở trò sau lưng hắn, muốn lập lại chiêu cũ.
Có điều người hắn ta liên hợp lúc này không phải là Thẩm Kính Hằng mà là vây cánh còn sót lại của Thái hậu.
Trương Nhượng cẩn thận dâng lên một chén trà: "Hoàng thượng nên nghỉ ngơi một chút."
Thẩm Kính Hằng tuỳ ý gật đầu, uống ngụm nước trà xong lại quay trở lại bàn.
"Ừm, ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng."
Tiếng gió đầu thu thổi lên ngọn cây trong đêm thanh vắng, chợt có con mèo hoang khẽ kêu.
Động tác xem tấu chương của Thẩm Kính Hằng hơi dừng lại. Hắn đi đến cửa sổ trong điện, rút từ trong khe hở ra một tờ giấy trắng. Thẩm Kính Hằng chăm chú nhìn nội dung trên giấy, lúc sau lại đột nhiên bật cười.
"Tên này thật đúng là..." Hắn đưa tờ giấy lên trên ngọn nến, khi lửa cháy đến đầu ngón tay mới buông ra. "Lòng tham không đáy."
Ánh nến đốt sạch tờ giấy, ánh mắt Thẩm Kính Hằng vẫn rơi vào đốm lửa lách tách trên ngọn nến.
Hắn bỗng nhiên có chút mỏi mệt.
Hắn một lần nữa ngồi ở giữa chính điện, nhìn cung điện trước mắt rộng lớn như vậy, nghe âm thanh đốm lửa lách tách.
Thẩm Kính Hằng đột nhiên mở miệng kêu: "Trương Nhượng đâu."
"Bệ hạ, Trương Nhượng ở đây."
Trương Nhượng vội vàng chạy bước nhỏ vào phòng, vừa vào cửa thấy Thẩm Kính Hằng đang ngồi cúi đầu trên ghế.
Dù không thấy biểu lộ nhưng không biết vì sao mà Trương Nhượng cảm thấy, bệ hạ giờ phút này dường như có chút buồn bã.
"Bãi giá Từ Nguyên cung."
"Vâng! Bệ hạ..."
"Khoan đã."
Khi Trương Nhượng đang kéo dài câu, Thẩm Kính Hằng đột nhiên cắt ngang.
Trương Nhượng kinh ngạc ngước mắt nhìn Hoàng đế, lại phát hiện đối phương đứng dậy. Trên mặt đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh lúc trước.
Thẩm Kính Hằng nhàn nhạt: "Thôi vậy, vẫn về Hoàng Cực điện đi."
Chẳng qua vừa rồi ngồi trong điện vắng vẻ, hắn đột nhiên hơi nhớ Thôi Thanh Nghi.
Nhớ đến dáng vẻ hoàn toàn không làm bộ của đối phương.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.