-“Tiểu Lan và Tiểu Trúc vừa tiến vào thiên lao liền quỳ xuống”.
-“Dừng lại. Ngươi vừa nói Tiểu Lan và Tiểu Trúc quỳ xuống ư?”
-“Vâng!”
Ảnh Nhất nhìn Hoàng thượng trầm ngâm suy nghĩ cũng không báo cáo tiếp nữa. Hắn cũng không thấy khó hiểu vì bị Hoàng thượng cắt đứt lời nói bởi chính hắn cũng đã thấy rất ngạc nhiên khi hai vị cô nương đó quỳ xuống. Trong ấn tượng của hắn, Hoàng hậu nương nương đối xử với hai cô nương đó như tỷ muội của mình chứ không phải là nô tỳ nên dĩ nhiên là hai cô nương đó chưa bao giờ phải quỳ trước nương nương. Thậm chí nương nương còn yêu cầu Hoàng thượng cho phép hai nàng ấy cũng không phải quỳ trước Hoàng thượng trong ngày đầu vào cung. Có lẽ nương nương không thích quỷ trước người khác và cũng không thích người khác quỳ trước mình. Nương nương luôn miễn lễ cho bọn nô tài khi có thể. Với thân phận ảnh vệ luôn phải theo dõi sát Hoàng hậu nương nương, hắn thấy nương nương là một người rất kỳ lạ, rất khác biệt nhưng hắn lại thích một vị nương nương không ra vẻ cao cao tại thượng như thế. Giọng của Hoàng Phủ Ngạo Thiên vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Ảnh Nhất:
-“Ngươi nói tiếp đi!”
-“Khởi bẩm Hoàng thượng, hai nàng ấy chỉ nghe Hoàng hậu nương nương nói một câu rồi rời đi ngay. Nương nương nói:“Tiểu Lan, giết. Tiểu Trúc, muội đi mời Tĩnh thiếu gia!”
-“Sao? Chỉ một câu như vậy và không có gì hơn?” Hoàng Phủ Ngạo Thiên cao giọng hỏi.
-“Vâng!”
-“Lúc nàng nói lời đó có biểu tình gì?”
-“Hoàng hậu nương nương quay mặt vào trong nên thuộc hạ không thấy được biểu tình của nương nương nhưng nhìn bóng lưng của nương nương, thuộc hạ nghĩ người đang rất giận dữ. Giọng nói của nương nương cũng rất lạnh lùng!”
-“Đêm qua không có thêm ai tiến vào thiên lao gặp nàng nữa chứ?”
-“Vâng!”
-“Được rồi! Ngươi về thiên lao tiếp tục theo dõi nàng chặt chẽ!”
“Tuân lệnh!”
Tiểu Lan và Tiểu Trúc tiến vào thiên lao dễ dàng đúng theo dự đoán của hắn. Phải biết Dạ Diễm Hương không có võ công lại không có thế lực, nếu để nàng bị nhốt ở thiên lao rất có thể bị người khác ám hại. Vì vậy hắn đoán Tiểu Lan và Tiểu Trúc sẽ liều mình cứu chủ tử ra ngoài nhưng không ngờ là hai nàng không phải đến cướp ngục mà là đến để nhận lệnh, lại còn là lệnh giết người. Nhưng nàng muốn giết ai? Tĩnh thiếu gia trong lời của nàng là ai? Nàng mời người đó đến làm gì? Ngày mai hỏi nàng xem sao. Chắc nàng sẽ nói cho hắn biết vì trước giờ dù là câu hỏi nào nàng cũng trả lời hắn. Xem lần này hắn sẽ nhận được được câu trả lời như thế nào. Aii.. ngày mai cũng nên thả nàng ra rồi. Ở một đêm ở đó là đủ giáo huấn nàng rồi. Hừ, cái đám quần thần đó nghĩ rằng mấy cái lời vu tội đầy sơ hở đó là có thể khiến hắn tin tưởng sao. Chẳng qua là hắn muốn mượn chút cơ hội làm xẹp bớt sự kiêu ngạo của Hoàng hậu và cho nàng chút giáo huấn vì suốt ngày chọc tức hắn thôi! Hắn cũng đã cho người dọn dẹp thiên lao sạch sẽ và cho ám vệ bảo vệ nàng rồi nên nàng ở đó một đêm cũng không quá khổ sở đâu phải không?
Lan phi và Huệ phi đã có một đêm thật ngon giấc vì các nàng đã hết sức vui vẻ. Tuy tiếc nuối vì mục đích của kế hoạch là giết chết Dạ Diễm Hương và Hoàng Phủ Phong không đạt được nhưng các nàng cũng rất thỏa mãn với kết quả là Dạ Diễm Hương bị nhốt vào thiên lao. Tiếp theo là nàng ta sẽ bị ban chết hoặc chết bất đắc kỳ tử trong thiên lao. Chỉ cần nghĩ thế, trong giấc mơ các nàng vẫn còn cười. Nhưng giờ phút này các nàng không thể cười được nữa bởi vừa mở mắt ra, các nàng vừa được thông báo Ngọc Phi và Hiền Phi đã chết đêm qua. Các nàng chết mà không có một dấu hiệu nào của độc dược hay ám sát. Không phải là cái chết tự nhiên nhưng lại không tra ra được nguyên nhân cái chết. Là Hoàng hậu làm! Trong đầu các nàng đều hiện lên ý nghĩ đó. Các nàng vẫn nhớ rõ nàng ta đã lãnh khốc như thế nào khi nói “Hôm nay ai đã hạ độc nhi tử của ta sẽ phải trả giá bằng mạng sống!”. Lúc đó các nàng sửng sốt những cũng khinh thưởng chẳng để trong lòng. Nhưng cả Ngọc phi và Hiền phi đều mất mạng rồi. Ngọc phi chính là người đã rắc bột gỗ Huân Hương lên nhuyễn giáp và thả đám sói. Hiền phi chính là người đứng sau mua chuộc thị vệ hạ độc Hoàng Phủ Phong. Hai người cùng mất mạng trong một đêm sau lời tuyên bố của nàng ta tuyệt đối không thể là trùng hợp được. Nhưng nàng ta làm thế nào mà thần không biết quỷ không hay như vậy? Lần đầu tiên các nàng mới ý thức được rằng các nàng đã khinh địch như thế nào, rằng Dạ Diễm Hương người đáng sợ như thế nào! Các nàng và gia tộc phải bản tính lại kế hoạch diệt trừ nàng ta nếu không tất cả sẽ chết khi chưa kịp nhận thức được gì cả.
Hoàng Phủ Ngạo Thiên vừa vội vã đến thiên lao vừa chưa hết choáng váng . Vừa thức dậy, đầu tiên là hắn được thám tử đặc biệt của hắn báo cáo là chuyện ngày hôm qua có sự tham gia của hầu hết các phi tần trong cung nhưng đã tra ra được Ngọc Phi là người thả sói mưu sát hắn cùng Dạ Diễm Hương và Hiền phi là người đã mua chuộc thị vệ giết Hoàng Phủ Phong. Hắn còn chưa kịp định hình sẽ xử Hiền phi và Ngọc phi như thế nào thì đã nhận được thông báo hai nàng đã chết. Hôm qua hai nàng đều rất khỏe mạnh vậy là hôm nay lại chết rồi. Nhưng lại không thể tìm được nguyên nhân cái chết. Không phải ám sát, không phải bị ngộ độc, chỉ đơn giản là các nàng đi ngủ rồi chết. Nhưng trên vẻ mặt hai nàng lại hiện lên vẻ mặt hoàn toàn không cam lòng. Cái chết của hai nàng thật sự quá quỷ dị. Thị vệ ta tay với Hoàng Phủ Phong cũng chịu chung cái chết như hai nàng. Hoàng Phủ Ngạo Thiên không thể không nhớ đến vẻ mặt lãnh khốc của Dạ Diễm Hương lúc ở bãi săn ngày hôm qua và cả lệnh giết người mà nàng giao cho Tiểu Lan đêm qua nữa. Nàng hạ lệnh giết Hiền Phi và Ngọc phi vì vụ ám sát hôm qua sao? Nhưng làm thế nào nàng có thể biết được việc hôm qua là do hai nàng ta làm? Hắn dường như lao đến thiên lao để gặp Dạ Diễm Hương. Chỉ là khi nhìn thấy nàng ở trong lao thì hắn liền khựng lại. Nàng đứng quay lưng lại với cửa lao. Đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy bóng lưng của nàng nhưng trước đây bóng lưng của nàng thẳng nhưng không cứng ngắc, thoải mái nhưng vẫn có nét cứng cỏi mà giờ lưng nàng vẫn thẳng tắp nhưng lại rất lạnh lẽo. Cả người nàng đều toát ra khí lạnh thấu xương khiến chính Hoàng Phủ Ngạo Thiên cũng không nhịn được mà nổi da gà. Nàng nghe cai ngục thông báo rằng Hoàng thượng giá lâm nhưng cũng không thay đối tư thế. Hoàng Phủ Ngạo Thiên thở dài bất đắc dĩ rồi tiền đến dùng hai tay xoay vai Dạ Diễm Hương lại đối diện với hắn rồi nói:
-“Nàng giận đến mức không thèm hành lễ với trẫm sao? Không sợ trẫm chém đầu nàng?”
-“Không sợ”. Khí thế của Dạ Diễm Hương vẫn không đổi mà trả lời hắn ngay lập tức.
-“Nàng hạ lệnh giết Ngọc Phi và Hiền phi.” Đây không phải câu hỏi nữa mà là câu khẳng định của Hoàng Phủ Ngạo Thiên.
-“Họ đáng chết!”
-“Sao nàng có thể biết do hai nàng ta làm?”
-“Ta hạ lệnh cho Tiểu Lan điều tra và chỉ giết kẻ nào thả sói muốn giết ta và Phong nhi cũng như kẻ nào hạ lệnh hay chính tay hạ độc Phong nhi.”
Da đầu Hoàng Phủ Ngạo Thiên giật giật. Thật không thể tin được nàng chỉ nói “Tiểu Lan, giết” thế nhưng Tiểu Lan lại có thể hiểu là đi điều tra và giết những kẻ nào trực tiếp ra tay. Chủ tử họ có phải là tâm ý tương thông không? Hay trước đây nàng cũng từng ra lệnh giết người như vậy nhiều rồi. Là như thế sao? Nghĩ đến nàng đã từng giết người, tuy không phải là trực tiếp nhưng hắn vẫn thấy rất khó chịu. Trong cảm nhận của hắn, nàng rất thoát tục nên tay nàng không nên vấy máu. Dạ Diễm Hương gằn từng tiếng nói tiếp:
-“Lần này ta để Tiểu Lan chỉ giết những kẻ đó cũng là lời cảnh cáo cho tất cả những phi tần của ngài. Nếu lần sau họ còn ra tay với Phong nhi, Hoàng thượng cứ chuẩn bị tinh thần cho chuyện Hậu cung của người sẽ chết sạch trong một đêm!”.
Hoàng Phủ Ngạo Thiên thật không dám tin vào những gì mình nghe thấy lúc này. Nàng thế nhưng có thể đứng trước mặt hắn mà nói nhưng lời này. Phải khen nàng dũng cảm không sợ chết hay nói nàng quá cuồng ngạo hay là nàng đang giận quá mất khôn rồi? Những lời này nói ra đáng lẽ đã làm nàng phải chịu tội chu di cửu tộc nhưng chính hắn cũng không biết tại sao không giận dữ mà đem nàng đi chém đầu ngay lập tức mà lại chỉ muốn biết:
-“Tại sao nàng không để cho ta xử lý?”
Dạ Diễm Hương nhìn Hoàng Phủ Ngạo Thiên một lúc rồi nhếch miệng cười giễu cợt:
-“Phi tần nào dám ra tay ngày hôm qua chắc chắn phải có thế lực ở đằng sau cũng sẽ là sủng phi của Hoàng thượng. Mà ta và Phong nhi trong mắt người khác có thể là được Hoàng thượng sủng ái nhưng chúng ta có được sủng ái hay không thì ta và Hoàng thượng biết rõ nhất. Ta không tin Hoàng thượng có thể đưa ra hình phạt gì lớn lao với các nàng mà ta thì không cho phép kẻ nào động vào nhi tử của ta mà được sống sót.”
Khi Dạ Diễm Hương nói câu cuối cùng, Hoàng Phủ Ngạo Thiên thấy trong mắt nàng hiện rõ sự âm độc kiên định. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra có một ngày đôi mắt luôn trong trẻo, tĩnh lặng như nước hồ thu lại có thể hiện ra sự ác độc. Nàng thị huyết ra lệnh giết người như vậy, nàng âm ngoan vậy thật xa lạ. Hắn hoàn toàn không thích nàng như vậy. Nàng như vậy làm tâm hắn có chút rối loạn, cũng rất đau. Có vẻ như hắn thích nàng nhiều hơn hắn nghĩ rồi. Hắn nhịn không được mà ôm nàng vào lòng rồi nói:
-“Diễm Hương, nàng đừng như vậy. Trước đây ta đối với nàng và Phong nhi không tốt là ta không đúng. Từ giờ ta sẽ sửa đổi. Ta sẽ bảo vệ nàng cùng Phong nhi. Nàng cùng Phong nhi cứ tiêu dao, khoái hoạt như mọi ngày còn những việc như giết người thế này hãy để cho ta làm. Nàng không hợp với việc máu tanh này đâu. Hứa với ta, mọi chuyện cứ để cho ta, được không?”
Hừ, vị Hoàng đế này lại muốn chơi trò gì với nàng nữa đây? Nàng không hợp với việc máu tanh ư? Là hắn không hợp với những lời thâm tình như vậy thì có. Nàng mới lười tham gia trò chơi mới của hắn. Vì suy nghĩ thế nên Dạ Diễm Hương cứ để Hoàng Phủ Ngạo Thiên ôm mình nhưng không trả lời hắn.
Hoàng Phủ Ngạo Thiên thấy nàng im lặng mà sự lạnh lẽo quanh thân nàng vẫn không đổi thì hắn biết nàng không tin vào lời hắn nói. Là hắn chưa bao giờ tin nàng nên dĩ nhiên không thể gây dựng lòng tin của nàng đối với hắn. Từ giờ hắn sẽ lấy hành động để chứng minh lời hắn nói vậy. Còn cái kế hoạch của nàng vốn là gút mắc của hắn đối với nàng, giờ hắn cũng sẽ quên đi. Nàng chưa hành động gì thì hắn sẽ coi như không có. Nàng hành động thì hắn sẽ phá tan nó. Hắn – Hoàng Phủ Ngạo Thiên chưa từng sợ điều gì sao lại phải sợ cái kế hoạch đó chứ. Hắn chỉ cần biết hắn muốn nàng ở cạnh hắn và hắn sẽ giữ được nàng cạnh hắn là đủ. Chợt một ánh sáng lạ lóe lên rồi biến mất. Là ám hiệu ám vệ có chuyện khẩn cấp muốn báo cáo. Không chần chờ, Hoàng Phủ Ngạo Thiên dùng tay nhẹ nhàng đưa Dạ Diễm Hương rời khỏi lòng mình, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú trắng nõn của nàng rồi dùng giọng ôn nhu chưa từng dùng với nữ nhân nào mà nói:
-“Nàng về Phượng cung nghỉ ngơi trước đi. Chuyện còn lại ta sẽ xử lý tốt!”
Dạ Diễm Hương còn muốn xem tình hình của Phong nhi như thế nào. Giải độc đan có thể giải độc cho bé nhưng bé vừa mới bài trừ hết cỏ Trầm Mê không lâu, cơ thể còn rất yếu. Nàng rất lo lắng cho bé nên không đợi Hoàng Phủ Ngạo Thiên nói lần thứ hai liền rời khỏi thiên lao ngay lập tức. Ngay khi Dạ Diễm Hương đi khuất bóng thì Ảnh Nhị ra khỏi chỗ ẩn nấp và báo cáo:
-“Bẩm Hoàng thượng, có một thiếu niên đột nhập vào Phượng cung. Hắn bắt mạch cho Đại hoàng tử rồi mang thuốc vào phòng Đại hoàng tử sắc. Ảnh vệ chưa được lệnh của Hoàng thượng không dám hiện thân còn thị vệ không phát hiện ra sự xuất hiện của hắn. Võ công của người này rất cao. Thuộc hạ suy đoán, võ công của hắn không kém Ảnh Nhất là bao!”
Hoàng Phủ Ngạo Thiên giật mình. Một cao thủ như vậy lại đột nhập vào Phượng cung rồi lại bắt mạch cho Phong nhi rồi lại sắc thuốc trong phòng Phong nhi là muốn làm gì? Chữa bệnh? Nhưng Phong nhi làm sao có thể quen một cao thủ như thế? Đợi chút, Phong nhi chẳng phải đang ở phòng của Diễm Hương sao? Mà Diễm Hương cũng đang trở lại đó. Người đó có gây nguy hiểm cho nàng không?
Không kịp suy nghĩ thêm, Hoàng Phủ Ngạo Thiên dùng khinh công với tốc độ nhanh nhất vọt về phía Phượng cung đuổi theo Dạ Diễm Hương.
Mà lúc này, trong phòng của Dạ Diễm Hương, một thiếu niên khoảng 15 tuổi đang vừa cầm quạt quạt lửa sắc thuốc vừa lải nhải với tiểu hài tử đang nằm trên giường:
-“Tiểu tử, ngươi có biết ngươi may mắn thế nào không hả? Ngươi đang được Quái y anh tuấn tiêu sái, y thuật cao siêu, võ công cao cường sắc thuốc cho ngươi uống đấy. Ta chưa bao giờ sắc thuốc cho ai uống đâu đấy. Ngươi chính là người đầu tiên đấy. Hừ, nếu không phải là Diễm Hương tỷ muốn ta làm thì ta không làm đâu. Hừ, hừ... Không biết kiếp trước ngươi tích bao nhiêu đức đã quen biết Diễm Hương tỷ lại còn được Quái y ta tự tay sắc thuốc cho uống. Hừ hừ...”
Hoàng Phủ Phong suy yếu nằm trên giường nghe thiếu niên lải nhải. Bé không hiểu hết những lời vị ca ca này nói nhưng bé hiểu được một chút là vị ca ca này quen biết Mẫu hậu và vị ca ca này là người rất giỏi võ công. Bé liền cố gắng ngồi dậy vươn tay ra bắt lấy ống áo của vị ca ca xa lạ này rồi nói:
-“Vị ca ca này, huynh rất giỏi võ công sao?”
Thiếu niên trợn mắt nhìn tên tiểu tử đã yếu đến không thể yếu hơn rồi mà còn cố ngồi dậy mà hỏi hắn một điều vớ vẩn. Võ công của hắn không cao sao có thể ngồi đây sắc thuốc cho tiểu tử mà không bị thị vệ vào tóm chứ? Hắn khó chịu đáp lời:
-“Đúng. Sao?”
-“Vậy ca ca ... mau đến thiên lao... cứu mẫu hậu. Ca ca... đem mẫu hậu... trốn đi. Cứ mặc... đệ. Mẫu hậu ...ở đó... sẽ chết mất. Ca ca... đi mau đi. Nói với mẫu hậu... Phong nhi tin... người không làm hại...Phong nhi. Nói... Phong nhi rất...rất yêu mẫu hậu. Nói mẫu hậu đợi...đợi Phong nhi... Phong nhi nhất định... nhất định sẽ đi tìm mẫu hậu. Nhất định!”
Thiếu niên nhìn Hoàng Phủ Phong đứt quãng cố gắng nói từng câu mà không dấu được sự thưởng thức. Tiểu tử này không tệ! Không uổng công Diễm Hương tỷ thương tên tiểu tử này. Được rồi, hắn cũng sẽ chấp nhận tên tiểu tử này. Thiếu niên chắt thuốc rồi đem đến bên giường cho Hoàng Phủ Phong:
-“Tiểu tử, uống hết bát thuốc này đi. Con sẽ khỏe lại nhanh thôi. Gọi một tiếng Thập cữu cữu cho ta nghe!”
Hoàng Phủ Phong kinh ngạc nhìn vị ca ca này phút trước còn rất hằn học với bé nhưng phút này lại rất nhỏ nhẹ, lại còn kêu bé gọi là Thập cữu cữu. Nhưng giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này. Mẫu hậu còn đang chịu khổ trong thiên lao không biết sống chết thế nào. Phải cứu mẫu hậu ra. Người trước mắt chính là cơ hội duy nhất. Bé cất tiếng một lần nữa:
-“Ca ca...”
-“Gọi Thập cữu cữu!”
Hoàng Phủ Phong bất đắc dĩ gọi:
-“Thập cữu cữu, người mau đi cứu mẫu hậu!”
-“Con cứ uống thuốc đi. Con không phải lo cho Mẫu hậu. Mẫu hậu của con nếu muốn ra khỏi đó thì không ai có thể cản được đâu. Tỷ ấy ở đó là mong muốn sau khi ra khỏi đó sẽ được ở bên con một cách đường đường chính chính. Nếu tỷ ấy trốn đi sẽ không gặp con thường xuyên nữa. Con không muốn gặp mẫu hậu thường xuyên sao?”
-“Con muốn, con rất muốn! Nhưng mẫu hậu có thể bình yên ra khỏi đó sao?”
-“Tất nhiên. Sẽ có người chứng minh mẫu hậu con vô tội và mẫu hậu con sẽ được thả ra. Phong nhi ngoan, mau uống hết bát thuốc này đi để nhanh khỏe lại. Nếu lát nữa mẫu hậu con được thả mà thấy con suy yếu thế này thì sẽ buồn đấy. Hơn nữa Thập cữu cữu của con cũng có thể vì thế mà bị trách tội đấy. Ngoan, mau uống hết thuốc đi!”
-“Thập cữu không lừa Phong nhi chứ?”
-“Lời Thập cữu cữu còn thật hơn vàng!”
-“Con tin Thập cữu cữu”.
Nhìn tiểu hài tử mặt mày nhăn nhó nhưng vẫn cố chịu đựng uống hết bát thuốc đắng, thiếu niên hiểu ra vì sao Diễm Hương tỷ lại thích và yêu thương bé hêt lòng như thế. Bé cũng hết lòng yêu thương Diễm Hương tỷ. Có lẽ kiếp trước hai người chính là mẹ con nhưng kiếp này bị lạc. Do duyên quá sâu nên tình mẫu tử được nối lại trong hình thức này. Không có huyết thống thì đã làm sao, tình cảm mới là quan trọng nhất, không phải sao?