Hoàng Hậu Nương Nương Cứu Hỏa Hằng Ngày

Hoàng Hậu Nương Nương Cứu Hỏa Hằng Ngày - Chương 14




Bầu không khí đột nhiên ngưng đọng lại.

Mặt Bạch Sơ Nguyệt đen như đáy nồi, Nguyễn Thư Ý nín cười, còn Quỷ Túc vẫn trưng ra khuôn mặt như tảng băng.

Sắc mặt của người phụ nữ mặc áo đỏ cũng rất cứng ngắc, mãi một lúc sau mới khôi phục lại trạng thái tự nhiên, “Cô nương nói đùa rồi, cả ta và ngươi đều là nữ nhân, sao có thể lấy thân báo đáp..”

“Thực ra ta nam phẫn nữ trang.” Nguyễn Âm nghiêm túc nói.

Nữ tử hồng y co giật khóe miệng, “Cô nương là nam hay nữ ta tự khắc phân biệt được.” Ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Thư Ý tràn đầy tình cảm chân thành, “Công tử thật sự không muốn cứu ta sao? “

Nguyễn Âm kích động dựa vào bên cạnh Bạch Sơ Nguyệt nói: “Chắc chắn tiểu nương tử này nhìn trúng vẻ đẹp của anh trai chị nên mới đuổi theo không buông.”

“Cũng không chắc là thích thật.” Bạch Sơ Nguyệt hừ lạnh.

Nguyễn Âm lập tức ngăn y lại, “Em nói nhỏ thôi, đừng để nàng ấy nghe thấy, bây giờ nàng ấy đang diễn đến say mê đấy.”

Nguyễn Thư Ý không chịu nổi cái loại ánh mắt trìu mến tha thiết này của nàng ta, toàn thân nổi da gà, lạnh lùng nói: “Đều là người hành tẩu giang hồ với nhau, không cần làm loại chuyện này đâu. Không phải là muốn cướp thôi à, lại còn dùng loại thủ đoạn hạ tiện này nữa, thật sự cho rằng ta sẽ mắc mưu sao?”

Hai gã đại hán và nữ tử hồng y đồng thời sửng sốt, lập tức trợn mắt ngoác mồn, không thể tin được đám người Nguyễn Thư Ý lại có thể nhìn thấu toàn bộ sự việc.

“Làm sao ngươi biết!” Nữ tử áo đỏ nghiến răng nghiến lợi, khi thấy chiêu này thất bại nàng không còn giả bộ nữa, khuôn mặt vốn dĩ yếu ớt lập tức trở nên dữ tợn.

“Rất đơn giản. Quần áo của ngươi vừa sạch sẽ vừa chỉn chu, ngoại trừ đầu tóc bù xù ra thì trên người ngươi không có vết thương nào. Thử hỏi một nữ nhân nhu nhược bị hai gã nam nhân cướp bóc truy tìm mà lại thế này sao?” 

Nữ tử áo đỏ xoắn lọn tóc, “Công tử thông minh hơn những kẻ trước nhiều.”

“Còn một điều quan trọng hơn là ngươi nói hai gã đại hán kia nhìn trúng mỹ mạo của ngươi, nhưng nếu thực sự tham lam sắc đẹp của ngươi mà sau khi em gái ta lại không có phản ứng gì cả.” Nguyễn Thư Ý chậc vài tiếng, “Chỉ có thể nó ánh mắt của họ quá kém.”

Còn một lý do nữa mà Nguyễn Thư Ý chưa nói, hết thảy hành trình trên đường phải được chuẩn bị tốt trước khi hoàng đế xuất cung, hắn đã sớm nghe nói ở Vân Châu có một nhóm cướp, võ công rất cao lại còn có thể ngụy trang, không ít thương đội nhân mã đi qua đều nói vậy.

Cho nên lúc bọn kia mới xuất hiện hắn đã bắt đầu nghi ngờ. Một người phụ nữ yếu đuối quả thật dễ ngụy trang nhất, huống chi lại còn là một người phụ nữ yếu đuối xinh đẹp. Nữ tử tầm thường phỏng chừng đã bị mê hoặc từ lâu, sau đó bắt đầu giúp đỡ.

Nguyễn Âm đứng sau được khen ngợi vẫn rất vui vẻ, nhưng đối với nữ tử hồng y lại là một chuyện tàn khốc.

Không có nữ nhân nào thích nam nhân nói mình không đẹp cả, cũng không ai có thể chịu được điều đó.

Nữ tử áo đỏ hung hăng trừng mắt nhìn Nguyễn Âm ở phía sau Nguyễn Thư Ý, sau đó phất tay nói: “Lên! Hôm nay ta phải lột da các ngươi mới được!”

Hai gã đại hán đi về phía Nguyễn Thư Ý và Quỷ Túc, mà người phụ nữ mặc áo đỏ lao về phía Nguyễn Âm, ánh mắt như muốn ăn thịt nàng.

Mặc dù Bạch Sơ Nguyệt ở bên cạnh ngăn cản người phụ nữ áo đỏ, nhưng Nguyễn Âm vẫn thấy hình như người phụ nữ này muốn lột da nàng?

Nàng đứng đây không làm gì, rốt cuộc nàng đã làm gì sai?

Tiếng đánh nhau trong rừng làm lũ chim đậu trên cây giật mình, sáu người vật lộn với nhau, chỉ có mình Nguyễn Âm đang rảnh rỗi.

Nàng nhìn ba trận địa, không biết nên giúp ai mới được.

Lúc này Nguyễn Thư ý lùi về sau vài bước, đẩy Nguyễn Âm về phía trước, “Em giúp anh với, anh nghỉ ngơi một lát.”

Nguyễn Âm sững sờ một lúc, thanh đao to lớn của người đàn ông chém tới, nàng trốn không nổi, mắng ầm lên: “Nguyễn Thư Ý, cái đồ khốn nạn!”

Ngay lập tức, trong lòng Nguyễn Âm giận sôi lên nàng dùng tay không bắt lấy thanh đao đại hán chém tới, sau đó dùng tay gấp lại, thanh kiếm biến thành hai nửa.

“Ngươi!” Đại hán còn chưa kịp kinh ngạc đã bị Nguyễn Âm dùng một cước đá bay ra xa, thân thể gã đụng phải một thân cây, phát ra một tiếng kêu đau đớn rồi ngất đi.

“Phiền chết đi mất!” Nguyễn Âm vỗ vỗ quần áo của nàng.

Nàng vừa mới quay đầu lại thấy bốn người đang đánh nhau đã dừng lại, ánh mắt nhìn Nguyễn Âm như nhìn thấy quỷ.

“Lão Nhị!” Một gã đại hán khác kinh hô rồi lập tức giơ thanh đao chém về phía Nguyễn Âm.

Nguyễn Âm hoảng sợ, lập tức trốn đi, sau đó dùng một tay ném gã đại hán đi, chỉ nghe rầm một tiếng, gã đại hán kia đã bị kẹt giữa các nhánh cây, không thể nhúc nhích, hôn mê bất tỉnh.

“Xong rồi.” Nguyễn Âm nhăn mặt, vừa rồi nàng dùng sức hơi lớn.

Nguyễn Thư Ý kéo Bạch Sơ Nguyệt và Quỷ Túc đang sững sờ sang một bên, “Đừng lo lắng, em gái ta có thể dễ dàng giải quyết, chúng ta cứ nghỉ ngơi xem kịch là được.”

Bạch Sơ Nguyệt nhìn người đàn ông to lớn trên cây với vẻ mặt phức tạp, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi.

Người phụ nữ mặc áo đỏ hét lên với Nguyễn Âm, “Ngươi đã làm gì họ!”

“Ta chỉ……”

Nguyễn Âm còn chưa kịp giải thích thì nữ tử hồng y kia đã dùng một chưởng bổ tới, Nguyễn Âm né sang bên cạnh, ngón tay xẹt qua tóc của nữ tử hồng y kia, sau đó bất cẩn giật nhẹ và kéo một lọn tóc của nàng ta xuống.

“A! Tóc của ta!” Nữ tử hồng y lo lắng kêu lên, đôi mắt càng đỏ hơn.

Nguyễn Âm nhìn nhúm tóc trên tay mình, hơi hoang mang giải thích, “Ta, ta sẽ trả lại cho ngươi.”

“Ngươi trả kiểu gì hả! Ngươi dám động vào tóc của ta! Ta muốn giết ngươi!” Lúc này nữ tử hồng y cũng không thèm đoái hoài tới chiêu thức võ công gì, lao thẳng đến đánh Nguyễn Âm, vươn tay muốn cào mặt nàng.

Hai tay Nguyễn Âm nắm lấy cổ tay của hồng y nữ tử khiến ả ta đau không thể động đậy, “Ngươi bình tĩnh một chút, tóc sẽ mọc lại nhanh thôi, đừng buồn.”

“Ta sắp biến thành một kẻ hói rồi, chắc chắn là do ngươi ghen tị với nhan sắc của ta cho nên mới cố tình giật tóc ta đúng không!” Nữ tử hồng y hét khàn cả giọng.

Nguyễn Âm chỉ cảm thấy có nước miếng đang bay về phía mình, nàng quay đầu muốn tránh đi nhưng lúc này nữ tử hồng y dường như điên rồi, ầm ĩ hết cả lên.

Nguyễn Âm thấy ong ong hết cả hai tai, không nhịn nổi nữa nên dùng đầu đụng vào trán nữ tử hồng y, sau một tiếng ầm xung quanh trở nên yên tĩnh.

Nàng đặt nữ tử hồng y lên mặt đất, sau đó lấy khăn tay ra lau mặt cho nàng ta, “Làm sao bây giờ?” Cả ba người đều ngất đi.

Nguyễn Thư Ý dựa vào gốc cây, thản nhiên đáp: “Trói lại giao cho quan phủ.”

Bạch Sơ Nguyệt phất tay bảo Quỷ Túc làm, sau đó đến trước mặt Nguyễn Âm, sờ trán Nguyễn Âm với vẻ mặt nghiêm túc, “Đầu chị có sao không?” Nó thậm chí không đỏ một chút nào.

“Không sao, không sao đâu.” Nguyễn Âm thản nhiên cười.

Bạch Sơ Nguyệt trở nên nghi hoặc, “Chẳng lẽ chị luyện công cái đầu sắt?”

“Cái đầu sắt cũng do đầu chị dùng tốt.” Nguyễn Âm cười tủm tỉm đi qua Bạch Sơ Nguyệt, nhìn thẳng về phía Nguyễn Thư Ý, “Vừa rồi đẩy em ra chơi có vui không?”

Nguyễn Thư Ý vội trốn sau gốc cây lớn, chỉ thò đầu ra, “Em bình tĩnh đi, người đánh người ta bay đi là em đấy.”

“Đó là bởi vì ai?” Nguyễn Âm nghiêng đầu cười ngọt ngào.

Nguyễn Thư Ý kinh hãi liếc nhìn Nguyễn Âm, sau đó cầu cứu Bạch Sơ Nguyệt, “Sơ Nguyệt, mau kéo Nguyễn Âm đi!”

Nguyễn Âm nhìn lại Bạch Sơ Nguyệt, “Em muốn giúp anh ấy?”

Bạch Sơ Nguyệt chắp tay sau lưng và lùi lại hai bước, “Vừa hồi anh ấy quá xấc xược, em cũng đã mắng anh ấy rồi. Chị cứ đánh đi, tiền thuốc men để em trả. “

Đùa à, y không muốn chọc tức chị Âm đâu, y cũng đâu phải kẻ ngốc.

Nguyễn Âm hài lòng cười, “Có những lời này của em là đủ rồi.”

“Anh có thể giải thích.” Nhìn thấy Bạch Sơ Nguyệt không giúp đỡ, Nguyễn Thư Ý quyết định tự mình cứu lấy mình, “Em lợi hại như vậy, anh chỉ muốn để em luyện tập thôi. Không phải em luôn muốn dùng sức mạnh của mình đối phó với những kẻ xấu sao, em xem đi, không phải là làm được rồi à.”

“Nếu anh chủ động ra đây em sẽ nhẹ tay.” Nguyễn Âm không chút động lòng.

Sau một lúc im lặng, Nguyễn Thư Ý bước ra từ sau gốc cây với vẻ mặt cầu xin, “Nhẹ hơn bao nhiêu?”

“Một chút.” Nguyễn Âm nắm chặt tay nói.

“Ôi!”

Những con chim trong rừng giật mình bỏ đi lần thứ hai.

***

Ra khỏi khu rừng, một chiếc xe ngựa rất bắt mắt đang đi trên đường.

Hai nam một nữ bị trói trên ngựa, một người mặt lạnh như băng đánh nghe, bên cạnh là một nam nhân với con mắt bị đánh thành màu xanh tím.

“Nguyễn Âm, một cú này của em ác quá đi, bây giờ anh như thế này làm sao gặp người được!” Nguyễn Thư Ý rống lên, một bên mắt tối sầm lại như vết bầm trên mặt.

Giọng của Nguyễn Âm từ trong xe ngựa truyền đến: “Hừ! Nếu lần sau anh còn dám đẩy em ra phía trước thì em sẽ nhổ một cái răng của anh.”

Nguyễn Thư Ý tưởng tượng ra dáng vẻ không có răng của mình, lập tức rùng mình một cái, “Anh là anh trai của em!”

Đột nhiên, rèm xe ngựa được vén lên, Nguyễn Âm thò đầu ra, hung hăng trừng mắt nhìn Nguyễn Thư Ý, “Em còn là em gái của anh đây này! Nếu anh còn nói tào lao thì em đấm cho con mắt kia thành như vậy bây giờ.”

Nguyễn Thư Ý im lặng ngay lập tức.

Nhìn thấy hiệu quả như vậy Nguyễn Âm rất hài lòng, nàng quay đầu lại nhìn Quý Túc, “Đánh xe cho tốt.” Sau đó quay vào trong xe ngựa.

Quỷ Túc gật đầu: “Cái này thuộc hạ hiểu được.”

Nguyễn Thư Ý kinh ngạc suýt rớt cằm, đây là lần đầu tiên Quỷ Túc nói chuyện với một người một cách tôn trọng như vậy.

“Ngươi cũng sợ em ấy à?” Nguyễn Thư Ý đi tới, hỏi.

Quỷ Túc nhìn hắn: “Ta không não tàn như ngươi.”

Nguyễn Thư Ý lập tức hiểu hắn ta đang nói gì, nghiến răng trừng mắt nhìn Quỷ Túc nhưng cũng không thể làm gì hắn ta.

Ai bảo hắn đánh không lại Quỷ Túc.

Nguyễn Âm vừa trở lại ngồi trong xe ngựa thì Bạch Sơ Nguyệt rót một tách trà đưa qua, trên mặt nở nụ cười thật tươi, “Chị Âm, mời uống trà.”

“Ừm.” Nguyễn Âm nhấp một ngụm.

“Chị ăn điểm tâm đi.” Bạch Sơ Nguyệt giúp nàng cầm tách trà, sau đó đưa bánh cho nàng.

Nguyễn Âm nhận lấy cắn một miếng, sau đó liền nhận ra có gì đó không đúng, “Sao em lại đột nhiên ân cần như vậy?”

Bạch Sơ Nguyệt nhìn Nguyễn Âm nở một nụ cười, “Thực lực của chị Âm vượt quá sự mong đợi của em, thật lợi hại.”

“Đâu có, đâu có.” Nguyễn Âm tự đắc đến vênh cằm lên nhưng trong lòng lại cảm thấy đau khổ, nếu cha biết nàng dùng sức một cách bừa bãi có lẽ sẽ phải trừng phạt nàng một lần nữa, dù rằng phạt cũng chẳng được gì.

“Chúng ta có thể thương lượng được không?”

“Thương lượng gì?”

Bạch Sơ Nguyệt nói, “Sau này đừng dùng sức với em.”

“Em có thiếu đòn như anh trai chị không?” Nguyễn Âm hỏi.

Bạch Sơ Nguyệt lắc đầu: “Chắc chắn là không.”

“Vậy thì chẳng sao cả, chỉ có những người thiếu đòn mới đáng bị đánh.”

Dù cảm thấy nhẹ nhõm nhưng Bạch Sơ Nguyệt luôn cảm thấy con đường của mình ngày càng khó đi rồi…