Hoàng Hậu Ở Hiện Đại

Hoàng Hậu Ở Hiện Đại - Chương 80




Một trận trầm mặc.

Đào Tiểu Muội hồi thần trước, nhanh chóng nhìn qua Vu Thi Lam đang ngồi ở trên sô pha sấy tóc, sau đó quay sang Vương Vân lắp bắp nói: "Vân, Vân Tử, cái kia, cái kia, cậu sớm liền nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai còn phải sớm đi đến trường quay, tớ liền... tớ liền đi trước đây!"

Nói xong, không cho Vương Vân cơ hội cự tuyệt, xoay người liền chạy đi.

Cửa vừa mở ra, lại đóng sầm lại, vốn là trong phòng ba người một mảnh im lặng, giờ phút này đã biến thành hai người, lại càng thêm im lặng.

Vu Thi Lam không nói một lời, giống như là không phát hiện Vương Vân tồn tại, điều này làm cho Vương Vân có chút không biết nên lấy cái dạng gì mà đối mặt với cô ta.

Chào hỏi nhau như người xa lạ gặp mặt lần đầu sao?

Hay là đồng sự, như là gặp sư phụ hay sư tỷ ở công ty?

Hay là, có thể là xấu hổ không được tự nhiên bạn gái cũ sao...

Mặc kệ là cái loại nào, cũng không thích hợp để lựa chọn.

Cô không nói lời nào, Vu Thi Lam tự nhiên cũng không có nói chuyện với cô, cô cũng đành để như thế. Chờ đến khi tóc sấy khô không sai biệt lắm, Vu Thi Lam đứng lên, thẳng tiến vào phòng của Vương Vân mà đi.

Vương Vân nhìn cô ta đi vào trong phòng, trong lòng có chút nhẹ nhàng thở ra. Nhưng lúc này, nếu cô xoay người rời đi, chỉ sợ càng đả thương người, dù sao nhìn cái bộ dáng này của Vu Thi Lam, giống như là cũng sớm biết chính mình cũng tham gia bộ phim 'Đại Đường tiên phi' này, hơn nữa... Giống như cũng biết là phải ở cùng phòng với chính mình, cô ta cái gì cũng đều không có kinh ngạc?

Vương Vân lôi kéo rương hành lý, hướng về phía phòng của Vu Thi Lam mà đi vào.

Tại cô nhìn thấy, Vu Thi Lam khẳng định là về phòng của mình, cho nên bên này còn một gian, hẳn là phòng này dành cho cô đi.

Nhưng vừa bước vào phòng, nhìn thấy trên giường hỗn độn, một cái vali quen thuộc, còn có giá áo vừa mới lắp ráp xong, trên giá áo không chỉ treo quần áo còn có áo ngực quần lót đều treo ở đó, Vương Vân liền ngây ngẩn cả người.

Đây chính là tác phong của Vu Thi Lam nha.

Cô ta đây là cả hai phòng đều muốn chiếm lấy, đuổi chính mình đi sao?

Đang sững sờ, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân không nặng không nhẹ, tiếp theo là âm thanh trầm thấp bất mãn của Vu Thi Lam, "Vương tiểu thư đây là có ý tứ gì, nghênh ngang cầm hành lý xong vào phòng của tôi, cố ý đến chiêu này sao?"

Ý tứ gì đây?

Là đang nói cô, chủ động dâng chính mình lên cửa sao?

Trong lòng Vương Vân có chút nghẹn khuất, cúi đầu không nói gì, lôi kéo rương hành lý xoay người liền đi, nhưng thời điểm đi đến cửa, lại bị người nào đó từ trên cao nhìn xuống chặn lại đường đi.

Vương Vân chỉ phải mở miệng, "Tôi thấy cô đi vào cái phòng bên kia, liền nghĩ phòng của cô ở bên đó, cho nên tôi liền đến bên này, không nghĩ tới cô..."

Không nghĩ tới cô không biết xấu hổ như vậy, cư nhiên hai bên đều muốn chiếm lấy! Đây là trong lòng Vu Thi Lam thay Vương Vân nói.

Nhưng trên thực tế, trong lòng Vương Vân nghĩ là. Không nghĩ tới cô cư nhiên thật sự nói được là làm được, không thích tôi, liền biến thành chán ghét tôi. Ngay cả đoàn phim an bài chúng ta cùng chung một chỗ, cô ta cũng dùng hành động thực tế biểu đạt sự kháng nghị.

"Tôi đi ra ngoài ở." Vương Vân tự lực khiến chính mình bảo trì yên ổn, ngữ điệu lạnh lùng nghe ra không một tia tình cảm, "Tiểu Muội cũng đã đặt phòng rồi, tôi đi qua bên đó chen vào cùng cậu ấy một phòng cũng tốt."

Vu Thi Lam tránh ra, chờ Vương Vân đi đến cửa, tay đặt lên tay nắm cửa, bỗng nhiên cười lạnh một cái, trào phúng nói: "Tôi còn tưởng rằng Vương tiểu thư là người phúc hậu, không nghĩ tới cô cư nhiên lại ác tâm như vậy, không phải là đã chia tay rồi sao, nhưng mà chính cô lại là người vứt bỏ tôi, cho dù trong lòng không thoải mái, muốn cho đối phương khó coi, kia cũng là tôi nên làm đi?"

"Cô đây là có ý gì?" Vương Vân quay đầu lại, thật không hiểu được Vu Thi Lam đây là có ý gì, rõ ràng là cô ta không muốn ở cùng nhau, như thế nào khi chính mình muốn đi khỏi, cô ta lại bày ra cái thái độ này.

Vu Thi Lam nói: "Đoàn phim an bài chúng ta ở cùng nhau, nhưng cô lại đến đây rồi lại liền đi ngay sau đó, này không phải nói cho người khác biết, tôi không chào đón cô, không thể cùng cô ở chung phòng hay sao?

Đích xác là có khả năng này, nhưng cũng có một cái khả năng khác, đó chính là mọi người sẽ hiểu lầm chính mình, cảm giác chính mình đang đùa giỡn sự an bài của mọi người a.

Đều không phải kết quả tốt.

Vu Thi Lam thấy Vương Vân không đáp lời, ngữ khí càng thêm lãnh đạm, "Nhất là hiện tại tình huống như thế nào, năm nay Thanh Lâm dốc hết lực đưa hai chúng ta lên, hiện tại cùng một bộ phim lại có hai người chúng ta đến diễn, này vốn là bị phần đông ánh mắt nhìn chằm chằm vào, cô đây còn bày ra một cái chuyện bất hòa muốn cho mọi người cùng biết, sợ không có ai nói tôi ghen tị với cô, đối với sinh ra cô bất mãn đúng không?"

Vương Vân càng không có lý do gì để đi, không chỉ như thế, trong lòng cô còn dâng lên tia ý áy náy.

Thời điểm cô chưa tiến vào Thanh Lâm, Trần Thạch đối với Vu Thi Lam thực sự rất coi trọng, Tuần chủ tịch Tuần Xảo Ngôn cũng như thế, vốn là năm nay Thanh Lam cường lực đưa nữ nghệ nhân hẳn nên là Vu Thi Lam mới đúng, cô lại dựa vào mặt mũi của Vu Thi Lam mới vào được Thanh Lâm, kết quả một lần nữa lại đoạt hết tài nguyên của Vu Thi Lam.

Đương nhiên là cô không muốn như vậy, nhưng cũng chỉ có thể cùng Trần Thạch nói, kia cô cũng chỉ là một tiểu nghệ nhân cơ bản không có tư cách nói chuyện với Tuần Xảo Ngôn bên kia, nếu muốn từ chối cũng chỉ có thể tìm Trần Thạch mà giải bày.

Nhưng Trần Thạch cũng không biết làm sao, cũng không có đáp ứng, thậm chí còn nói, hắn sẽ an bài cho Vu Thi Lam tài nguyên khác tốt hơn, kêu cô không cần lo lắng.

Đối với chuyện cô đã ký hợp đồng với Thanh Lâm, ngay cả muốn thôi diễn đều không có tư cách, không thì cô chỉ phải hy vọng tiền giải ước từ trên trời rơi xuống. Cô chỉ có thể kiên trì, nhưng vẫn chú ý Vu Thi Lam bên kia, thấy Vu Thi Lam có được tài nguyên cũng không tệ, cô cũng an tâm một chút.

Nhưng không nghĩ đến, trong lòng Vu Thi Lam thật sự tức giận thật.

Cũng đúng, nếu chính mình là bạn gái của cô ta, có lẽ cô ta cũng sẽ bởi vì chuyện này mà có thể thoái thượng (Nhún nhường hay là lui nhường), nhưng hôm nay chính mình cùng với cô ta cũng đều không có quan hệ gì, cô ta dựa vào cái gì muốn thoái nhượng đây?

Rõ ràng, người không đúng chính là mình.

"Thực xin lỗi." Không biết nên giải thích như thế nào, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, Vương Vân chỉ có thể nói như vậy.

Vu Thi Lam nhìn cô một cái thật sâu, không nói hai lời liền đi vào phòng, đóng cửa lại.

Vương Vân thở dài, đành phải lôi kéo hành lý vào phòng bên cạnh. Nhìn trên giường sạch sẽ, bên cạnh giường, ở trên cái tủ đứng có một cái bình hoa thủy tinh xinh đẹp có những bông hoa hồng màu trắng vừa mới nở, Vương Vân đem tầm mắt chuyển hướng về phía phòng vệ sinh.

Cũng thật kỳ quái, Vu Thi Lam vì cái gì không tắm rửa ở phòng của chính mình, lại đi đến phòng của cô làm cái gì?

Vu Thi Lam dán qua khe cửa nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài hết nửa ngày cũng không có nghe được gì, đành phải bất đắc dĩ trở lại ngồi ở trên giường, trong lòng lại nghĩ muốn đi tắm rửa một lần nữa, nhưng lại sợ dục tốc bất đạt, cuối cùng cũng chỉ sớm ngủ một chút.

Vu Thi Lam an tâm, biết được trong lòng Vương Vân cũng có cô, nay người kia lại ngủ cùng với cô ở dưới một mái nhà chỉ cách nhau một cái tường, rất nhanh sau đó cô liền ngủ đến thật ngọt ngào.

Nhưng Vương Vân ở phòng bên cạnh, lại mất ngủ hơn nửa đêm, sáng sớm hôm sau lại phải thức dậy thật sớm, thẳng đến khi ép buộc chính mình đến nửa giờ, mới có thể tính là đem mặt mình ép buộc thành không nhận ra dấu vết mỏi mệt tiều tụy.

Vu Thi Lam bị đồng hồ báo thức đánh thức, lười biếng duỗi eo, dụi dụi mắt, chóp mũi liền nghe thấy hương vị thức ăn.

Di, hôm nay Trần Bảo đến thật sớm a.

Cô nhanh chóng đứng lên, sáng sớm không có lý do gì để đi ra ngoài, rửa mặt xong lại đổi thành một bộ thường phục, liền mở cửa đi ra ngoài phòng khách. Bất quá bên ngoài phòng khách trống trơn, Trần Bảo không có ở đây, phòng Vương Vân bên kia cửa vẫn đóng, không biết bên trong có người hay không, nhưng trên mặt bàn lại chừa lại một phần điểm tâm.

Hẳn là không phải Trần Bảo chuẩn bị đi, chẳng lẽ là Đào Tiểu Muội chuẩn bị cho Vương Vân?

Thời gian còn sớm, Vu Thi Lam nấu nước nóng, biết được tối hôm qua còn lại chút trà, sau đó ngồi ở sô pha nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Vương Vân chậm chạp nhâm nhi tách trà mới pha.

Uống hết một bình lớn, trong phòng bên cạnh cũng không có động tĩnh gì, Vu Thi Lam nhịn không được đi qua, tiến lên gõ cửa.

Liên tục gõ cửa ba lần cũng không có phản ứng, giữ chặt tay nắm cửa vặn vẹo, cửa mở, trong phòng sớm không có người.

Ha ha, đây là sớm sáng bỏ chạy rồi a, sợ chính mình đến vậy sao?

Vu Thi Lam căm tức đóng sầm cửa lại, mắt lạnh lẽo nhìn điểm tâm trên bàn, rốt cuộc cũng không ăn.

...

Quay phim nơi này, Vu Thi Lam cùng Vương Vân không có đối diễn, tuy rằng lấy bối cảnh ở C thị bên này, nhưng lại phân biệt nơi quay của các cô cùng hai vị nam chủ, cho nên Vu Thi Lam đến phim trường thay sang trang phục diễn xong rồi, liền bị kéo đến tổ quay phim B.

Người hợp tác cùng Vu Thi Lam chính là Cố Bùi, hai người xem như quen biết đã lâu, trước đó hai ngày quay phim đều rất thuận lợi, hôm nay quay xong cộng thêm nhiều nhất cũng chỉ có nửa ngày mai nữa, phần diễn của hai người bên này sẽ kết thúc.

Thời gian nghỉ ngơi giữa giờ quay phim, Cố Bùi cũng không có tránh kiêng kỵ gì mà đi tìm Vu Thi Lam nói chuyện, "Nghe nói tối hôm qua Vương Vân cũng đã đến đây, hôm nay đang ở tổ A quay phim sao?"

Vu Thi Lam gật gật đầu, cũng không muốn nhiều lời, mặc kệ là nam nữ, đến hỏi thăm sự tình của Vương Vân, cô đều không muốn phản ứng.

Cố Bùi một bên nhìn nhìn, kỳ thật địa điểm tổ A quay phim bên kia cũng cách bên này có một đoạn, hắn như vậy xem ra cũng chỉ đại khái muốn nhìn một chút mà thôi.

"Thi Lam, muốn hay không chúng ta qua nhìn xem một chút đi?"

Vu Thi Lam rốt cuộc cũng chính sắc nhìn hắn, người này có cái dụng ý gì bất lương đây a. "Như thế nào, đừng nói với tôi anh biết rõ Vương Vân đến rồi, cho nên mới muốn đi."

Ý tứ trong lời nói, Cố Bùi đương nhiên là nghe ra được, hắn khinh thường cười, nói: "Cô cũng suy nghĩ nhiều quá đi, nếu tôi có bụng đói ăn quàng, cũng không có khả năng coi trọng cô ta a. Trước mắt không phải có một đại mỹ nhân vĩ đại là cô đây sao, ha ha..."

Vu Thi Lam mặt lạnh nhìn hắn, làm cho Cố Bùi thật sự cười không nổi.

"Ai, tôi nói với cô là thật đó." Cố Bùi bỗng nhiên xích lại Vu Thi Lam gần một chút, âm thanh cũng ép đến cực thấp, "Nghe nói là chủ tịch Thanh Lâm của các cô Tuần Xảo Ngôn coi trọng cô ta, cô cũng không nhìn thấy sao, cái tài nguyên tốt nào cũng đều đưa đến trên người của cô ta, muốn không danh khí liền không danh khí, muốn thanh danh xấu liền một phen thanh danh xấu, năm nay Thanh Lâm cho cô ta bao nhiêu cái tài nguyên mà người khác một đời cũng cầu không được a."

Tuần Xảo Ngôn? Kia là coi trọng mẹ của Vương Vân.

Vu Thi Lam ghét bỏ, xê dịch sang một bên xa hắn ra một chút, âm thanh lạnh lùng nói: "Lời đồn thì gió cũng nói thành mưa, năm nay tài nguyên kém của tôi cũng không có, chẳng lẽ Tuần chủ tịch cũng coi trọng tôi sao? Tôi nói Cố Bùi nè, anh tốt xấu gì cũng là con cái một nhà giàu có, muốn tài nguyên tốt căn bản là không cần lo lắng, anh cả ngày nhìn chằm chằm vào chút chuyện bịa đặt này nọ là có ý gì?"

Sắc mặt Cố Bùi đỏ lên, này Vu Thi Lam là đang mắng hắn bà tám sao?

Bất quá hắn có được tin tức này, có ý tốt nhắc nhở cô, nào biết được, cư nhiên cô lấy oán trả ơn!

"Di, Cố Bùi, anh ở trong này nha, tôi chính là đang đi tìm anh đây." Bỗng nhiên có người chen vào nói, Cố Bùi cùng Vu Thi Lam đồng thời nhìn qua, chỉ thấy Khâu Diệp đang đi tới, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười ngọt ngào, chờ Cố Bùi thu hồi tầm mắt sau đó, cô ta trừng mắt liếc Vu Thi Lam một cái.

Vu Thi Lam liền biết, nguyên lai Cố Bùi là nghe này nọ là từ miệng Khâu Diệp nói ra, nữ nhân này từ buổi lễ tuyên truyền lại đuổi tới đây, đây là như thế nào, thật muốn nhìn cô cùng Vương Vân bất hòa với nhau sao?

Chẳng lẽ cô ta có cái chỗ tốt nào dựa vào hay sao?

"Khâu Diệp tỷ như thế nào lại ở đây." Vu Thi Lam đĩnh đạc hỏi.

Cố Bùi thay Khâu Diệp nói, "Cô ấy cũng giống cô, cũng là diễn vai linh hồ, sau này cùng với cô vào trong cung, cùng với cô đối diễn cũng không hề ít đâu."