Hoàng Hậu Rắc Rối

Chương 19: Gặp lại cố nhân. .




Vị đại nhân ấy từ tốn thưởng thức rượu. Xuân Hoa túy được ủ khá lâu rồi, cách nấu rượu của người Vương triều khác lạ hơn Liêu quốc nên nếm thử cũng khá thú vị. A Tú được Tiểu Yến gọi đến, thấy người ngồi trước mặt thì không khỏi hoảng hốt. Sống nhờ vào người khác chẳng lẽ không biết ân nhân. Hơn nữa lúc còn làm hầu cận của Linh San, ít nhiều gì cũng biết về người này. Mỹ nam tử trước mắt đích thị là hoàng đế Liêu quốc người người ngưỡng mộ. Hôm nay, hoàng thượng mặc quần áo thường dân, tay phe phẩy quạt, khí chất thanh cao không nhuốm bụi trần. Nhìn thấy bóng lưng, còn tưởng là Vương Kim đang đi thị sát tình hình dân chúng. Miệng A Tú đắng ngắt, muốn bỏ trốn cho rồi!

- Nàng là chủ nhân nơi này?- Thấy mỹ nhân kia cứ trân trân nhìn mình, Liêu Kinh Bảo lên tiếng hỏi.

- Dạ...- A Tú định lắc đầu phủ nhận nhưng nhận được tín hiệu từ xa của Tiểu Yến nên nhẹ nhàng gật đầu.- Thưa phải ạ!

- Ta có 1 vị bằng hữu, trước kia cũng mở thanh lâu cùng tên ở Vương quốc, chẳng biết nàng có quen không?- Huynh ấy nhẹ nhàng nở nụ cười. A Tú biết rõ vị bằng hữu mà hoàng thượng đang tìm nhưng lại không muốn trả lời đành quay đầu đi nơi khác.

- Nàng ấy còn từng là phi tử.- Liêu Kinh Bảo bổ sung. Sao A Tú không biết được chứ nhưng cô vẫn chỉ lắc đầu.

- Tiếc nhỉ?- Huynh ấy vẫn cười nhưng nụ cười không vui, chỉ cho có lệ. Tiểu Yến nghe đến phi tử thì không giấu được tò mò:

- Người quen được người ở trong cung luôn ư?- Đôi mắt phượng ngây thơ có tia sáng lóe lên. Liêu Kinh Bảo nâng chum rượu lên uống, chờ suy diễn tiếp theo của con bé nhưng không nhận được câu trả lời, Tiểu Yến đành im lặng. A Tú bất đắc dĩ cười gượng:

- Trẻ nhỏ không biết không có lỗi!

- Vậy nàng biết ta là ai ư?- Khóe miệng huynh ấy nở nụ cười đậm hơn. A Tú hoảng sợ quỳ xuống như 10 năm trước mỗi khi mắc lỗi. Tiểu Yến thấy vậy vội đỡ dì đứng dậy, hỏi:

- Dì sao vậy?

- Nàng là ai?- Liêu Kinh Bảo nhìn vóc dáng nhỏ bé quỳ bên dưới không dám ngẩng đầu mất kiên nhẫn lên tiếng hỏi. Cả người A Tú run lên cầm cập, chỉ biết nín thở im lặng. . .

- A Tú, lần này em mà giở trò thì ta cho em ế đến già đấy nhé!- Linh San bước vào thanh lâu lớn tiếng gọi. Liêu Kinh Bảo từ trên lầu hoa trông xuống, cả cõi lòng chợt nôn nao. Bóng dáng thướt tha như hoa như ngọc khiến huynh ấy không cầm lòng được, tim đập thình thịch.

Linh San búi tóc theo kiểu nữ nhân đã có gia đình, mặc y phục làm bằng lụa Đông Bắc, phía trước thêu hình chim hạc chỉ có 2 màu đen, trắng, nói đúng hơn là đen điểm thêm trắng làm tôn lên nước da trắng ngần. Vóc dáng nàng vẫn mảnh mai như thế, chiếc eo thon nhỏ đến độ chỉ cần chạm mạnh sẽ gãy làm hai. Đôi mắt phượng huyền bí ẩn sau 1 hàng mi dày cong vút, đôi môi đào đỏ như bôi son, khuôn mặt trái xoan thanh thú, chỉ nhỏ bằng 1 bàn tay khiến người khác ngắm nhìn mãi không chán.

Khi xưa, biết nàng ấy là phi tần của Vương Kim khiến cả cõi lòng Liêu Kinh Bảo vỡ nát. Giờ thì hay rồi, Vương Kim không còn nữa, huynh không tin không có cách đoạt lấy người con gái ấy. Năm đó nữ nhân này còn khá trẻ con, vận y phục tân nương trèo lên xe ngựa của huynh, huynh vẫn nhớ như in gương mặt được trang điểm kỹ càng sắc xảo ấy. Hôm nay gặp lại, mỹ nhân này không những không già đi mà còn chín chắn lạ thường. Gương mặt xinh đẹp ấy hoàn toàn không trang điểm, ngay cả son cũng không bôi mà sao có thể khiến thời gian như ngưng đọng, mọi vật đều lặng im ngắm nhìn.

A Tú thầm than không ổn. Năm đó Liêu Kinh Bảo để mắt đến nương nương ai mà không biết, chỉ là Vương Kim độc quyền, nhốt Linh San vào tẩm cung, đợi ngày hồi giá của Liêu Kinh Bảo mới cho lộ diện. Bây giờ thấy ánh mắt chứa lửa yêu thương ấy không khỏi hoang mang.

- A Tú?- Linh San nhìn A Tú rồi nhìn nam nhân trên lầu, rất quen nha. Cô bước đến nhìn sắc mặt tái nhợt của A Tú, bèn hỏi:

- Vị này là...

- Ta là Liêu Kinh Bảo.- Liêu Kinh Bảo rất tự hào giới thiệu. Linh San nhướn mày nhìn A Tú như vẻ chúng ta có quen người này không khiến huynh ấy dở khóc dở cười. Nương nương à, cô không nhớ người mình đã trèo lên xe ngựa thì thôi, nương nương cũng phải biết cái người cao cao tại thượng ngồi trên lầu cao được trăm người hộ tống đi qua đi lại kinh thành mỗi tháng 2 lần chứ!

Liêu Kinh Bảo mặt méo xệch nhìn khuôn mặt trái xoan đối diện đang nghệch ra. Giới thiệu cả họ và tên rồi, cô nương kia cũng phải nể mặt hồ hởi 1 tiếng “không ngờ là điện hạ” chứ! Tiểu Yến nắm cái tay Linh San lắc lắc:

- Mẹ nhớ vị này không?

- Trông thì cũng hơi quen quen nhưng không nhớ ra!- Linh San thành thật khai báo. Não bộ chỉ bơm đủ bao nhiêu thông tin thôi. Nếu đổi lại là ngày xưa, cái thời còn đuổi hoa bắt bướm, gặp người đẹp trai như thế thì ít ra cũng tim đập chân run nhưng bây giờ cũng đã có 2 con, tóc cũng sắp có 2 màu, chỉ vì nhan sắc mà nhận người thân có phải quá lộ liễu, vô liêm sỉ không?

- Tỷ tỷ, là...- A Tú định lên tiếng nhắc nhở thì Liêu Kinh Bảo giơ tay ngăn lại, mỉm cười:

- Không biết cũng không sao. Đây là con nàng?- Liêu Kinh Bảo thoáng thấy lòng đau xót. Hoa vẫn đương đẹp nhưng thật ra khó hái. Linh San rất vui vẻ gật đầu, tiện tay kéo Tiểu Yến vào lòng xoa đầu nó.- Là con của V...- Liêu Kinh Bảo định hỏi đến huyết mạch nhưng lại thấy hơi quá đáng với mẹ con nàng . Dù sao, công chúa cũng có con, được lập làm thái tử, là con chính thất, còn con của nàng cũng chỉ là sợi cỏ, lại còn là nữ tử, nhắc đến chỉ khơi gợi quá khứ đau lòng.

- Tướng công ta mất sớm, đành một mình nuôi dạy đứa trẻ này.- Linh San không để ý lắm tới câu nói ấy, chỉ tiếp tục giới thiệu. Tiểu Yến lanh lợi nở nụ cười. Thấy cảnh này, Liêu Kinh Bảo chỉ biết cười khổ 1 tiếng. Phi tần trong cung không phải là không có nhưng không ai có thể khiến huynh động lòng. . .

Bọn họ luôn tranh giành đấu đá rất ác liệt, có người còn đành tâm hạ độc người khác. Liêu Kinh Bảo thị tẩm họ cũng chỉ vì muốn có thái tử, sau này cùng gầy dựng sự nghiệp, nếu lỡ có đột ngột gặp khó khăn thì con mình cũng có thể đăng cơ. Tính đến thời điểm này, thái tử của huynh cũng được 13 tuổi, lớn hơn con của nàng thì lấy cớ gì chê trách người phụ nữ này, đâu phải trai chưa vợ gái chưa chồng. . .

- À, đại nhân này, chúng ta có quen biết ư? Cùng lánh nạn sang Liêu quốc nhỉ? Tính ra năm ấy chạy trốn cũng rất đông!- Linh San cứ tưởng là người Vương triều nên vô tư nói. Liêu Kinh Bảo mặt chảy dài xuống đất, lắc đầu:

- Ta từng gặp nàng 1 lần thôi!

- Sao? 1 lần?- 1 lần cũng nhận người quen được ư? Nhìn thì cũng đường hoàng chính trực nhưng người này cần gì ở bà mẹ 2 con? Định dùng nhan sắc ấy quyến rũ nàng ư? Xong rồi, là lừa tình lừa tiền? Ây da, cái danh giàu ngang quốc khố của bà chủ Xuân Hoa lầu đã vang danh bốn bể rồi? Mặt Linh San thận trọng hơn. A Tú khẽ thở dài:

- Tỷ tỷ, bà mai đâu? Chúng ta đi xem mắt!

- Ừ, đúng rồi nhỉ, bọn họ đang đợi. Vị đại nhân này, rượu thịt hôm nay ta chiêu đãi, không cần thanh toán. Thứ lỗi ta cùng muội muội có việc riêng, khi khác lại gặp!- Linh San vớ được cớ lánh mặt nên nhanh chóng bái biệt, kéo A Tú đi xuống lầu. Liêu Kinh Bảo nâng chum rượu trên tay, nhàn nhạt cười. . .

Chưa uống cạn chén rượu đã bị 1 phi tiêu xuyên qua vỡ nát.

- Hắc y nhân!- Tiểu Yến hét lên rồi lộn mấy vòng chạy xuống lầu dưới.- Đại nhân à, còn không mau chạy đi!

1 toán thích khách xông vào. Liêu Kinh Bảo vẫn thản nhiên ngồi trên ghế phất quạt. Chỉ 5 giây sau, bàn ghế lật tung, đánh đấm tơi bời. Mấy vị cô nương bị làm cho khiếp sợ la hét toáng loạn.

- Mấy dì bình tĩnh, đi xuống lầu đi!- Tiểu Yến vỗ đầu mình 1 cái, con bé đúng là ham sống sợ chết chả ra gì, bỏ lại 1 đám phụ nữ không biết võ công ở phía trên. Thấy vậy, con bé đành trở lên chắn phía trước cho bọn họ bước xuống. 1 tên hắc y nhân thấy Tiểu Yến vướng víu nên xoay người rút kiếm định chém. Con bé liền lấy hủ bột bên thắt lưng hắc lên:

- Đây, thuốc ngứa, cho ngươi gảy rách da luôn!- Nói xong còn trêu ngươi cười ha hả lộn đi nơi khác.

Liêu Kinh Bảo vẫn thản nhiên né đòn, bàn tay giơ ra nắm lấy chiếc cổ của 1 tên ám sát hụt bẻ thật mạnh. Tiếng xương cốt gãy ra cùng tiếng hét thất thanh vang lên đồng điệu, hắn ta gục xuống sàn.

Thấy có tuồng hay, Tiểu Yến nấp sau cái bàn, len lén lấy dĩa bánh quế bên cạnh vừa ăn vừa xem.

Rõ ràng, cây quạt không phải vũ khí nhưng nó lại vì sức lực của người cầm mà trở thành hung khí. Tiểu Yến thầm than, võ công ở đâu ra mà cao đến thế?

Có 1 tên định định lén sau lưng nhưng nhanh chóng bị Tiểu Yến phóng chiếc tiêu vào tay làm rơi kiếm, Liêu Kinh Bảo liền xoay người đạp cho tên đó 1 đạp. Con bé thích thú vỗ tay bôm bốp, nhe răng cười. Chỉ 1 thoáng, đám thích khách 20 người liền bị hạ gục, nửa chết, nửa bị thương...

Hết trận, Tiểu Yến nhào ngay ra ôm chân vị đại hiệp kia, khẩn khoản chân thành:

- Đại hiệp, đại hiệp hãy nhận tiểu nữ làm đồ đệ đi ạ!

- Con nhóc này, làm gì thế?- Đứa bé này sao hành xử tuỳ tiện vậy! Còn ôm chân nam nhân thì ra thể thống gì...

- Nhận tiểu nữ làm đồ đệ đi mà!- Nó bù lu bù loa rống lên.

- Còn không mau đứng lên!- Liêu Kinh Bảo mặt mày nhăn nhó, đầu óc rối bời kêu con bé đứng dậy. Tiểu Yến liền cười lớn:

- Nhận con rồi nhé! Ahaha, có sư phụ rồi...

Liêu Kinh Bảo nhíu mày nhìn con nhóc lắm chiêu trò này, lắc đầu:

- Ta không nói với ngươi nữa!

- Người bảo con đứng lên thì có nghĩa là đã nhận con làm đồ đệ!- Tiểu Yến gật đầu chắc chắn rồi kéo tay huynh đi xuống dưới. Liêu Kinh Bảo vội vàng hỏi:

- Đi đâu vậy?

- Luyện võ!

- Gấp gáp vậy ư?- Huynh nhăn mặt, quân lính còn chưa kịp đến thu dọn hiện trường thì hoàng thượng đã bị con bé này bắt cóc.

- Hừm... để hôm khác, giờ ta có việc cần phải làm!- Nói xong liền giằng tay ra chạy như ma đuổi. Tiểu Yến gọi với theo:

- Người ở đâu, con sẽ đến tận nhà!

Nghe thế thì Liêu Kinh Bảo lại tăng tốc chạy nhanh hơn, đi được 1 đoạn khá xa mới dừng lại. Vì sợ con bé biết thân phận của huynh nói lại với mẹ nên đành đi đường vòng vào rừng cây sau hoàng cung. Liêu Kinh Bảo đi được 3 bước lại chống tay lên cây thở dốc:

- Ngươi ra đây, còn nấp nữa ư?

Tiểu Yến ngồi trên cây, nghe nói vậy thì liền mỉm cười phóng xuống.

- Dám theo dõi ta?- Liêu Kinh Bảo hết cách đành nhìn bé con đang đứng trước mặt bằng con mắt khác. Đây là nữ tử phi thường trong truyền thuyết!

- Vì con không biết sư phụ ở đâu, giờ thì biết rồi!- Tiểu Yến vui vẻ cười ha hả.

- Là ngươi?

Tiểu Yến xoay đầu nhìn người đã lên tiếng, hóa ra là cái tên vô dụng hôm ấy. Liêu Kinh Bảo nhìn thấy thái tử cùng đứa cháu đang luyện kiếm cùng nhau thì bước lên mấy bước đứng trước mặt. Tiểu Yến dời ánh mắt sang chàng trai cao hơn ở bên cạnh. Người con trai này cao hơn con bé hẳn 2 cái đầu, mắt ngọc mày ngài giống với sư phụ, anh ta đang cầm kiếm, bước lên 2 bước đưa kiếm ra phía trước hành lễ:

- Cha!

- Ô, đại sư huynh, nhị sư huynh, xin tự giới thiệu, ta là Tiểu Yến, là đồ đệ của sư phụ!- Con bé lăn xăn chạy lên nắm lấy tay của Liêu Kinh Bảo lắc lắc.

- Sư phụ?- Thái tử hỏi lại rồi mỉm cười nhìn cha mình đang lực bất tòng tâm lại nhìn đôi mắt phượng sáng như sao trời đang nở nụ cười đằng trước.

- Thôi thì lúc 2 đứa luyện công cứ chỉ dạy cho tiểu muội 1 ít!- Liêu Kinh Bảo thở dài.

- Được thôi, có tiểu muội xinh đẹp như thế này cũng không phải việc xấu! Ta là Liêu Tống Hạo, còn đệ ấy là Vương Minh.- Tống Hạo rất thân thiện giới thiệu nhưng ngược lại Vương Minh vẫn còn đang tức chuyện bị Tiểu Yến làm bẽ mặt, nửa muốn chào nửa muốn không. Tiểu Yến bỏ qua chuyện ấy nở nụ cười tươi như hoa:

- Rất vui được gặp 2 huynh, từ nay về sau xin chỉ giáo!

Mấy hôm sau, ngày nào Tiểu Yến cũng đến đây học võ, chẳng mảy may nghi ngờ thân phận của 3 người kia, chỉ nghĩ là gia đình vương gia giàu có. 1 ngày học võ thì 1 ngày sẽ học chữ, cứ như thế cho đến kì thi. . .

- Nè, Tiểu Yến, viết sai rồi, nét này mới đúng!- Vương Minh đưa tay chỉnh lại nét ấy cho Tiểu Yến. Nữ nhân này đúng là rất kỳ lạ, luyện võ thì rất hăng hái nhưng viết chữ thì cực kỳ xấu, còn có thái độ chán chườn.

- A, đa tạ!- Con bé reo lên rồi quên mất mình đang cầm bút mực quẹt 1 vệt lên mũi. Tống Hạo thấy vậy bật cười, Vương Minh im lặng nhìn khuôn mặt ngây thơ đang ngẩng lên xem có chuyện vui gì.

- Tiểu Yến, mặt muội biến thành mèo con rồi!- Nói xong, Tống Hạo vươn tay ra chùi cái mũi dính mực kia. Tiểu Yến đỏ mặt lên tức khắc. Vương Minh lấy vội chiếc khăn tay hôm bữa được con bé buộc vào tay đưa lại cho Tiểu Yến. Tuy Tiểu Yến lí nhí cảm ơn Vương Minh nhưng ánh mắt lại cứ nhìn về Tống Hạo. Hành động này khiến người còn lại không được vui vẻ cho lắm...

*******

- Cái này? Là đồ bỏ à?- Khuynh Triều nhìn thấy cái túi vải trên bàn liền thấy nó dư thừa, rất không vừa mắt lên tiếng.

- Bỏ xuống, ngay!- Tiểu Yến hét lên. Cái gì mà đồ bỏ? Người ta đã thức khuya 1 tuần để thêu được hầu bao này đấy.

- Tỷ làm?- Khuynh Triều nhướn mày vẻ châm biếm. Tiểu Yến liếc thằng nhóc, ôm chiếc túi vào lòng gật đầu. Thằng nhóc cười khinh bỉ rồi tiện tay lấy vài cái túi trong tủ quăng lên bàn:

- Những cái này thêu đẹp như thế vẫn là đồ bỏ, cái túi của tỷ là đồ bỏ của đồ bỏ!- Nói xong liền nhanh chân chạy mất bỏ lại Tiểu Yến đang tức trào máu cắn cắn môi dưới.

Đến tối, Khuynh Triều vào phòng ngủ vẫn thấy bên phòng của Tiểu Yến sáng đèn nên tò mò đẩy cửa vào. Con bé nở nụ cười rất tươi:

- Cho tỷ xin 1 cái túi hồi chiều nhé!

- Sao tỷ không làm 2 cái?

- Ừm, tỷ làm 1 cái được rồi, 2 cái thì sẽ mệt chết luôn!- Tiểu Yến vươn vai bĩu môi. Khuynh Triều lắc đầu:

- Bên trọng bên khinh như thế thì tỷ muốn bọn họ lại đánh nhau ư?- Rõ ràng cũng chỉ là 2 cái túi, 1 làm 1 xin, bọn con gái thật đểu!

- Đừng nói bậy nữa, người kia hình như không thích tỷ lắm, nên qua loa được rồi!

Khuynh Triều nhún vai kiểu “để rồi xem“. . .

Tiểu Yến đặt 2 chiếc túi lên bàn gỗ, nở nụ cười, đẩy về phía trước cho 2 mỹ nam tử đối diện. Cái của Tống Hạo rất xấu, cái của Vương Minh lại rất đẹp. Cứ tưởng cái đẹp thì do Tiểu Yến tốn công nhiều hơn, tỉ mẩn hơn nên thằng nhóc không giấu nổi nụ cười. Tống Hạo rất tự nhiên cầm lên, thấy cái túi có hình mặt cười méo mó dễ thương thì cũng thấy thích thú, bật cười.

- Thật ngại quá, cái xấu là do muội thêu, còn cái đẹp kia là do Tiểu Như thêu!- Tiểu Yến ngại ngùng gãi đầu. Vương Minh như bị dội 1 gáo nước lạnh, nụ cười rạng rỡ ban nãy tắt ngúm. Tống Hạo thì rất vui vẻ, treo ngay chiếc túi vào thắt lưng. Vương Minh hất chiếc túi xuống đất:

- Ta không cần!

- Huynh...- Tiểu Yến tức giận nhặt chiếc túi lên. Tống Hạo khẽ nhíu mày lại. Vương Minh đứng dậy bỏ đi. . .