Hoàng Hậu Rắc Rối

Chương 7: Tranh sủng. .




Vừa nói đã làm ngay, sáng sớm hôm sau, hậu cung vắng một cái phòng vô chủ. Nói ra cũng lạ, tại sao hoàng thái hậu một mực bảo Vương Kim thành thân với công chúa như “trai tân” một vợ một chồng, không xem Vi quý phi là con dâu lại dễ dàng chấp nhận em gái nàng ta?

Trái ngược hoàn toàn với tính cách coi trời bằng vung, hung hăng hống hách của người chị, em gái Vi quý phi phải nói là 10 phân vẹn 10. Cô em Đổng Thiên Hân này đúng là không có chỗ chê. Dung mạo đoan trang thùy mị, nụ cười như đóa bách hợp trắng, vô cùng thanh cao tinh khiết. Làn da trắng nõn nà mềm mịn như sữa. Mỗi bước nàng đi tưởng chừng trên đất sẽ nở muôn ngàn bông hoa.

Tôi tròn mắt, há hốc mồm chứng kiến tài nghệ gảy đàn của nàng ta. Ngay lúc này đây, tôi, hoàng thượng, Vi quý phi và hoàng thái hậu đang ở ngự hoa viên xem cô ta trổ tài. Tiếng đàn du dương như rót mật vào tai khiến tôi hổ thẹn, cúi đầu day day mũi giày. Tên Vương Kim kia không yên phận gõ gõ mấy ngón tay lên bàn đá, khóe môi nở nụ cười hứng thú còn nói nhỏ vào tai tôi thật tà mị:

- Ngươi xem, rock and roll của ngươi là cái gì cơ?

Tôi nén lửa đang cháy trong lòng, giả vờ cười thẹn thùng làm Vi quý phi bên cạnh một phen tức giận. Trước mặt mọi người thì giữ thể diện cho nhau đi, lát về kéo rèm thì biết tay bà. Kết thúc, cô ấy đặt nhẹ 2 bàn tay trắng muốt như búp măng lên phía trên dây đàn, mỉm cười. Mọi người vỗ tay, tôi cũng vậy.

- Tài năng của tiểu nữ cũng chỉ có vậy, xin mọi người thông cảm!

- Không, nàng đàn thật sự rất hay!- Tên Vương Kim có lời khen ngợi, cười tít mắt. Vừa vào cung đã ghi điểm tuyệt đối với bệ hạ, không giấu nổi vui mừng, nàng ta nở nụ cười chiến thắng. Chỉ mới có vậy mà đã đắc ý rồi ư? Tôi nhếch mép, nâng chum trà lên uống.

- Nghe nói, Liêu công chúa tài hoa hơn người, cầm kì thi họa đều tinh thông, sao không để mọi người mở mang tầm mắt nhỉ?- Vi quý phi lia ánh nhìn không mấy thiện cảm về phía tôi, nói. Tôi đang nuốt ngụm trà, xuýt phun ra. Vương Kim hơi hoang mang, đá đá chân của tôi phía bên dưới nhưng hoàng thái hậu rõ thích thú:

- Con lên trổ tài thử xem!

Tôi đảo mắt, suy nghĩ 3 giây rồi lại nở nụ cười khinh bỉ với Vi quý phi. Tôi đứng dậy, vâng lời, vui vẻ nói:

- Con lúc trước có học vài điệu nhảy ở phương Tây, giúp cho sức khỏe dẻo dai, trông lại lạ mắt hơn múa bình thường. A Tú, gọi vũ đoàn “Bước Chân Dịch Đình” đến đây!- Tôi vỗ tay 2 cái, rất tự tin. A Tú lập tức tuân lệnh, cúi đầu đi rất nhanh.

Cũng may, tôi và bọn họ vừa tập được bài “Sway“. Nhanh chóng, “hậu duệ Dịch Đình” của tôi kéo đến, đàn đuốc đầy đủ, bắt đầu cuộc vui.

* Tách, tách*

Hoàng thái hậu và Vi quý phi tròn mắt nhìn tôi, tôi lắc hông, mỉm cười đầy kiêu hãnh.

“ When marimba rhythms start to play

Dance with me, make me sway

Like a lazy ocean hugs the shore

Hold me close, sway me more

Like a flower bending in the breeze

Bend with me, sway with ease

When we dance you have a way with me

Stay with me, sway with me...”

Khi tôi cất giọng hát, lắc lư cơ thể, mọi sự vật xung quanh như ngưng đọng. Tài cán tôi không có, chỉ được cái biết nhiều hơn người cổ đại vài chuyện của thời hiện nay. Tôi không ngừng phô bày vẻ đẹp của cơ thể uyển chuyển trong từng bước nhảy, khuôn mặt vẫn nở nụ cười khuynh nước, khuynh thành. . .

“Make me thrill as only you know how

Sway me smooth, sway me now

Make me thrill as only you know how

Sway me smooth, sway me now. . .”

Cuối bản nhạc, tôi đi đến bên cạnh hoàng thượng, đặt tay bên má phải vuốt nhẹ, ánh mắt nhu tình. Hắn đột nhiên nắm chặt eo tôi kéo xuống làm tôi ngã vào lòng hắn. Kông kịp hoàn hồn, tôi há hốc miệng nhìn khuôn mặt tuấn tú sát bên mình thật lâu. Hắn mỉm cười, đưa tay vuốt tóc tôi:

- Rất đẹp, cần trọng thưởng!

Hoàng thái hậu cười lớn, vỗ tay:

- Không ngờ điệu nhảy của phương Tây lại quyến rũ như thế! Con xem, hoàng thượng đã bị con mê hoặc rồi!

Tôi nhăn mặt, đứng dậy, giả vờ ngại ngùng mỉm cười. Tôi giơ ngón tay cái với chị em Dịch Đình cung, bọn họ cũng gật đầu, cười toe toét. Đổng Thiên Hân phút trước còn được sủng ái, phút sau liền bị ghẻ lạnh, tức giận ắt phải có nhưng cô gái này biết kiểm soát cảm xúc tốt hơn cô chị đang liếc tôi muốn rách mắt. Tôi mỉm cười:

- Mẫu hậu quá khen, khi nào rãnh, con nhất định sẽ dạy cho người!

- A, vậy thì tốt quá!- Bà nắm tay tôi cười híp mắt.

2 chị em cô cho dù là Thúy Kiều, Thúy Vân cũng phải chịu thua trước Linh San ta thôi. Hoạn Thư “đánh ghen”, đày đọa Kiều chết lên chết xuống cực kỳ, còn tôi, Hoạn Thư cũng phải gọi là cụ. Vừa văn minh, vừa đau đớn mới là phong cách của tôi. Đừng hòng đụng đến chồng chị nếu chưa xin phép khổ chủ. . .

Đêm nay, trăng thanh gió mát, cảnh đẹp rung động lòng người, cũng là ngày hoàng thượng “mất trinh” không còn là trai tân.

Miệng lưỡi của Đổng Thiên Hân không xương, ngọt như mía lùi, chẳng biết nói cái gì mà hoàng thái hậu bắt buộc hoàng thượng phải động phòng với cô ta. Nếu bảo hắn động phòng cùng Vi quý phi, chi bằng bảo hắn ra chuồng “nện” con ngựa cái còn sung sướng hơn nhưng Đổng Thiên Hân “muôn phần đẹp hơn”, “tươi xanh mơn mởn”, tên nào “liệt dương” vẫn có thể “dựng đứng” trước thân hình mỏng manh, khúc nào ra khúc đó của cô ta. Mèo gần mỡ, ngu dại gì không xơi, trừ khi hắn bị “liệt dương” hạng nặng. . .

Tôi chống cằm nhìn ra cửa sổ ngắm trăng, nhớ đến khuôn mặt thư sinh nho nhã của tướng công ở nhà. Không biết chàng có nhớ ta như ta nhớ chàng hay không? Hic, giống Thúy Kiều ở lầu Ngưng Bích trông ra phết. Trăng cũng dần tàn, tôi buông rèm, thổi tắt nến trên bàn định ngủ thì có người đẩy cửa vào. Tôi đề phòng, hỏi:

- Ai vậy?

- Ta!- Hắn đi đến thắp nến trên bàn. Tôi ngồi bật dậy, sững sờ há hốc miệng:

- Ngươi, ngươi không động phòng với Đổng Thiên Hân à?

- Không, ta phê chuẩn tấu chương xong liền sang đây tìm ngươi nói chuyện cho đỡ buồn!- Hắn nở nụ cười thường thấy. Đột nhiên, tôi lại thấy có niềm tin vào đàn ông. Tôi cũng không giấu nổi vui mừng, phì cười.

- Nhắm mắt lại!- Hắn tà ma bảo tôi, rồi tự tiện đi đến từ phía sau, che mắt tôi lại.

- Gì thế?

- Đây!- Hắn buông bàn tay chắn trên mắt tôi ra. Tôi từ từ nhìn về phía trước, một chú thỏ con trắng muốt y như con thỏ của Vi quý phi. Tôi sung sướng cầm lấy con thỏ trên tay Vương Kim nhảy cẫng lên, xoay vài vòng:

- Thỏ, thỏ con!

- Thích không?- Hắn xoa đầu con thỏ, hỏi tôi. Tôi cảm động không nói nên lời, chỉ gật đầu tán thành.

Hắn còn kéo tay tôi ra, đưa cho 1 sợi dây chuyền màu đen, có viền đá saphire đỏ vô cùng tinh xảo và đẹp mắt, cứ như đá Nữ Oa vá trời đã hội tụ về đây trong sợi dây này. Tôi đeo lên cổ con thỏ, cười tít mắt:

- Hoàng thượng, cảm ơn ngươi!

- Cảm ơn suông vậy thôi sao?- Hắn liếc. Tôi nhíu mày, đảo mắt:

- Ngươi muốn gì?

Hắn không trả lời, liền cúi xuống, hôn lên trán tôi một cái như chuồn chuồn đạp nước. Tuy nhẹ như gió thoảng nhưng nặng tựa Thái Sơn, tôi không tài nào hô hấp được. Tôi đứng ngây ngốc ra đó, lắp bắp:

- Ngươi... ngươi...

- Xem như huề!- Hắn mỉm cười, xoay lưng bỏ đi. Để một mình tôi suy nghĩ không thông, ôm con thỏ đứng trơ ra đó.

Suốt đêm, tôi không ngủ được vì nụ hôn “trả ơn” bất ngờ ấy. . .

*******

Sáng hôm sau, tôi ôm thỏ, thơ thẫn, vừa đi vừa ngáp , lang thang mấy vòng hoàng cung. Không biết nên đi đâu, về đâu. Không ngờ, nụ hôn trên trán của hoàng thượng có “sức công phá tinh thần”, hao tâm tổn sức đến vậy. . .

Đang yên lặng nhìn trời, đột nhiên, bọn thái giám, cùng nô tì hớt hải chạy đến chỗ tôi, thở không ra hơi:

- Liêu nương nương, có thấy Lão Phật Gia ở đâu không?

- Lão Phật Gia? Là ai?- Tôi hỏi lại. Nghe qua cái tên có vẻ cũng đã lớn tuổi, có quyền cao chức trọng nhưng tôi không biết.

- Chắc người cũng không gặp đâu, chúng nô tì đi tìm tiếp đây. Khi nào rãnh sẽ chơi cùng nương nương!- A Tiêu nói.

- Được thôi, bận thì đi đi.- Tôi phất tay, đưa ngón trỏ kê vào miệng thỏ cho nó ngặm ngưa ngứa.

Đám nô tì ấy vừa đi hết, có một cụ bà từ đâu chạy đến vỗ lên vai tôi, cười hê hê:

- Cháu dâu!

- Hả, bà là ai?

- Ai da là nải nải của tiểu đế đây!- Bà ta cười ha hả. Hình như, não của bà ấy không được bình thường cho lắm, y hệt một đứa con nít.

Tôi nhìn chằm chằm bà thật lâu, tim đột nhiên đau nhói. Lão Phật Gia giống y đúc với bà ngoại của tôi, có điều, bà tôi đã qua đời cách đây hơn 10 năm. Tôi không tự chủ được, mím môi thật chặt nhìn bà như sắp khóc. Bà hoảng hốt, ôm tôi vào lòng vỗ vỗ vai:

- Sao lại khóc, tiểu đế ức hiếp con à?

- Dạ không! Không có gì!- Tôi oà khóc ướt cả vai áo của bà, thật lâu. Sau đó, tôi với lau nước mắt, mỉm cười.

- Cười đẹp như vậy phải cười nhiều hơn!- Bà kéo miệng tôi lên, tôi gật đầu, liền cười lộ hết răng ra.

- Ở đây chán lắm, bọn họ chẳng ai muốn chơi với ta cả, ngoại trừ tiểu đế. Nhưng tiểu đế bận bịu triều chính suốt ngày, lại còn có thê tử nên mấy hôm nay nó không đến tìm ta. Ta phải trốn ra đây tìm nó!

- Trốn?- Tôi nhăn mặt hỏi lại.

- Đúng vậy, bọn họ chê ai da già rồi lú lẫn!- Bà hí mắt, chỉ tay vào đầu mình. Tôi nắm tay bà, nở nụ cười:

- Vậy con sẽ chơi với bà. Con dắt bà đi dạo!

Bà ngay lập tức gật đầu, vui mừng. Tôi dẫn bà đến ngự hoa viên xem hoa, đôi mắt bà long lanh ngấn nước, cứ như lâu lắm rồi chưa được đến nơi đây.

- Nếu bà thích thì sau này muốn đi đâu cứ gọi nô tì sang bảo con dắt đi!- Tôi biết ý, nhẹ nhàng bảo. Bà gật đầu nhẹ, nụ cười tỉnh táo khác xa với lúc nãy. Ngắm hoa xong, tôi dẫn bà đến cung Dịch Đình, chỗ chơi bời có đồng bọn duy nhất của tôi trong hoàng cung. Mọi người vừa nhìn thấy lão bà bà liền hoảng hốt hành lễ, tôi phẩy tay:

- Không cần đâu! Mọi người, mang đàn ra đây, nhảy aerobic cho bà bà xem đi!

Giai điệu trầm buồn của đàn tranh chưa vào giờ sôi nổi và vui vẻ đến vậy. Bà cứ luôn miệng nói vui, vỗ tay không ngớt.

Lão Phật Gia trước đây cũng từng là mỹ nhân khuynh nước khuynh thành được Tiên đế sủng ái. Vượt qua bao nhiêu khó khăn, âm mưu quỷ quái của hậu cung mới có thể leo lên chức này. Hy sinh bà bỏ ra sau nhiều năm đấu đá suy cho cùng cũng chỉ là danh phận, cấp bậc. Đổi lại, nay còn sót tấm thân già cằn cỏi, cô đơn với gió sương, sớm tối không ai bầu bạn. Hoàng thái hậu là con dâu, không được lòng bà bà nên ngay khi bà vừa ngã bệnh đã đày vào lãnh cung không cho ra ngoài. Thâm độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà chốn hậu cung. Có người kể rằng, sau khi tiên hoàng mất, các phi tần lập tức xin xuất gia làm ni, ngày ngày hương khói bên kinh Phật để khỏi bị hoàng thái hậu trả thù.

Thấy cung Dịch Đình đông vui, hoà thuận, bà bà cũng đứng dậy lắc lư theo. Tôi lượt bớt mấy động tác khó, trở thành một bài dưỡng sinh cho người già giúp lão bà rèn luyện sức khoẻ.

Chiều tối, tôi dẫn bà về lại cung, hứa rằng ngày mai sẽ tiếp tục dẫn bà đi chơi. Bà bà lúc đầu không cho tôi về nhưng lại sợ hoàng thái hậu gây khó dễ nên cũng đồng ý. . .

Về cung của mình, tôi vừa đi được hai bước đến bàn gỗ thì A Tiêu, nô tì hầu hạ Lão Phật Gia liền chạy sang gọi tôi:

- Nương nương, Lão Phật Gia không chịu ngủ, một mực đòi tìm nương nương!

- Ừm, ta biết rồi. Ta sang ngay!- Dù có mệt mỏi thật nhưng tôi vẫn đến Phụng Hoàng cung. Nghe cái tên sang trọng, huy hoàng là vậy nhưng Phụng Hoàng cực kỳ cô độc, tách biệt với những cung khác.

Tôi vừa đi vào, lão bà bà đã chạy đến ôm eo tôi:

- Cháu dâu, con ngủ với ta đi!

- Dạ... bà lên giường đi, con lau người giúp bà. - Tôi thấm khăn vào nước ấm lau người cho bà. Thay xiêm y xong, tôi đắp chăn bông lên hơn nửa ngực, hát ru mấy câu mẹ tôi thường ru tôi ngủ lúc nhỏ. Bà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tôi cũng mệt mỏi thiếp đi. . .

Lúc tôi tỉnh dậy đã thấy mình nằm ngay ngắn trên giường ngủ của tẩm cung. Kì quái, tôi nhớ mình đã ngủ quên ở Phụng Hoàng cung mà. Tôi vươn vai, bước xuống giường. .

Có bát cháo đặt trên bàn gỗ xoang. Tôi giở nắp, mùi thơm của gà bay ngào ngạt, vẫn còn khói trắng nghi ngút. Tôi mỉm cười, cầm tờ giấy đặt dưới cái muỗng cẩm thạch lên xem. Nét chữ ngay ngắn, rắn rỏi kia là của Vương Kim không xê vào đâu được:“ Đa tạ ngươi đã chăm sóc nải nải, ăn cháo cho khỏe mạnh, có sức để làm việc có ích nào!”

Aizzz, cái tên này hắn đang cảm ơn tôi đó ư? Tôi khịt mũi, cầm muỗng lên ăn. Cả ngày hôm nay mệt mỏi nên tôi không ăn uống gì cả, ăn cháo vào đột nhiên thấy ấm bụng kì lạ. Tôi xoa đầu thỏ con đang nằm ngủ trên bàn, cù nó mấy cái như chia sẻ niềm vui. . .