Editor: Dứa
Vết thương của Triệu Quy Nhạn nằm ở chỗ khá riêng tư, lần này Trình Cảnh Di không dám hành động bừa nữa mà để Hà ma ma bôi thuốc cho nàng.
Bên kia tấm rèm lụa, Triệu Quy Nhạn lén nhìn, chỉ thấy một dáng người mờ ảo hắt bóng lên rèm.
Trình Cảnh Di đứng chắp tay sau lưng, vóc dáng cao lớn uy thế. Xung quanh im ắng, Hà ma ma đã nhận ra bầu không khí có phần tế nhị giữa Triệu Quy Nhạn và Trình Cảnh Di, nên cũng căng thẳng trong vô thức, bà tập trung bôi thuốc, sau đó cúi người lui xuống.
Thải Nguyệt định vào nhưng bị Hà ma ma kéo ra ngoài.
Triệu Quy Nhạn cảm giác vết thương vô cùng mát lạnh, cơn đau nhanh chóng biến mất, nàng biết có lẽ loại thuốc mỡ này rất quý giá.
Nàng vân vê hoạ tiết hoa mẫu đơn trên chăn gấm, lưỡng lự, không biết nên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh thế nào.
Sau khi nói câu ấy, Trình Cảnh Di im lặng suốt quãng đường.
Thật giả lẫn lộn, khiến nàng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Triệu Quy Nhạn nghiêng đầu nhìn bóng người bên ngoài, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng. Ý tưởng đó lướt nhanh qua tâm trí, nhưng khi muốn tìm tòi nghiên cứu, nàng lại không dám nữa.
Triệu Quy Nhạn cắn môi, ánh mắt mù mờ trong giây lát.
Lời nói của Trình Cảnh Di… rốt cuộc có ý gì? Hắn muốn nàng hiểu điều gì?
Triệu Quy Nhạn dứt khoát kéo chăn gấm trùm lên đầu mình, trước mắt lập tức tối sầm, nàng không dám nghĩ tiếp…
Nàng sợ những điều không biết, càng sợ nếu nàng thật sự hiểu được ý của Trình Cảnh Di, cuộc sống của nàng sẽ xảy ra biết bao thay đổi long trời lở đất…
Trình Cảnh Di quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Quy Nhạn đã nằm xuống, ánh mắt hơi u ám.
Cô nương nhỏ còn nghĩ có thể kéo dài ngày nào hay ngày ấy, nhưng có một số việc chỉ cách một tờ giấy mỏng manh, một khi đã đâm thủng thì bất cứ biện pháp trốn tránh nào cũng không giải quyết được.
Trình Cảnh Di muốn giao quyền chủ động cho nàng.
Thông qua nhiều chi tiết ban đầu, hắn có thể xác định Triệu Quy Nhạn cũng không hẳn không có cảm giác gì với hắn. Nhưng dường như trong tâm trí nàng vẫn còn nhiều vướng mắc nhiều nỗi sợ, sâu tận đáy lòng cũng canh cánh đủ điều.
Trình Cảnh Di không rõ khi còn nhỏ rốt cuộc nàng đã gặp phải chuyện gì, từ vài lời kể trước đó của Triệu Thanh Loan, hắn chỉ biết thời thơ ấu của nàng không mấy tốt đẹp.
Thật ra Trình Cảnh Di đã biết nàng là thứ nữ từ lâu.
Phủ Vinh Quốc công cứ tưởng ghi tên nàng dưới danh nghĩa của Dương thị, có vị trí đích nữ là có thể gánh vác được vinh quang đặc biệt của Hoàng hậu. Nhưng họ không hề biết rằng, từ xưa đến nay điều hắn coi trọng chưa bao giờ là xuất thân.
Mà chính là con người của Triệu Quy Nhạn.
Thật ra, nếu cẩn thận ngẫm lại lý do hắn sắc phong Triệu Quy Nhạn làm Hoàng hậu dạo trước, có lẽ không phải do từng đồng ý với Triệu Thanh Loan sẽ chăm sóc nàng thật tốt, chủ yếu vì vào lần gặp gỡ đầu tiên ấy, tính cách đơn thuần của Triệu Quy Nhạn đã khiến hắn vô cớ nảy sinh thiện cảm.
Bằng không, trên đời này tồn tại hàng ngàn cách để chăm sóc một người, đâu cần phải phong nàng làm Hoàng hậu, che chở nàng dưới đôi cánh của mình.
Trình Cảnh Di nhoẻn miệng cười, tâm trạng bỗng phấn khởi hẳn, hoá ra hắn đã rung động với nàng ngay từ ánh nhìn đầu tiên, ngay từ khi hắn còn chưa hiểu rõ tình cảm của mình.
Trình Cảnh Di xoay nhẫn ngọc trên ngón cái, chợt cảm thấy khó chịu với phủ Vinh Quốc công.
Triệu Quy Nhạn cẩn thận dè dặt như vậy, sợ rằng từ nhỏ đã phải chịu vô vàn ấm ức khi ở nhà.
Nếu không thì vì sao qua nhiều lần hắn ám chỉ, nàng vẫn muốn trốn tránh tình cảm của hắn. Chỉ sợ nàng nhận được quá ít lòng tốt, khiến trong tiềm thức nàng thấy mình không xứng…
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
…
Kể từ hôm ấy, Trình Cảnh Di không nói thêm lời nào làm trái tim Triệu Quy Nhạn rối loạn nữa, hắn thượng triều rồi hạ triều, mỗi ngày rất nhàm chán.
Ngoại trừ Triệu Quy Nhạn.
Sau hôm đó, dù vô tình hay cố ý thì nàng cũng bắt đầu tránh mặt Trình Cảnh Di. Mỗi khi Trình Cảnh Di hạ triều trở về Phượng Nghi Cung, chắc chắn sẽ không thấy bóng dáng Triệu Quy Nhạn.
Nhiều lần hắn đến trường đua ngựa bắt người, luôn thấy nàng vội vàng xuống ngựa nói đã luyện xong rồi.
Ban đêm nàng cũng lên giường sớm, đến khi hắn phê duyệt sổ con xong, nàng đã ngủ mất.
Nàng không muốn đối mặt với hắn.
Trình Cảnh Di cũng không vạch trần nàng, để nàng tự đau đáu.
Thậm chí hắn còn vui mừng khi thấy nàng như thế, đứng ngồi không yên mới tốt, chứng tỏ nàng luôn canh cánh về lời nói của hắn. Nếu nàng thờ ơ với câu đó, hắn mới thật sự khó chịu.
Chẳng mấy chốc, hơn mười ngày kỳ quặc đã trôi qua, cuối cùng cũng đến chuyến đi săn mùa đông.
Triệu Quy Nhạn đã chờ ngày này từ lâu, sau thời gian dài khổ cực luyện tập kỹ năng cưỡi ngựa, hiện giờ nàng cũng thành thạo phần nào.
Nàng sẵn sàng chịu khổ, còn được thầy giáo giỏi nhất trong cung dạy dỗ, nên khả năng cưỡi ngựa tiến bộ nhanh chóng.
Ngay cả Trình Cảnh Di cũng kinh ngạc không thôi, trông nàng yếu ớt nhưng tính cách rất quật cường. Không ngờ nàng có thể kiên trì lâu như thế, dù chân bị thương vẫn nỗ lực luyện tập.
Chuyến đi săn rơi vào một ngày nắng hiếm hoi, mặt trời ấm áp treo trên vòm trời u ám bao ngày qua, khiến bầu trời quang đãng trong xanh, cũng khiến tâm trạng con người ta tự nhiên phấn chấn vui vẻ hơn.
Đại Ngụy chinh phục thiên hạ trên lưng ngựa, vậy nên Thái tổ rất xem trọng việc cưỡi ngựa bắn cung. Để đề phòng thế hệ sau lười biếng, mất hết bản lĩnh của tổ tiên, họ đã lập ra quy định chuyến săn bắn mùa đông hằng năm.
Trong sự kiện này, vô số quan chức, vương công quý tộc trong triều sẽ tham gia.
Người phụ trách đã đến dựng lều tại khu vực săn bắn của hoàng gia từ sớm. Khi mọi người tới nơi, họ nhanh chóng được chia vào các lều theo cấp bậc.
Đôi khi Trình Cảnh Di phải nghị sự với triều thần, nên hắn ở một mình một lều, còn lều của Triệu Quy Nhạn nằm kế bên.
Triệu Quy Nhạn ngồi trong lều, quan sát mấy người Thải Nguyệt và Hà ma ma đang bận rộn, nàng cong mắt bảo: “Thải Nguyệt, lát nữa ta sẽ săn vài con thỏ cho các ngươi, chúng ta ăn thỏ nướng nhé.”
Thải Nguyệt biết vài ngày nay kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của Triệu Quy Nhạn đã tiến bộ vượt bậc, nàng ấy cũng có phần chờ mong, cười nói: “Vậy cảm ơn Hoàng hậu nương nương.”
Chủ tớ họ đang trò chuyện, ngoài lều truyền đến giọng cung nhân: “Hoàng hậu nương nương, mọi người đang đợi bên ngoài, Bệ hạ sai nô tài mời ngài qua đó.”
Triệu Quy Nhạn gật đầu nói: “Bổn cung tới ngay đây.”
Triệu Quy Nhạn sửa sang trang phục rồi dẫn mấy người Thải Nguyệt và Hà ma ma ra ngoài.
Trình Cảnh Di vẫn luôn chăm chú nhìn lều của Triệu Quy Nhạn, hiện giờ hắn thấy nàng, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Hôm nay Triệu Quy Nhạn diện trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, mái tóc đen búi cao. Nàng sắp cưỡi ngựa, tóc tai lòa xòa sẽ không tiện, bèn dùng trâm cài đơn giản để cố định.
Song, nàng là Hoàng hậu, mộc mạc quá cũng không thích hợp, thế nên hôm nay hiếm khi nàng quyết định trang điểm, nhờ vậy mà các đường nét hoàn mỹ trên gương mặt càng trở nên khuynh quốc khuynh thành.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khắp người nàng rực rỡ sáng bừng như một quả cầu lửa, chói loá tới mức như muốn đốt cháy mắt người ta.
Nàng vừa xuất hiện, mọi người đều đồng loạt dồn mắt về phía nàng.
Triệu Quy Nhạn chậm rãi đến bên Trình Cảnh Di, kề vai đứng cạnh hắn.
Trình Cảnh Di kìm nén vẻ kinh ngạc trong mắt, hắn hắng giọng, mọi người như bừng tỉnh từ trong mộng, rối rít quỳ xuống đất hành lễ.
Trình Cảnh Di phất tay ra hiệu cho họ đứng dậy.
Thấy người của phủ Vinh Quốc công, Triệu Quy Nhạn sững sờ trong giây lát.
Cung yến lần trước chỉ có Triệu Thanh Hồng đến dự, những người khác không tới. Nghe kể Dương thị ngã bệnh, không ai thích hợp dẫn nữ quyến trong phủ đến dự tiệc, nên người trong nhà dứt khoát không tham gia.
Triệu Quy Nhạn không biết Dương thị mắc bệnh thật hay không muốn vào cung quỳ trước nàng.
Triệu Thanh Hồng vui mừng, triều chính và hậu cung không thể tách rời, hầu hết những chuyện xảy ra trong hậu cung đều không thể giấu được họ.
Tin tức Trình Cảnh Di ngủ lại Phượng Nghi Cung, Triệu Quy Nhạn độc chiếm thịnh sủng đã lan truyền rộng rãi trong triều đình và dân chúng từ lâu.
Triệu Thanh Hồng có thể cảm nhận rõ nhiều người đã cung kính với ông hơn. Hiển nhiên công lao này thuộc về Triệu Quy Nhạn.
Hiện tại Triệu Thanh Hồng thấy vô cùng may mắn khi lúc trước đưa Triệu Quy Nhạn vào cung, đó là quyết định đúng đắn nhất mà ông từng làm trong đời.
Sắc mặt Dương thị phức tạp, Triệu Quy Nhạn thay đổi quá lớn khiến bà ta khó lòng tin nổi.
Hơn một tháng trước, Triệu Quy Nhạn vẫn chỉ là một thứ nữ kiếm ăn dưới tay bà ta, giờ đây nàng áo gấm lộng lẫy, địa vị tôn quý, nhận lễ của mọi người.
Điều khiến bà ta kinh ngạc hơn cả là Triệu Quy Nhạn đã cởi bỏ vẻ khom lưng cúi đầu, nhẫn nhịn, hèn nhát ngày xưa, lúc này nàng tự nhiên hào phóng, cần cổ trắng nõn ngẩng cao, đôi mắt long lanh, trông nàng vô cùng uy nghiêm.
Hình bóng của quá khứ đã biến mất sạch sẽ.
Dương thị sửng sốt, bà ta không ngờ sau khi Triệu Quy Nhạn tiến cung lại thật sự có thể khiến Trình Cảnh Di sủng ái. Cảm giác sững sờ trôi qua, nỗi oán hận và bất bình chợt dâng trào, không tin nổi cô con gái được mình nuôi dạy cẩn thận lại thua kém một thứ nữ vô lý và lỗ mãng như vậy.
Đương nhiên bà ta không dám oán hận Trình Cảnh Di, nên chỉ có thể đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Triệu Quy Nhạn.
Triệu Thanh Hồng trừng mắt liếc bà ta, khẽ trách mắng: “Tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ. Nếu đắc tội với Hoàng hậu, nàng không xong với ta đâu.”
Dương thị thu tầm mắt về, kìm nén nỗi bất mãn.
Thật ra bà ta cũng không làm được gì, ván đã đóng thuyền, Triệu Quy Nhạn đã vào cung, dù bà ta oán hận cỡ nào cũng không thể tổn thương nàng.
Song, bà ta có phần khinh thường Triệu Thanh Hồng, ông không muốn dựa vào quá trình nỗ lực của bản thân trên con đường làm quan, mà lợi dụng con gái để duy trì vinh quang của gia tộc, thật sự quá bất tài và hèn nhát.
Thiệt cho năm xưa bà ta còn cảm thấy ông lòng mang chí lớn, tương lai xán lạn.
Triệu Vân Oanh đứng một bên chứng kiến diện mạo rạng rỡ của Triệu Quy Nhạn, không hề có dấu vết gì cho thấy nàng bị Trình Cảnh Di ghét, thoạt trông nàng sống rất tốt, trong lòng nàng ta tràn ngập tức giận và bất mãn.
“Những điều này lẽ ra phải thuộc về ta…”
Triệu Vân Oanh lẩm bẩm.
Nàng ta thoáng nhìn Trình Cảnh Di, nhịp tim không ngừng tăng nhanh.
“Bệ hạ, sắp tới chúng ta sẽ được gặp nhau mỗi ngày rồi…”