Hoàng Hậu Trọng Sinh Dứt Tâm Với Hoàng Đế

Chương 23: Thánh Chỉ Ban Hôn




Liễu Dung vừa nghe thấy liền vội quỳ xuống,xong cả nhà cùng chạy ra rồi đều quỳ rạp xuống nền đá. Lúc những đôi mắt đều hướng về phía cổng thì Trần công cũng đã đặt chân vào trước, theo sau là những tướng sĩ, cùng các nô tì mang theo phượng bào đen và hai bộ hỉ phục đỏ.

“Đại tiểu thư Hàn Kha Nguyệt, nhị tiểu thư Hàn Liễu Dung nghe chỉ. Lập nhị tiểu thư Hàn Liễu Dung làm hoàng hậu theo hôn ước đã định sẫn trước đó.Còn đại tiểu thư Hàn Kha Nguyệt lập làm Thần Vương Phi kết đôi với Thần Vương Tạ Thiên Tư, 5 ngày sau làm lễ lập hoàng hậu, lập vương phi.Khâm khử.” Trần công công đọc xong chỉ liếc nhìn hai người Liễu Dung và Kha Nguyệt rồi cũng trao lại cho gia chủ Hàn gia Hàn Tử Hào.

Hàn Kha Nguyệt đơ mặt, tay chân như rã rời,nàng không tin những gì nàng vừa nghe.Tạ Lăng Phong rốt cuộc là chơi đùa nàng hay là chỉ làm vậy vì nghĩ nàng đang quyến rũ hắn? Làm vậy là muốn tuyệt hết đường mộng tưởng của nàng? Kha Nguyệt ngồi đó đôi chân mày cau lại.Rồi khập khiễng mà đứng dậy.

Thủy Nhược thấy sắc mặt nàng có phần hơi khó chịu thì liền hỏi: “Tiểu thư người sao vậy?”

Nàng cứ đứng đó mãi mà chẳng xê dịch đi đâu làm cho nhị di nương Tạ Cẩm cùng Liễu Dung và Thủy Nhược có chút lo lắng.

Tạ Cẩm tiến đến nắm lấy tay nàng nói: “Kha Nguyệt ta biết con đang lo lắng về việc gả cho lão nhị, nhưng con yên tâm,tuy tính tình đứa trẻ đó chút cổ quái nhưng ta tin nó sẽ không làm khó con vì người mà nó yêu chỉ có một người nên nó sẽ không làm gì con,đợi khi ta tìm được kế sách tốt thì ta sẽ giúp con hòa ly.” Bà nắm lấy đôi tay đang siết chặt của nàng mà lại nói: “Đừng sợ nếu con gả qua đó thì hằng ngày ta sẽ đến thăm, dù gì ta cũng là cô cô của nó, chắc nó cũng sẽ cho ta và con gặp nhau. Nếu mà không cho ta sẽ đích tay trừng trị nó vì tội hỗn xược với người già.”

Kha Nguyệt có chút lo lắng liền nhìn vào đôi mắt của Tạ Cẩm trong lòng lại cảm nhận được sự an ủi.Nên đi tới ôm lấy bà mà nói: “Di nương, cảm ơn người! Nhưng mà con thấy người có già đâu!”

Tạ Cẩm nghe được câu này của nàng lại tự nhiên bật cười: “Haha, con cũng biết nịnh ghê đó!”

Hàn Liễu Dung cùng Thủy Nhược đứng một bên nhìn hai người vui vẻ trong lòng cũng trút bỏ được gánh nặng lo lắng cho Kha Nguyệt. Nhưng một phần nào trong lòng Liễu Dung lại cảm thấy lo lắng vô cùng, thực là Liễu Dung chẳng muốn làm mẫu nhi thiên hạ gì đó, nàng ta đúng quả thực không muốn bị cấm cố trong điện ngọc cung son.

…----------------…

Tối hôm đó.

Liễu Dung đang ngồi trong khuê phòng của mình đôi mắt liếc nhìn cái phượng bào đen mà lòng hỗn tạp vô cùng. Hàn Kha Nguyệt đi từ ngoài vào trong phòng của Liễu Dung,chậm rãi đến rãi đến bên nàng ta.

Nàng cười đượm buồn nói: “Dung nhi…Ta không biết có nên nói hay không,nhưng…”

Liễu Dung nhìn nàng,có lẽ đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện trong hòa bình,an tĩnh.Nàng ta vui vẻ mà tay ôm lấy má Kha Nguyệt nói: “Đại tỷ nói đi!Dù là gì thì muội cũng sẽ nghe.”

Kha Nguyệt thở một hơi dài,gương mặt buồn bã,miệng ấp úng cứ như khó nói.Nhưng rồi nàng t lại hít vào thở ra mà nói với giọng nhẹ nhàng: “Khi muội gả vào cung nhất định phải cẩn thận những nữ nhân xung quanh bệ hạ! Còn nữa muội nhất định phải mạnh mẽ không được phép yếu đuối, hậu cung không hề đơn giản đâu! Muội có nghe hiểu những gì ta nói không?”

Liễu Dung gương mặt có phần bỡn cợt nói: “A…Muội tin Lăng Phong sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt đâu.Thật đó!”

Kha Nguyệt nhìn nàng ta trong lòng cảm thấy cứ như nhìn Liễu Dung là mình của 5 năm trước mà xót xa thầm nghĩ: “Thật đáng thương.” Xong rồi lại thở dài mà nói thêm: “Muội vẫn là cẩn thận và để ý đến sắc mặt của người khác, suy nghĩ thấu đáo trước khi nói.Đừng để mất lòng hoàng thái hậu, Vân thái phi!”

Liễu Dung gật đầu rồi ôm lấy nàng mà làm nũng như lúc còn nhỏ: “Đại tỷ, tỷ ở đây ngủ chung với muội đi,đi mà!”

Kha Nguyệt chỉ biết lắc đầu cười gượng gạo, không tin cái người mấy ngày trước còn đấu võ mồm với mình nay lại ôm mình mà đòi ngủ chung. Kha Nguyệt nhìn vào người nằm yên trên giường đã ngủ say từ lúc nào,rồi dựa vào ký ức của nguyên thân chợt lóe lên trong đầu mà tự cảm thấy số phận của Liễu Dung cũng chẳng khá hơn nguyên thân là mấy.Và hóa ra lí do bản thân dù không thể tha thứ cho Liễu Dung nhưng vẫn bị ý thức xót lại của nguyên thân ép buộc.

Ở Thần vương phủ. Tạ Thiên Tư nhớ lại cái điều sáng nay mình làm mà cứ bân khoăn không biết mình làm vậy có ổn hay không.Thật ra là hắn đi xin Lăng Phong ban hôn cho hắn vì hắn muốn xác nhận từng cử chỉ hàng động của Kha Nguyệt rồi xem xem Kha Nguyệt có thực là Triệu Quang Nguyệt của hắn hay không. Nếu thực sự là nàng Quang Nguyệt thì hắn sẽ hết lòng bù đắp, cho dù là nàng có đòi mạng của hắn, thì Tạ Thiên Tư hắn cũng sẽ hết lòng mà phơi thây mặc cho nàng chém giết tùy ý.

…---------------…

…5 ngày sau…

Cả Hàn Phủ lẫn trong hoàng cung đều giăng kết đầy dây đỏ, khắp ngóc ngách trong phủ không có chỗ nào là thiếu màu đỏ tươi. Ở Thần vương phủ cũng như vậy ở phòng của Thiên Tư còn gắn hai chữ hỉ, khắp nơi treo đầy dây đỏ, mọi người ở Hàn phủ cũng đều cực lực chạy đôn đáo khắp nơi để phụ việc,rồi trang điểm cho hai tân nương để cho kịp giờ người trong cung đến đón hai người làm lễ trong cung. Vì địa điểm sắc phong ở trong cung nên ngày hôn nay là nhân đôi hỉ sự trong cung lẫn Hàn phủ.

Hàn Kha Nguyệt được Thủy Nhược làm tóc rồi đội mão cấm đầy trâm cày, nhưng thứ mà nàng để ý là một cái trâm tinh tế vô cùng ở trên cây trâm còn có đóa hồng mai trạm khắc cùng tua rua hồng ngọc. Cây trâm này vốn là của nàng kiếp trước, nó là đồ vật định tình mà nàng trao cho Thiên Tư, nay không biết vì sao mà nó lại ở trên mão tân nương của nàng.

HẾT CHƯƠNG 23