Hoang Hoá Luận Thuyết - Đêm Đen Vô Tận

Chương 107




Chương 107: "Cái tên" bị quên lãng

Để đối mặt với loại sinh vật được xếp hạng ngang hàng với loài rồng thuần huyết với tình trạng thân thể hiện tại, phương án cứng đối cứng không phải lựa chọn hợp lý. Cậu hiện tại e là còn chẳng thể dùng được tới hai ba phần nghìn sức mạnh thân thể so với trước đây, chỉ cần cử động mạnh một chút thôi thì kiểu gì mấy v·ết t·hương vừa kéo màng cũng tét ra nữa.

Hơn hết, Kỳ Lân không phải loại sinh vật phổ biến tới nỗi có thể bắt gặp hai cá thể trong vài ngày, nếu dễ gặp như thế thì chúng đã chẳng phải loại huyễn thú cấp bậc cao nhất rồi. Cũng có nghĩa là, nhiều khả năng con Kỳ Lân này có quan hệ với con Kỳ Lân nhỏ mà Dunkel và Aoi đã cứu.

"Phiền phức thật."

Những suy nghĩ ấy nhảy số thật nhanh trong đầu Dunkel, cậu nghiêng người nhích nhẹ sang một bên để tránh cú húc đầu nhanh ngang chớp giật đó.

Có lẽ nên thử nói chuyện với nó để xác định có đúng như những gì cậu nghĩ hay không.

Tuy nhiên, con Kỳ Lân không cho Dunkel cơ hội đó, nó không vì đòn đánh phủ đầu thất bại mà dừng lại.

Với những động tác xem thường quán tính và bỏ qua những quy luật vật lý thông thường, nó đột ngột chuyển hướng, tiếp tục lao tới Dunkel với uy thế không gì có thể cản phá.

Tuy nhiên, với tốc độ đó, muốn tông trúng Dunkel là chuyện không thể nào. Cứ mỗi lần cậu đều chỉ nhẹ di chuyển một chút, suýt soát tránh được trong đường tơ kẽ tóc.

Trong mười mấy giây ngắn ngủi, hai bên quần thảo nhau không biết bao nhiều lần, cả con suối, mặt đất lẫn mảnh rừng đều bị càn quét thành phế tích, không còn sót lại chút dấu vết ban đầu.

Ban đầu Dunkel muốn tìm cơ hội để nói chuyện, nhưng bị đuổi theo mãi như vậy không phải phong cách của cậu, hơn nữa con Kỳ Lân không có dáng vẻ gì là sẽ nghe cậu nói.

Lần này thay vì né tránh Dunkel vô thức rút Yin-yang Swordgun ra theo bản năng để phản công. Cậu lộn một vòng trên không, để tránh cú húc và nhảy ra sau đầu Kỳ Lân rồi chém xuống. Khi lưỡi bích lục xinh đẹp mà đáng sợ sắp cắt vào thân thể Kỳ Lân, Dunkel mới giật mình sực nhớ mà chùn tay lại, c·hặt đ·ầu nó thì hơi quá rồi. Cậu chuyển sang sử dụng cán đao gõ thật mạnh vào sau đầu nó.

Ăn phải đòn đau, Kỳ Lân ré lên một tiếng ong ong cả đầu óc, nó lắc mạnh người hất Dunkel sang một bên rồi hằn hộc nhìn cậu.

Nhận định cậu không phải dạng đối thủ có thể đối phó bằng b·ạo l·ực thông thường, nó lại há miệng rống to một cái. Giữa trán thình lình tách ra một cái khe hẹp, để lộ con mắt thứ ba.

Con mắt đó bắt đầu phát ra ánh sáng mãnh liệt, lấn át cả ánh mặt trời, che phủ mọi giác quan, nhấn chìm mọi thứ trong màn cực quang chói lọi.

Khi mắt Dunkel hé mở lần nữa, xung quanh cậu đã là một không gian tối đen như mực. Phóng mắt ra xung quanh, tất cả cũng chỉ là một màu đen u tối, ngoài cậu ra thì không còn gì nữa.

"Đây là... Huyễn cảnh?"

Dunkel sờ cằm ngẫm nghĩ.

"Mà... Huyễn cảnh hay gì cũng vậy, gạt bỏ là được."

Cậu rút thanh Yin-yang Swordgun còn lại ra, chuyển cả hai thành dạng súng, chuẩn bị xé tan ảo cảnh này.

Tuy nhiên...

"Ừm?"

Cậu nhận ra một sự thật.

Nơi này có vẻ không chỉ là một huyễn cảnh đơn giản tầm thường.

Khung cảnh xung quanh Dunkel xoay chuyển, một vật thể hình người bỗng trôi đến trước mặt cậu.

Một người thanh niên với lồng ngực thông thấu trước sau bởi một khe hẹp dài như thể bị một lưỡi kiếm đâm xuyên qua vậy.

Dunkel biết người này.

Phải nói là không ai biết rõ kẻ này hơn cậu.

Kiêu Hoành Nhân Đế.

"Huyễn cảnh dựa trên góc nhìn thứ ba lên ký ức của ta sao?"

Hai tay cầm Yin-yang Swordgun buông thõng xuống, Dunkel để mình chìm vào hồi ức.

***

Nhân Đế không biết mình đã trôi dạt trong vùng không gian này bao lâu rồi. Hắn chỉ biết, ở nơi này, khái niệm thời gian không tồn tại, chính xác mà nói, chẳng hề có thứ gì "tồn tại" ở đây cả.

Ngoại trừ hắn.

Enraiha từ sau hôm đó, đã thật lâu không lên tiếng, hắn thậm chí còn chẳng cảm nhận được tí năng lượng dao động nào trên người con bé nữa. Nói cách khác, để có thể giữ chân hắn trong chốc lát, Enraiha đã dùng hết toàn bộ năng lượng của mình, con bé đã "c·hết" rồi.

"Đó là ánh sáng?"

Bỗng nhiên trong vùng hư không tối đen như mực ấy, một tia sáng lé loi xẹt qua đôi mắt, đưa đưa ý thức Nhân Đế về thực tại.

"Là lối ra..."

Trên gương mặt bê bết v·ết m·áu khô cứng cũng không thèm lau đi của hắn, hiện lên một nụ cười dữ tợn.

"Ta sẽ thoát ra... nhất định...

Lao đi với toàn bộ sức lực của mình, Kiêu Hoành Nhân Đế gầm lên trong ngọn lửa hận thù rực cháy.

"Giết sạch các ngươi!"

Con ác thú đó giờ đây đã bị hận thù che mờ lý trí, chỉ còn ham muốn trả thù tột bậc.

Cuối cùng, vượt qua vùng sáng lóa mắt ấy, một vùng đất tươi đẹp hiện ra trước mặt hắn. Tại đó còn có hai cô gái đang trừng mắt ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của kẻ lạ mặt này. Dù vẻ chấn kinh đọng lại trên gương mặt nhưng cũng không thể che đi vẻ đẹp đến hoàn mỹ của hai cô gái.

Chỉ tiếc là, kẻ vừa xuất hiện trước họ lại chỉ là một con thú điên loạn, trong đầu chỉ có hận thù tồn tại. Hắn không thèm để tâm những người trước mắt mình tuyệt mỹ ra sao, không nói chẳng rằng, hắn vung bàn tay với những chiếc vuốt sắc nhọn vào ngực của cô gái gần nhất. Chẳng kịp đề phòng vì hành động quá mức đột ngột của kẻ lạ mặt, năm móng vuốt cắt xuyên qua lớp vải, cào vào trong da thịt, để lại những vết hằn thấu xương đáng sợ.

Chưa dừng lại, hắn tiếp tục vung cặp vuốt về phía cô gái còn lại, nhưng lần này, cô gái này đã kịp giơ tay chặn lại. Chỉ là lực quán tính vẫn khiến hai người ngã ra đất.



Con ác thú thuận thế, nhe nanh cắn phập vào chiếc cổ trắng ngần của cô gái.

.............

Vùng Đất Hiền Giả, thế giới tồn tại cận kề với Hư Vô Cảnh, đây là một nơi kỳ bí và huyền ảo với vô vàn những hiểm nguy không tưởng bởi vì sự bất ổn định của nó khi giáp ranh với Hư Vô Cảnh.

Dù là đối với chư thần, nơi đây cũng nhuốm trong sắc màu huyền bí.

Bởi vì tồn tại trong thế giới đầy hiểm nguy như thế này, những sinh linh trong nó sớm đã tiến hóa tới mức độ mạnh một cách không tưởng rồi.

Dù chỉ là một cá nhân ở đây, tiến đến các thế giới bên ngoài cũng có thể dễ dàng trở thành tồn tại cao nhất.

Xét theo một nghĩa nào đó, cả thánh thần cũng không đủ tư cách để so sánh.

"Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì vậy Kiriha?"

"Hỏi nhiều thế? Một lát nữa không phải cậu cũng biết sao Hikari?"

"Được rồi, hỏi cho có thôi, thật ra tớ biết tổng cậu muốn thử mở không gian tới Hư Vô Cảnh rồi, dù cậu thất bại hơi nhiều rồi..."

"Hừm! Cậu thật là con người không có chút thú vị nào cả, mà kệ đi, hôm nay tớ có cảm giác rằng sẽ thành công, tớ muốn xem trong đó có gì ..."

"Thừa thải, đã là hư vô thì còn có thể có gì chứ?"

"Dù sao tớ vẫn là muốn xem!"

Băng qua cánh rừng, hiện ra hình bóng hai thiếu nữ ríu rít truyện trò, một người áo xanh với mái tóc kim sắc rực rỡ chói chang dưới nắng, một người áo tím sở hữu mái tóc đen dài thẳng mượt, quái vật xung quanh nhìn đến sự tồn tại của hai người thì nhanh chóng hoảng hốt tránh đi.

Cuối cùng họ dừng lại trên một khoảng rừng trống trải, cô gái áo tím Kiriha bắt đầu lấy ra những viên đá long lanh đủ màu sắt rồi sắp xếp thành một thứ tự gì đó tựa như một ma trận.

Cách đó không xa, cô gái áo xanh Hikari thì ôm chân ngồi xuống, có chút nhàm chán nhìn lấy bạn mình. Sự thật là cô đã nhìn Kiriha làm thế này tới phát chán rồi, lần nào cũng thất bại, hôm nay chắc cũng chỉ cùng một kết quả thôi.

Trong lúc Hikari nghĩ xấu về bạn mình, một sức hút bên phía Kiriha phát ra, mạnh tới nỗi suýt thì khiến cô té ngã.

"Thành công?"

Đứng bật dậy trong kinh ngạc, Hikari thốt lên.

Ầm!

Chỉ là Kiriha còn chưa kịp nói gì, một t·iếng n·ổ vang lên cùng khói bụi mù mịt.

Nhưng đó không phải điều đáng nói, có thứ gì đó vừa xuất hiện trong màn khói bụi ấy.

Rồi ngay sau đó, họ bị nó t·ấn c·ông.

***

"Hikari!"

Nhìn thấy bạn mình bị vật thể nguy hiểm không xác định kia đè ra đất, mặc cho v·ết t·hương đáng sợ vẫn đang ồ ạt đổ máu, Kiriha vội mò vào túi, lấy ra một cây búa gỗ cổ xưa khắc đầy những hoa văn huyền ảo.

Cô phang mạnh vào đầu con ác thú điên dại, làm hắn văng sang một bên ầm ầm đụng gãy vài cái cây, ngã ra đất, b·ất t·ỉnh.

"Cảm ơn cậu, Kiriha..."

Hikari ôm lấy v·ết t·hương ngay cổ ngồi dậy, nhẹ giọng cảm ơn.

Không thể không nói, sinh mệnh lực của hai cô gái này quả thật rất kinh dị, người bình thường phải chịu những v·ết t·hương như vậy thì đã cầm chắc c·ái c·hết rồi, chứ đừng nói giống như họ, ngoại trừ đổ máu ra thì chẳng còn biểu hiện gì nữa.

"Cơ mà, cây búa đó từ đâu ra vậy? Trong khá quen mắt..."

Đối với Hikari, việc cây búa của Kiriha từ đâu có còn đáng quan tâm hơn việc cầm máu, đằng nào thì lát nữa cũng sẽ lành thôi.

"Ở chỗ Orihime, thấy khá đẹp nên tớ vớ về luôn, cô ta gọi nó là Ly Nguyệt thì phải..."

"Con nhỏ này..."

"Mà kệ đi, đó không phải là điều cậu nên quan tâm lúc này mới phải chứ? Quan trọng là cái thứ kia từ đâu ra? Từ Hư Vô Cảnh ư?"

Kiriha chuyển chủ đề nói chuyện.

"Không có khả năng, nếu có thứ gì bên trong, Hư Vô Cảnh đã không phải là Hư Vô Cảnh rồi, làm sao có bất kỳ sinh vật nào có thể tồn tại nơi đó, dù là cả chúng ta cũng không thể ở đó trong một khoảng thời gian quá lâu được..."

Hikari nhanh chóng bác bỏ ý kiến của Kiriha.

"Nhưng rõ ràng hắn xuất hiện ngay sau khi tớ kết nối với Hư Vô Cảnh mà..."

"Nhưng cậu cũng kết nối thất bại ngay lúc ấy còn gì, có thể lúc đó ma trận đã vô tình kết nối tới một thứ nguyên khác."

"Cũng có thể lắm... mà thôi quên đi, chúng ta phải làm gì với cái thứ đó đây?"

"Làm gì à...?"

Kiriha và Hikari lần lượt nhìn sang vật thể nguy hiểm không xác định đang nằm gục giữa đám cành nhánh gãy đổ, ra vẻ suy ngẫm.

..........



"A..."

Nhân Đế mơ màng tỉnh lại, bởi ánh sáng ban mai chiếu vào mặt.

"Đầu đau quá..."

Nhưng một cơn buốt óc kéo tới làm hắn lấy tay ôm đầu, đôi mày cau lại. Khi cơn đau qua đi, hắn mới bắt đầu chú ý xung quanh.

Hắn đang ở trong một khăn phòng gỗ tuy không phải dạng bài trí xa hoa gì, nhưng cũng rất ngăn nắp và thông thoáng, có chút hương thơm nhàn nhạt thoảng qua trong không khí. Đồ vật trong phòng cũng không nhiều, chỉ có một bức tranh chữ treo tường, một chiếc bàn nhỏ và vài cái đệm ngồi. Đắp trên người hắn là một tấm chăn tuy đã sờn màu vì giặt giũ quá độ, nhưng rất sạch sẽ.

Ngay bênh cạnh hắn là một chiếc áo khoác màu đen được xếp gọn, trông có vẻ là áo của hắn.

Khoác chiếc áo lên người, hắn kéo tấm chăn ra, cố gắng bám vào vách tường để đứng dậy. Khó nhọc dùng tí sức kéo cánh cửa ra, ánh sáng lóe lên đằng sau khe cửa, đập vào mắt hắn là một khung cảnh yên bình, mỹ lệ khiến hắn phải ngẩn ngơ, có cây có núi, chim chóc bay lượn, sông nước êm đềm, như thế ngoại đào nguyên.

***

Hikari vô vị ngồi trên thềm nhà, nhìn ra hồ nước phía bên ngoài, trông có vẻ trầm tư.

"Làm gì mà đờ mặt ra thế con nhỏ này?"

Ngay lúc này, một tiếng nói hoạt bát vang lên, cùng với đó là một cán gậy hướng sau ót Hikari đập tới, cô khẽ xoay người nhẹ nhàng chặn lại cú đập rồi đẩy nó ra.

"Chẳng phải tớ bảo cậu là đừng chào hỏi kiểu này sao Kiriha?"

"Được rồi, được rồi, tớ biết rồi!!"

Trông thấy bạn mình lại sắp lên cơn giảng đạo, Kiriha nhanh chóng đáp qua loa chặn họng Hikari lại.

"Thế, cậu đang nghĩ gì vậy?"

Nghe Kiriha cuối cùng cũng nói chuyện nghiêm túc, Hikari chỉ vào cái cổ vẫn còn đang quấn băng của mình.

"Nó... vẫn chưa lành lại..."

"Cái gì? Cả cậu cũng vậy?"

Kiriha kinh ngạc thốt, cô cũng vội mở ra cúc áo, phơi bày bộ ngực đang được lớp băng trắng che phủ.

"Tớ cũng chưa lành..."

Cả hai liền rơi vào trầm tư.

Nếu chỉ là thương thế bình thường, chẳng bao nhiêu thời gian nó cũng đã liền sẹo rồi, nhưng v·ết t·hương do thứ đó gây ra, vẫn đang còn rỉ máu dù đã hai ngày trôi qua rồi.

"Hắn đã tỉnh chưa?"

Im lặng một lúc, Kiriha hỏi.

"Lần cuối tớ nhìn thì vẫn chưa."

Hikari nhẹ nhàng đáp.

Tên đàn ông này, thật sự rất bí ẩn. Do trạng thái không ổn định của tường không gian vì ở cạnh Hư Vô Cảnh, trường hợp người thế giới khác lọt vào đây cũng không phải là hiếm.

Những trường hợp đó, một là không thể thích nghi với tình cảnh khắc nghiệt nơi đây, trực tiếp bạo thể mà c·hết. Hai là có chút thực lực có thể chịu được, nhưng cũng rất nhanh trở thành mồi cho yêu quái. Rất ít người có thể sống sót nỗi, gần như tỉ lệ người sống là con số không tròn chỉnh.

Bình thường cả Hikari lẫn Kiriha đều rất ít quan tâm tới những việc thế này, dù có vô tình gặp được, muốn cứu hay không còn phải xem tâm tình.

Chỉ là hôm đó không biết vì sao họ lại mang tên này trở lại.

Có lẽ là hảo tâm đột phát cũng có thể là cảm thấy để cho kẻ dám làm b·ị t·hương mình trở thành mồi trong miệng thú thì dễ dàng cho hắn quá.

Nhưng dù sao, họ cũng đưa hắn trở về rồi, chỉ là hai ngày này, hắn một mực chưa từng tỉnh lại.

Cộp! Cộp! Cộp!

Tiếng bước chân từ bên hông nhà vọng tới, hấp dẫn sự chú ý của Hikari và Kiriha.

Nhân Đế chầm chậm giẫm từng bước đi tới, ánh mắt không khỏi nhìn dáo dác bốn phương tám hướng, như muốn khắc ghi toàn bộ khung cảnh nơi đây vào trí nhớ.

"A?"

"Ồ?"

Nhìn thấy kẻ xuất hiện, hai cô gái khẽ kêu lên một tiếng ngạc nhiên, họ chú ý tới hắn, hắn tất nhiên cũng nhìn thấy được họ. Tốc độ bước chân của hắn trở nên nhanh hơn mấy phần, hướng hai cô gái đi tới.

"Các người... là ai? Đây... là đâu?"

Nhân Đế nghiêm túc hỏi.

"Không phải trước khi hỏi tên người khác, ngươi nên xưng danh trước hay sao?"

Nhìn hắn không có vẻ gì sẽ phát điên thành cái bộ dáng hôm trước, Hikari thoáng buông lỏng, cô cúi đầu đá nhẹ hòn đá dưới chân, khiến nó văng xuống hồ, chậm rãi hỏi lại.

"À, phải, vẫn chưa tự giới thiệu, ta là..."

Cảm thấy mình hơi thất lễ, Nhân Đế chuẩn bị nói ra thân phận của mình, chỉ là nói tới đây lại khiến hắn ngẩn người ra, trên mặt thoáng hiện ra một nét đờ đẫn, thất lạc.

"...ta là ai ấy nhỉ?"

"Hả?"



Cả Hikari lẫn Kiriha đều nghiêng đầu kinh ngạc, đồng loạt khẽ kêu.

..............

"Trông thì không có vẻ gì là nói dối..."

"Nói vậy nghĩa là hắn thật sự mất ký ức rồi hả?"

"Ai biết được, có thể hắn vốn không có ký ức gì chăng."

Khẽ liếc tên nam nhân đang ôm cái đầu, cố đào móc trí nhớ của mình, Hikari và Kiriha châu đầu nói nhỏ.

"Sẽ không phải là do cú đập của cậu chứ?"

"Không phải đâu? Dù là bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng có thể g·ây t·hương t·ích cho cả hai chúng ta thì không thể nào mong manh dễ vỡ như vậy chứ?"

"Lại nói, hắn cũng b·ất t·ỉnh cả hai ngày sau cú đập của cậu..."

"Được rồi, được rồi, đừng nhắc tới chuyện này nữa!"

Không biết có phải vì chột dạ hay không Kiriha vội vàng chấm dứt cuộc nói chuyện.

"Sao cũng được, dù gì thì mất cũng đã mất rồi. Chỉ là chúng ta đã không cách nào hỏi hắn về loại thương thế này."

Hikari sờ sờ cổ, có chút thất vọng nói.

"Nè! Tên kia, ngươi đã nhớ ra gì chưa?"

Kiriha thì một gậy đập nhẹ lên đầu Nhân Đế, lớn giọng hỏi.

"Dù ngươi có nói vậy thì Hidari là tất cả những gì ta nhớ..."

Hắn bối rối trả lời.

"Ngươi thật không nhớ gì?"

"Thật?"

"Kể cả việc t·ấn c·ông chúng ta?"

"Ta đã t·ấn c·ông các ngươi à?"

"Đây!"

Kiriha thấy vẻ ngờ vực trên mặt Hidari thì vạch một phần vai cho hắn thấy, để lộ một chút dải băng.

Hidari nhíu mày, sờ sờ cằm.

"Thật sự thì chẳng nhớ gì?"

"Thôi vậy, bỏ đi!"

Kiriha ngán ngẩm lắc đầu.

"Lại nói, Hidari là gì?"

"Ta không chắc, cũng không nhớ, nhưng có thể là tên ta..."

"Hidari à..."

"Thế, có thể cho ta biết được không? Các người là ai? Và đây là đâu?"

Nhân Đế, Hidari tự xưng quay lại chủ đề ban nãy.

"Được rồi, nói ra cũng không mất gì, ta là Kiriha Yuki, còn con nhỏ áo xanh bên kia là Hikari Shusui, khoan đã... Hikari, Hidari? Tên hai người phát âm giống nhau thật, kém chút lẹo lưỡi."

Kiriha lại bắt đầu đưa mọi chuyện đi theo một chiều hướng khác.

"Không được, như thế này thì hơi khó chịu,..."

"Khó chịu gì chứ?"

Hidari có chút không biết nên nói gì cho phải, cô gái này chuyển động não làm hắn cảm thấy theo không kịp.

"Được rồi, ta sẽ gọi ngươi là Yami vậy. Để tên giống thế này thật khó chịu."

Như nghĩ ra điều gì đó, Kiriha chém đinh chặt sắt nói.

"Hả? Nhưng tại sao lại là Yami?"

"Ngươi mặc cả một cây đen còn gì?"

Hidari bó tay rồi, hắn không nói chuyện với Kiriha nữa mà chuyển sang Hikari.

"Bạn cô lúc nào cũng như vậy à?"

"Ngươi cứ mặc kệ cậu ấy đi, Yami."

Hidari, à không, đính chính lần nữa, lúc này phải gọi là Yami, im lặng mất vài giây.

"Thôi được, dù sao cũng chẳng nhớ gì, các người muốn gọi sao thì tùy..."