“Tách—”
Củi lửa trong lò sưởi bùng lên vài tia lửa.
Phương Thức Thu ngồi trên chiếc ghế sofa trải thảm nhung, ngẩn ngơ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Mặt trời đang dần khuất sau dãy núi, chỉ còn lại một nửa hình tròn mờ ảo. Lớp tuyết trắng xóa được dát vàng lúc bình minh giờ đã nhuộm màu tím khói.
Phong cảnh vùng núi tuyết vẫn như trước, quanh năm tuyết phủ trắng xóa, một mảnh tĩnh lặng đến chết chóc.
Ô cửa sổ kính trong suốt được bao bọc bởi khung kim loại giống như một chiếc máy chiếu chỉ lưu trữ duy nhất một đoạn phim, ngày ngày phát đi phát lại những hình ảnh lặp đi lặp lại.
Phương Thức Thu đã không còn nhớ rõ mình bị Lương Minh giam giữ ở đây bao nhiêu năm.
Cảm nhận về thời gian của cậu rất hỗn loạn, khi không có đồng hồ, cậu chỉ có thể phán đoán mùa dựa vào những bông tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, độ thưa thớt của rừng thông hay diện tích đá lộ thiên trên núi tuyết.
Nơi này không phân biệt rõ ràng xuân thu, mùa hè tuyết rơi ít, chỉ có mùa đông là gió tuyết không ngừng.
Nhưng việc phân biệt được mùa cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với Phương Thức Thu.
Bộ não cậu bị những phân tử hóa học bao vây, luôn trong trạng thái mơ màng. Những lúc hiếm hoi tỉnh táo, cậu chỉ nghĩ đến việc mình còn sống được bao lâu, cơ thể tàn tạ này có thể kéo dài hơi tàn đến khi nào.
Lặp đi lặp lại trong vòng xoáy Mobius vô tận hàng trăm ngày đêm, trải qua vô số lần cận kề cái chết và ngạt thở, Phương Thức Thu cuối cùng cũng thoát ra khỏi bài toán nan giải này.
Cậu nghĩ, có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ thực sự chết trong tay Lương Minh, chết trên chiếc giường này.
Mặt trời chầm chậm lặn xuống phía sau dãy núi. Một con cú tuyết trắng muốt ngậm con mồi bay lượn từ đỉnh núi xuống, đậu trên cành thông. Cành cây to lớn rung lên bần bật, tuyết tích tụ dày đặc rơi xuống xào xạc.
Tiếng lá thông bị gió thổi rách nát ma sát với tuyết rơi từ xa vọng lại. Phương Thức Thu rùng mình ôm lấy đầu gối, cuộn tròn người trên ghế sofa.
Hoàng hôn mùa đông trên núi tuyết thường kèm theo gió tuyết, hôm nay lại là một ngày nắng đẹp hiếm hoi, thích hợp để trượt tuyết, cũng thích hợp để đi dạo.
Vì vậy, Lương Minh nói với cậu rằng cậu có thể xuống lầu.
Nhưng Phương Thức Thu không có ý định rời khỏi căn phòng.
Bị giam cầm lâu ngày trên vùng núi tuyết khắc nghiệt, cộng thêm những đòn tra tấn không ngừng nghỉ, cơ thể cậu ngày càng yếu đi, dễ bị sốt và ngất xỉu, cũng trở nên sợ lạnh hơn trước rất nhiều.
Lò sưởi phía sau liên tục tỏa ra hơi ấm, Phương Thức Thu theo bản năng muốn đến gần lò sưởi hơn, muốn đến gần ngọn lửa bập bùng, muốn tránh xa gió tuyết cắt da cắt thịt.
Tuy nhiên, Lương Minh đã bế cậu lên ghế sofa, có nghĩa là cậu không được tự ý xuống đất đi lại.
Trong chiếc lồng giam do Lương Minh dày công tạo ra cho mình, nỗi đau và những loại thuốc hóa học đã dạy cho Phương Thức Thu học cách tuân theo mọi quy tắc do Lương Minh đặt ra.
Quy tắc đầu tiên cậu học được ở đây là không được rời khỏi căn phòng này.
Ngay cả khi Lương Minh tự mình cho phép.
Khi mới bị nhốt vào biệt thự, Phương Thức Thu đã từng cố gắng bỏ trốn.
Cậu đập vỡ cửa sổ kính, mặc độc một chiếc áo ngủ mỏng manh, chân trần nhảy vào lớp tuyết dày, đi từ sân sau biệt thự đến tận bìa rừng thông.
Bìa rừng thông là một vùng đá gập ghềnh, những cạnh sắc nhọn ẩn dưới lớp tuyết trắng xóa cứa rách bàn chân Phương Thức Thu, lớp tuyết ngập đến đầu gối khiến hai chân cậu lạnh cóng đến tím tái.
Phương Thức Thu đã không thể bước ra khỏi khu rừng thông đó.
Cậu ngã gục xuống nền tuyết, sau một lúc lâu mới được Lương Minh đến muộn bế trở về biệt thự.
Lần đó, Lương Minh không hề trách phạt Phương Thức Thu, cũng không ném cậu cho người phụ nữ câm khi cậu sốt cao không dứt, mà tự mình ở lại biệt thự chăm sóc cậu một thời gian dài.
Phương Thức Thu sốt đến mê man, đôi lúc nghe thấy những lời quan tâm từ Lương Minh bên tai, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, cậu chợt có ảo giác như mình đang hẹn hò với Lương Minh.
Cậu mơ mơ màng màng trong ảo giác do mình tưởng tượng ra suốt nửa tháng. Trong khoảng thời gian đó, dường như Lương Minh vẫn là chàng trai năm đó, là chủ tịch hội học sinh chu đáo, chứ không phải kẻ cuồng si trở mặt thành thù khi bị từ chối.
Nhưng sau khi hết sốt, trên cổ Phương Thức Thu xuất hiện thêm một chiếc vòng cổ màu đen.
Chiếc vòng cổ được làm từ chất liệu đặc biệt rất dẻo dai, siết chặt lấy cổ họng cậu đến mức không nói nên lời, ngay cả việc nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn.
Phương Thức Thu cố gắng kéo nó ra, trên cổ in hằn vết đỏ, nhưng chiếc vòng cổ vẫn không hề nhúc nhích.
Vết hằn không thể che giấu, Lương Minh rất nhanh chóng chú ý đến hành động của cậu.
Lần này, Lương Minh không còn kiềm chế sở thích bệnh hoạn của mình nữa, hắn tiêm cho cậu một lượng lớn thuốc kích dục, trói cậu trên giường hành hạ suốt một ngày đêm.
Sau đó, Phương Thức Thu không dám động vào chiếc vòng cổ đó nữa.
Phương Thức Thu không thể tự mình sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt, bị giam cầm trong biệt thự, hoàn toàn trở thành món đồ chơi của Lương Minh.
Cửa sổ từng được sử dụng để ngắm cảnh trong phòng trở thành tủ kính trưng bày hàng hóa trước cửa hàng sang trọng. Núi tuyết nhìn trộm món đồ chơi riêng của Lương Minh qua lớp kính. Cậu trốn sau lớp chắn trong suốt tránh xa gió tuyết, sống sót qua mùa đông đầu tiên dưới sự che chở của chủ nhân.
Cuối xuân, những giọt nước từ băng tan trên mái hiên tí tách rơi xuống trong tiết trời ấm áp hơn. Một đàn gà lôi xuất hiện trước cửa biệt thự.
Lũ gà lôi kéo lê chiếc đuôi dài, mải miết kiếm ăn trên nền tuyết. Phương Thức Thu bị Lương Minh ôm ghì vào tường, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo đường đi kiếm ăn của đàn gà lôi bên ngoài cửa sổ.
Cậu phân tâm quá rõ ràng, Lương Minh nhanh chóng nhận ra sự mất tập trung của cậu.
Người đàn ông vốn dĩ luôn lạnh lùng cau mày, nhìn theo ánh mắt của Phương Thức Thu nhìn thấy đàn gà lôi, khó có khi bật cười.
Hắn cắn nhẹ lên dái tai Phương Thức Thu, hỏi: "Thu Thu muốn ra ngoài xem sao?"
Muốn. Phương Thức Thu thầm nghĩ.
Cậu đã lâu không nhìn thấy sinh vật sống nào khác ngoài Lương Minh và người phụ nữ câm, linh hồn khao khát tự do gào thét, cố gắng thúc giục cơ thể lao về phía biển tuyết trắng xóa đó.
Tuy nhiên, sau khi phải chịu đựng quá nhiều đau khổ dưới tay Lương Minh, cậu không còn biết phải trả lời thế nào để không chọc giận hắn nữa.
Phương Thức Thu không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ ngây người nhìn Lương Minh. Lương Minh cũng không tiếp tục đề tài này nữa, trực tiếp bế cậu trở lại chiếc giường lớn cách xa cửa sổ.
Sau đó, Lương Minh chỉnh lại chiếc áo sơ mi bị cậu nắm đến nhăn nhúm, lúc chuẩn bị rời khỏi phòng, hắn đột nhiên quay đầu lại gọi Phương Thức Thu.
"Có thể xuống lầu xem một chút." Hắn cười nói, "Nhưng không được ra ngoài."
Phương Thức Thu ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu nằm úp mặt trên tấm chăn mỏng, không nhìn thấy nụ cười chế giễu trên mặt Lương Minh.
Buổi trưa ngày hôm sau, Phương Thức Thu mở mắt ra, phát hiện đàn gà lôi đã không còn trên nền tuyết.
Chúng đã nhảy lên cây thông, bộ lông màu nâu hòa lẫn hoàn hảo với cành cây, chỉ còn lại chiếc đuôi trắng dài buông thõng giữa không trung.
Phương Thức Thu tiến lại gần cửa sổ, muốn nhìn rõ hơn. Bàn tay cậu chạm vào lớp kính, nhưng chỉ cảm nhận được những bông tuyết rơi trên bậu cửa.
Cảm giác lạnh lẽo nơi lòng bàn tay đánh thức ký ức trước khi chìm vào giấc ngủ. Cậu nhớ lại lời Lương Minh nói tối hôm trước, lần đầu tiên nảy sinh ý định rời khỏi căn phòng.
Phương Thức Thu vịn tường, chậm rãi di chuyển từng bước chân ra khỏi phòng, bước vào cái bẫy được tô vẽ bằng vẻ dịu dàng giả tạo.
Cậu bị Lương Minh đá từ trên cầu thang xuống, cổ tay và cẳng chân bị đánh gãy.
Cơn đau như điện giật truyền đến từ chỗ xương gãy, lan ra khắp cơ thể. Khi ngã xuống đất, Phương Thức Thu thậm chí còn không phân biệt được đó là cơn đau do gãy xương hay ảo giác do bị điện giật.
Cơn đau như bị điện giật kéo dài gần hai mươi phút, cơ thể Phương Thức Thu vẫn còn co giật.
Cậu nằm úp mặt xuống đất khóc lóc thảm thiết, cầu xin Lương Minh đang lạnh lùng đứng nhìn, nhưng Lương Minh đang trong cơn thịnh nộ đã trực tiếp ném cậu từ cửa sổ tầng hai xuống.
Tuyết tích tụ bên dưới rất dày, lớp tuyết mới rơi đêm qua mềm xốp, Phương Thức Thu ngay lập tức bị nhấn chìm trong biển tuyết trắng xóa.
Cậu ngâm mình trong biển tuyết suốt mười phút, lớp tuyết bao phủ cơ thể dần tan ra bởi hơi ấm của cậu, thấm ướt chiếc áo ngủ mỏng manh. Cái lạnh cắt da cắt thịt từ lớp vải ẩm ướt thấm vào da, kỳ diệu xoa dịu cơn đau.
Phương Thức Thu nghiêng đầu, nhìn thấy Lương Minh đang đứng bên cửa sổ châm một điếu xì gà.
Hắn rít một hơi thuốc, ngón tay kẹp thuốc lá khẽ gảy nhẹ, một tàn thuốc đỏ rực rơi xuống từ đầu điếu xì gà.
Tàn thuốc rơi xuống đất, Phương Thức Thu chớp mắt, tàn thuốc sắp rơi xuống trước mắt cậu bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là một tia sáng lấp lánh giữa ánh sáng lờ mờ.
Đàn cá bạc lấp lánh ánh sáng đầy màu sắc bơi lội trong biển trắng, chiếc đuôi dài uyển chuyển như dải lụa khẽ đung đưa, những giọt nước mát lạnh bắn tung tóe rơi xuống mặt cậu, kết thành từng bông tuyết nhỏ.
Hình ảnh kỳ dị và hiện thực đan xen, đàn cá bạc xuất hiện rồi biến mất. Phương Thức Thu lần đầu tiên nhận ra mình đang bị ảo giác.
Lương Minh đứng trên bậu cửa sổ tầng hai, cho đến khi điếu thuốc trên tay cháy hết, hắn mới ra lệnh cho người phụ nữ câm kéo Phương Thức Thu lên.
Phương Thức Thu ngâm mình trong tuyết quá lâu, khớp xương bị gãy đã bị tê cóng nghiêm trọng, sau khi được kéo lên không lâu thì bắt đầu sốt cao.
Cậu ốm nặng hơn bất kỳ lần nào trước đây, nhưng Lương Minh vẫn không vì thế mà buông tha cho cậu.
Chiều hôm đó, Phương Thức Thu đang sốt cao bị Lương Minh ghì chặt trên bậu cửa sổ, cơ thể treo lơ lửng trong không trung, chỉ cần Lương Minh buông tay, cậu sẽ lại rơi xuống biển tuyết trắng xóa đó.
Cậu hoảng loạn ôm lấy vai Lương Minh, dựa vào lòng hắn thở hổn hển, gió lạnh thấu xương từ cổ họng tràn vào phổi, lồng ngực truyền đến cơn đau nhói như dao đâm.
Cơn đau từ nhiều nơi dồn dập kéo đến, trước mắt Phương Thức Thu tối sầm lại.
Trước khi mất đi ý thức, cậu nhìn thấy gương mặt Lương Minh u ám đáng sợ.
"Em vẫn không chịu nghe lời."
"Anh yêu em như vậy, tại sao em còn muốn rời xa anh?"
…
"Thu Thu."
Phương Thức Thu giật mình tỉnh giấc khỏi ký ức cũ kỹ, Lương Minh đang đứng trước ghế sofa, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Nhìn thấy cậu tỉnh lại, Lương Minh dập tắt điếu thuốc trên tay, cúi người bế cậu trở lại giường.
"Anh phải đi rồi, lần sau sẽ lại đến thăm em."
Lương Minh đắp chăn cho Phương Thức Thu, đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Cuối cùng cũng được đến gần lò sưởi, cơn mệt mỏi do hơi ấm mang đến ập đến, Phương Thức Thu cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, nhìn Lương Minh bước về phía cánh cửa đang hé mở.
Cánh cửa khẽ mở ra rồi khép lại, gương mặt Lương Minh khuất sau bóng tối biến mất sau cánh cửa, không gian kín mít chìm vào tĩnh lặng.
Phương Thức Thu hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi nữa, ngã xuống gối, chìm vào giấc ngủ.
Hôm đó, cậu ngủ rất sớm, vì vậy đã bỏ lỡ tiếng nổ vang lên từ xa và ánh lửa ngút trời nhuộm đỏ biển tuyết.