Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 11: Mạnh Ly, em đã về rồi!




Mạnh Ly bị sốt, ngay cả khi ngủ cũng không thể ngủ ngon. Đầu cô luôn choáng váng mê mang, nhưng vẫn có thể cảm nhận được có ai đó đang liên tục lau người giúp mình, từ lúc cơ thể nóng bừng cho đến khi cơn sốt từ từ hạ xuống.

Nhưng giấc ngủ này vẫn không sâu, nửa đêm đã giật mình tỉnh dậy.

Trong phòng chỉ có ánh sáng ảm đạm của đèn ngủ đầu giường, trong lúc nhất thời tầm nhìn trở nên hư ảo. Nhìn cách bài trí của khách sạn, Mạnh Ly không suy nghĩ quá nhiều, phản ứng đầu tiên là cô tưởng mình đang ở trong phòng của mình. Mạnh Ly nhíu mày rên một tiếng, vừa định xoay người thì cánh tay ôm eo cô lập tức cử động, giống như bị đánh thức, vô thức chạm vào trán cô.

Mạnh Ly sửng sốt, toàn thân cứng đờ, theo phản xạ nín thở, hai mắt cũng nhắm tịt.

Bởi vì, cô chợt nhận ra, vào lúc này, cô đang nằm cùng một người đàn ông!

Cận Thời Dược nằm ở phía sau cô, bọn họ giống như một cặp thìa chồng lên nhau.

Anh không mặc quần áo, khuôn ngực săn chắc nóng bỏng áp vào lưng cô, mặc dù cô đang mặc áo choàng tắm nhưng nhiệt độ cơ thể của anh vẫn xuyên qua lớp vải, bủa vây cơ thể cô một cách vừa mạnh mẽ lại dịu dàng.

Giống như con người anh vậy.

Anh dùng mu bàn tay thăm dò trán cô, sau khi xác nhận không sốt mới bỏ tay ra, nhưng không hề rút về mà lại nhẹ nhàng đặt lên cánh tay cô.

Giống như dỗ dành một đứa trẻ, anh vuốt ve lên xuống hai lần. Rồi lại giống như động tác vô tình trong cơn mớ ngủ, nhẹ nhàng thân mật đến lạ.

Sau đó, anh vô thức hôn vào gáy cô.

Mạnh Ly chỉ nằm yên đó, không dám cử động. Cảm nhận được đôi môi mềm mại và ấm áp của anh, cô như bị điện giật, lập tức siết chặt ngón tay.

Qua một lúc, người sau lưng không có động tĩnh gì khác. Sau khi chắc chắn anh đã ngủ say, Mạnh Ly mới dám mở mắt ra.

Giờ phút này, trong đầu cô như đang chiếu một thước phim với tốc độ nhân hai, những gì họ làm từ bãi biển đến tận trong phòng lần lượt hiện ra trước mắt.

Thật khó tin.

Cô đã có tình một đêm với một người đàn ông.

Thế mà cô lại trao lần đầu tiên cho một người đàn ông xa lạ.

Cô thật sự muốn mở não mình ra xem bên trong chứa gì!

Bắt đầu từ nụ hôn mất kiểm soát trên bãi biển, mọi thứ tạo thành hiệu ứng dây chuyền, một đi không trở lại. Nhìn thì có vẻ xảy ra rất tự nhiên nhưng thực tế lại hoang đường đến cùng cực.

Không phải cô hối hận, chỉ là sau khi sự nổi loạn trước đó biến mất, thì sự hổ thẹn sẽ điên cuồng đánh thẳng vào người cô.

Cô không biết phải đối mặt với anh thế nào khi tỉnh táo.

Cô không biết phải đối phó thế nào với người khác sau tình một đêm. Dù sao, phản ứng đầu tiên của cô chính là bỏ chạy trước khi anh tỉnh dậy.

Nếu không... Chỉ cần nghĩ đến ngày mai... Chắc chắn sẽ là một trận xấu hổ thế kỷ. Mà thật không khéo, cô lại là người rất sợ bị xấu hổ.

Mạnh Ly nhấc cánh tay đang đặt trên người mình lên, đặt sang một bên.

Sau đó đứng dậy.

Không thể chậm trễ, không thể phát ra tiếng ồn, cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn.

Trong suốt quá trình, Cận Thời Dược có tổng cộng ba lần "ký ức cơ bắp", đó chính là tìm cô. Mạnh Ly sợ hết hồn, mỗi lần đều nhanh chóng đưa cánh tay mình qua để anh chạm vào.

Sau đó cực kỳ nhanh gọn ngồi dậy, xuống giường, tựa như trải qua một thập kỷ.

Cuối cùng cũng thoát ra được, cô trở tay nhanh lẹ thu dọn đồ đạc trốn thoát khỏi hiện trường vụ án.

Váy, giày và đồ lót đều ướt sũng.

Chẳng qua là, toàn bộ đều được anh giặt sạch sẽ treo trong phòng tắm.

Mạnh Ly đỏ mặt lấy quần lót của mình, hai tai nóng bừng.

Chân trần giẫm lên thảm vọt ra ngoài, nhưng khi đi ngang qua giường ngủ, cô chợt dừng lại, quay đầu nhìn sang.

Cận Thời Dược vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, cánh tay đặt ở một bên, chăn chỉ đắp đến eo.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi về phía anh. Ngồi xổm ở mép giường, nhìn anh không chớp mắt.

Khuôn mặt anh vùi một nửa vào gối, lông mi vừa dài vừa dày, tạo thành bóng mờ trên sống mũi cao thẳng, cánh môi mỏng hồng nhạt, môi dưới có vết cắn.

Đó là kiệt tác của cô, mỗi lúc cảm thấy đau đớn, cô liền trút hết lên người anh. Nhưng thay vì tức giận, anh lại rất thích.

Mạnh Ly nhìn anh.

Thầm nghĩ.

Anh đúng là rất được đấng tạo hóa ưu ái, mỗi bộ phận trên cơ thể đều giống như một tác phẩm nghệ thuật, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ.

Với sự đối lập này, cô cảm thấy sau này mình chắc chắn sẽ không bao giờ gặp được một người hoàn hảo như anh.

Hơi thở của anh nông, đều và có trật tự. Ngực chậm rãi phập phồng lên xuống.

Nhìn thế này, dáng người anh thật sự hoàn mỹ.

Mọi cơ bắp, mọi đường nét đều gãi đúng chỗ ngứa.

Trong đầu lại chợt hiện lên những hình ảnh táo bạo đánh sâu vào thị giác.

Lúc ấy ra khỏi phòng tắm, cô loạng choạng quỳ gối trên giường, anh ở phía sau lưng cô, đứng ở mép giường. Lòng bàn tay to nóng hổi ôm chặt lấy eo cô, ngay cả bắp đùi cũng bị miết đến tê rần.

Cô dường như đột nhiên mất đi khả năng nói chuyện, chỉ có thể thở dốc rên rỉ. Không biết là do nước trong phòng tắm hay do nước mắt chảy dài trên mặt, cô đưa tay ra sau đẩy lung tung, chạm vào cơ bụng rắn rỏi của anh, hô hấp anh dồn dập, từng múi cơ đều không ngừng cử động.

Cô đẩy anh, nhưng anh lại thuận thế túm bàn tay nhỏ bé không ngoan của cô, kéo ngược ra sau.

Cô buộc phải ưỡn thẳng người, cằm bị anh giữ lấy, khó khăn mà quay đầu hôn anh.

...

Mạnh Ly nhắm mắt lại, lắc đầu liên tục, ném những hình ảnh đáng xấu hổ đó ra khỏi tâm trí.

Cô đứng phắt dậy.

Trước khi rời đi, cô lại lặng lẽ nhìn anh thêm lần nữa.

Không khỏi nhớ tới, từng khoảnh khắc, từng ánh mắt dịu dàng khi anh nhìn cô, và cả sự chăm sóc chu đáo mà anh dành cho cô khi cô ngã bệnh.

Không hiểu lý do tại sao, giống như có một tấm lưới thít quanh ngực cô, chặt đến mức khiến cô không tài nào thở được, rất ngột ngạt.

Chỉ có thể thở dài.

"Tạm biệt..."

Cô im lặng nói ra hai chữ, nhưng rồi hoảng hốt phát hiện ra, cô thậm chí còn không biết tên anh.

Người mà cô thân mật suốt một đêm, thế mà cô lại không biết anh là ai, ngay cả lời tạm biệt cũng không biết

đang nói cùng ai.

Cô theo bản năng muốn chạm vào mặt anh, nhưng đến giữa chừng chợt dừng lại.

Cũng phải.

Tình một đêm, vốn chính là một trò chơi có thời hạn, sẽ kết thúc khi bình minh ló dạng.

Giữ bí mật, giữ khoảng cách và giữ lý trí, đó mới là những gì cần nên làm.

Mạnh Ly lặng lẽ trở về phòng của mình, trước khi rời đi còn không quên đắp chăn cho anh, tắt đèn ngủ.

Hiện tại chỉ mới bốn giờ sáng.

Cô vừa mới hạ sốt, cơ thể vẫn rất yếu, mới đi hơn vài bước đã thấy ong ong.

Đi vệ sinh vào lúc này quả thật là một loại cực hình.

Bởi vì, vừa ngồi lên bồn cầu, cô đã cảm thấy đau nhói. Không những thế, mà đến đi đứng cũng đều như vậy, luôn có cảm giác có dị vật trong người.

Cô quăng mình xuống giường, lăn lộn kêu gào vài vòng.

Giây tiếp theo, cô lại như cá chép lộn mình mà ngồi bật dậy.

Không đúng, đợi đã.

Cô không thể không mở van ký ức thêm lần nữa, nhớ lại từng chi tiết của đêm qua.

Hình như cô có nghe thấy anh gọi tên mình.

Không chỉ một lần.

Làm sao anh biết tên cô được?

Chẳng nhẽ... Vừa vào trận cô đã nói cho anh biết?

Dù sao lúc đó cô còn đồng ý sẽ gặp anh ở New York.

Nghĩ theo hướng này, cũng không phải là không thể. Một hồi tùy hứng, cứ ngỡ như là uống phải thuốc kích dục.

Nhưng trong lòng cô lại cực kỳ không cân bằng.

Cô chỉ biết tuổi của anh, còn những thứ khác hoàn toàn bằng không.

Đến tuổi là thật hay giả cũng không biết chắc được.

Haiz.

Mạnh Ly thở dài lần nữa.

Chưa được bao lâu lại mơ màng ngủ thiếp đi, nhưng khi trời gần sáng, cô liền nhanh chóng xuống giường, thu dọn đồ đạc tiếp tục như kẻ phạm tội trốn khỏi hiện trường vụ án.

Trả phòng xong, Mạnh Ly đến khách sạn ở trung tâm thành phố để nhận phòng, tiếp tục đến các điểm tham quan khác ở Los Angeles.

Hollywood Hills, Đại lộ Danh vọng, Viện bảo tàng, Đài thiên văn Griffith.

Cô có mang theo một cái giá đỡ và chụp rất nhiều ảnh, nhưng không bao giờ thích đăng trên vòng bạn bè Weibo, mà chỉ đăng trên Tiểu Hồng Thư.

Cô cũng không đăng bất kỳ tấm ảnh tự chụp nào của mình, tất cả đều là ảnh phong cảnh.

Tiểu Hồng Thứ chính là hốc cây và thùng rác của cô.

Ghi lại đời sống cá nhân, bao nhiêu đắng cay, trút giận, phát điên, muốn nói gì thì nói, chẳng lo ai sẽ nhận ra cô.

Chẳng qua là có vẻ như cô đăng quá nhiều thứ phức tạp cũng như chứa đầy năng lượng tiêu cực, cho nên tài khoản đăng ký từ khi còn học đại học đến khi đi làm rồi đến tận bây giờ, sau ngần ấy năm chỉ vỏn vẹn 10 người hâm mộ.

Không nói ngoa chút nào, thực sự chỉ có mười người.

Sau khi đăng bài, cô thậm chí còn phát hiện mình đã mất đi một người hâm mộ.

Trở thành một chữ số.

Mạnh Ly nhấn vào, không nhìn thì thôi, mà khi nhìn lại khiến cô một lời khó nói hết.

Chỉ có chín người hâm mộ nhưng hết tám người không dùng tài khoản hoặc tài khoản bị cấm do vi phạm "Tiêu chuẩn cộng đồng".

Cũng may, vẫn còn một tài khoản sống sót.

Cô có ấn tượng với tài khoản này, thường xuyên thích những bài đăng của cô.

Tài khoản này giống như một tài khoản ảo, hình đại diện và tên tài khoản đều là mặc định. Người này thường xuyên nhấn thích, và cũng là người duy nhất nhấn thích bài đăng của cô, cũng rất chăm bình luận bên dưới mỗi bài đăng. Dần dà, cô cũng nhớ rõ số đuôi tên tài khoản của đối phương.

Lần này cũng vậy, đăng bài chưa được bao lâu đã nhận được lượt thích và bình luận từ đối phương: [Gần đây thời tiết ở Los Angeles khá thất thường, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.]

Mạnh Ly trả lời: [Đúng thật, tối hôm qua trời đột nhiên mưa to, làm tôi phát sốt một trận. Thời tiết nước Mỹ chẳng thân thiện tí nào, tiếp đãi khách phương xa như thế đó ~]

Đối phương cũng nhanh chóng trả lời: [Vậy bây giờ cơ thể đã khỏe hơn chưa?]

Mạnh Ly: [Khôi phục đầy máu.]

Đối phương: [Vậy là tốt rồi, have fun.]

Mạnh Ly vô thức nhấn vào trang chủ của anh.

Phần giới thiệu và tiểu sử vẫn chưa được cập nhật.

0 người theo dõi, 0 lượt thích, 1 đang theo dõi.

Chỉ theo dõi mỗi mình cô.

Hơn nữa địa chỉ IP là ở Nam Thành.

Thật ra cô từng nghi ngờ liệu người này có phải đã biết cô trước đó hay không, cô hầu như không có bạn khác giới, nhưng nếu phải nói về người khác giới xung quanh cô... Quả thật có một người.

Đó chính là Lương Đan.

Nhưng nếu thật sự là anh ta, vậy mục đích của anh ta là gì? Cô không nghĩ Lương Đan sẽ làm chuyện như vậy.

Không giống phong cách của anh ta.

Có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Dù sao, cô chưa bao giờ tiết lộ bất kỳ thông tin riêng tư nào của mình trên mạng xã hội. Không ai biết tên, tuổi, ngoại hình của cô.

Mạnh Ly không nghĩ nhiều nữa, cũng không tiếp tục trả lời bình luận.

Cô vứt điện thoại sang một bên, nhắm mắt ngủ.

Sau vài ngày nhàn nhã ở Los Angeles, cô bay tới New York.

Khi đi du lịch ở nước Mỹ, hầu hết mọi người đều sẽ lái xe vòng quanh phía Đông hoặc phía Tây nước Mỹ. Tiếc là cô không có nhiều khả năng như vậy, ngoài việc ví tiền không cho phép thì cô không mấy hứng thú với các thành phố khác ở Mỹ.

Đến Los Angeles là bởi vì mộng tưởng.

Khi đến New York, cô thầm nghĩ, nếu đã đặt chân đến Mỹ thì dù thế nào cũng phải ghé thăm "ngã tư thế giới" huyền thoại.

Nói không chừng sau này sẽ khó có dịp đến lần hai.

Cô đi dạo công viên trung tâm vào sáng sớm.

Sau đó đến quảng trường thời đại, cảm nhận "ngã tư thế giới" nhộn nhịp, ngắm cảnh đêm choáng ngợp của tòa nhà Empire State, và đến cầu Brooklyn để ngắm hoàng hôn ngày cuối cùng.

Hoàng hôn ở New York khác với hoàng hôn ở Los Angeles, nhưng cả hai đều rất đẹp.

Như mọi khi, cô chụp rất nhiều ảnh.

Trời nhá nhem tối, cho đến khi màn đêm buông xuống, cô mới đi bộ chậm rãi dọc theo cây cầu hướng về

Manhattan, cảnh đêm rực rỡ đã đến như mong đợi, ánh đèn chói lòa lung linh trên mặt sông.

Cô đeo tai nghe thưởng thức âm nhạc, trong khung cảnh ồn ào và đông đúc này, cô như bị tách biệt khỏi mọi náo nhiệt, chỉ đắm mình trong thế giới của riêng mình.

Cô đã bị mất tai nghe bluetooth, sau khi xuống máy bay đến Los Angeles, cô không tìm lại được, có thể đã bị rơi trên máy bay. Cô mua tai nghe có dây giá rẻ ở Los Angeles, âm thanh không tồi.

Mạnh Ly vừa đi dạo vừa đăng nhật ký, kèm theo là những tấm ảnh hoàng hôn mà cô chụp hôm nay.

Cảm nghĩ: [Ngày cuối cùng ở New York, một kết thúc hoàn hảo.]

Bài đăng chưa đầy hai phút.

"Người hâm mộ chân chính" duy nhất còn tồn tại của cô đã đến đúng giờ.

Lượt thích cùng bình luận, không thiếu cái nào.

[Chuyến du lịch sắp kết thúc rồi nhỉ?]

Manh Ly nhìn thấy liền trả lời: [Đúng vậy.]

Lúc đầu cô không nhận ra có gì bất thường, nhưng rồi chợt phát hiện

IP dưới bình luận của đối phương đã đổi thành Hoa Kỳ.

Cô hỏi theo bản năng: [Bạn cũng đến nước Mỹ sao?]

Bên kia trả lời sau vài giây: [Ừ, tôi đang ở New York.]

Mạnh Ly kinh ngạc, trùng hợp vậy sao!

Cô gõ chữ trên màn hình: [Bạn cũng đến du lịch...]

Cô còn chưa gõ chữ xong đã nhận được một câu trả lời khác từ người nọ: [Tôi cũng đang ở cầu Brooklyn, ngay lúc này.]

Mạnh Ly: "..."

Cô gần như theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhanh chóng quan sát đám đông dày đặc xung quanh. Nhưng sau khi nhận ra hành vi ngu ngốc của mình, cô lập tức thu hồi ánh mắt rồi tiếp tục bước về phía trước.

Chuyện này trùng hợp đến mức đáng sợ.

Thậm chí cô còn đột nhiên nổi da gà.

Cô cất điện thoại vào, không trả lời nữa.

Không cần thiết. Cũng không biết phải trả lời thế nào.

Nhỡ đối phương đề nghị đi cùng nhau thì sao? Bất kể là trường hợp nào, tốt hơn hết là nên cẩn thận.

Mạnh Ly ở chơi New York khoảng hai-ba hôm, đi đến một số điểm tham quan nổi tiếng rồi dành toàn bộ thời gian còn lại chỉ để đi dạo xung quanh. Giá cả ở New York cao đến mức thái quá, đồ ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại đều rất đắt đỏ. Cô lại không có đủ tài chính để ở lâu hơn nên sau một chuyến tham qua mang tính tượng trưng, cô liền vội vã trở về Nam Thành.

Thời điểm máy bay hạ cánh xuống lãnh thổ Nam Thành, những cảm xúc bị đè nén dần dần lan tràn, cảm giác buồn bã cùng mất mát bủa vây càng ngày càng lớn.

Cô bắt taxi về căn hộ mình thuê, rất gần trường học nơi cô từng làm việc. Chỉ có điều tiểu khu này khá cũ và thang máy thường xuyên bị hỏng.

Hôm nay khéo thế nào mà cô lại bắt kịp thời điểm thang máy bị hỏng.

Cho nên chỉ có thể leo lên tầng sáu với mớ hành lý nặng nề từng bước một.

Mạnh Ly thở hổn hển. Cô đi tới trước cửa, sau đó lấy chìa khóa.

Nhưng cắm mãi vẫn không cắm được vào ổ khóa.

Mạnh Ly nhìn kỹ hơn, phát hiện ổ khóa đã bị thay đổi.

Cô gọi điện hỏi chủ nhà thì chủ nhà bảo ổ khóa trước đó bị hỏng nên mẹ cô đã giúp cô đổi nó.

Mạnh Ly siết chặt điện thoại.

Sở dĩ lúc trước thuê nhà là bởi vì lấy cớ đi làm để dọn ra riêng, Lưu Ngọc Cầm hỏi chìa khóa nhà thuê, cô cũng ngoan ngoãn đưa cho. Nhưng bà ta chưa từng tới đây một lần nào, thế nên cô đã âm thầm đổi ổ khóa, không đưa chìa khóa mới cho Lưu Ngọc Cầm cũng như không nhắc tới.

Mạnh Ly đại khái có thể đoán được, nhất định là sau khi cô rời khỏi Nam Thành, Lưu Ngọc Cầm đã tới tìm cô, phát hiện cửa nhà không mở được nên liền tức giận cạy khóa cửa. Hiện tại còn cố ý thay bằng một ổ khóa mới, để đến khi cô về nước sẽ không có chỗ để đi.

Tác phong của Lưu Ngọc Cầm, nhẽ ra cô phải sớm tập quen mới đúng.

Mạnh Ly ngẩn người ngồi trên vali hồi lâu, cuối cùng vẫn là trở về nhà.

Chuyện gì đến sẽ đến, chuyện gì phải đối mặt thì sớm muộn cũng phải đối mặt.

Bản thân vấn đề không chỉ đơn giản là nằm ở một cái ổ khóa.

Cô đứng trước cửa nhà quen thuộc, xây dựng tâm lý một lúc lâu, lặp đi lặp những lời mình đã chuẩn bị vô số lần ở trong đầu, cuối cùng lấy hết can đảm bấm chuông cửa.

Nói đến cũng thật nực cười, thế mà cô lại không biết mật khẩu của chính căn nhà mình đã sống hơn 20 năm, muốn vào nhà còn phải bấm chuông như khách đến thăm rồi đợi chủ nhà mở cửa.

Mà khi chào đón cô, nói không chừng chẳng có lấy một khuôn mặt tươi cười.

Trong mắt họ, cô không phải là vị khách cần được đối đãi lịch sự.

Nhưng ngoài dự đoán, người ra mở cửa không phải Lưu Ngọc Cầm hay ba cô Mạnh Giang Quốc, mà là... Lương Đan.

Khi đối phương nhìn thấy cô, rõ ràng đã sửng sốt trong chốc lát, trên khuôn mặt hiền lành nhã nhặn hiện lên một nụ cười ngạc nhiên cùng vui vẻ, "Mạnh Ly... Em đã về rồi!"