Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 24: Chị đã gọi anh ấy là chồng luôn rồi!




Mạnh Ly không hiểu lắm những lời này của Diệp Phàm.

Rơi nước mắt hai lần vì cô là có ý gì?

Ngoài ra, vừa rồi Diệp Phàm còn nói với Cận Thời Dược rằng: "Rốt cuộc cũng đợi được ngày mày giới thiệu cô ấy với tao, dưới danh nghĩa là vợ mày."

Điều này thật sự khiến người khác hoang mang khó hiểu.

Ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể nghe ra ẩn ý đằng sau những lời nói đó.

Chẵng nhẽ Cận Thời Dược đã biết cô từ trước?

Ngay lúc cô muốn hỏi rõ thì nhân viên phục vụ đã đi tới đưa iPad cho Cận Thời Dược, trong lúc Cận Thời Dược lướt xem menu thì tích cực giới thiệu món ăn mới.

Cận Thời Dược đang cầm iPad, ánh sáng lạnh lẽo trên màn hình hắt vào gương mặt anh, đường quai hàm rõ ràng sắc bén, mí mắt hơi cụp xuống, lông mi dày tạo thành một cái bóng mờ.

Sắc mặt anh trông rất tự nhiên, như thể bỏ ngoài tai trước những lời của Diệp Phàm, không nhìn ra được bất kỳ điều gì khác thường. Ánh mắt tập trung, ngón tay lướt trên màn hình iPad.

Sau đó, anh đưa iPad cho Mạnh Ly: "Em xem muốn ăn cái gì."

Mạnh Ly theo bản năng cầm lấy, chỗ ngồi của hai người sát gần nhau. Cận Thời Dược nghiêng hẳn nửa người về phía này, tựa cằm lên vai cô, cùng cô xem iPad, hơi thở không ngừng phả vào da thịt trên cổ cô.

Mạnh Ly nào còn tâm trạng gọi đồ ăn, đầu óc đều là chuyện anh từng khóc vì mình. Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo sự rối rắm.

Cô thậm chí không thể tưởng tượng ra được khi anh khóc sẽ trông như thế nào.

Cận Thời Dược cũng nhận ra ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu, không hề né tránh mà là thẳng thắn đối diện.

Anh hẳn thừa biết đôi mắt hoa đào của mình có lợi thế như thế nào, chỉ trong chốc lát, nhịp tim Mạnh Ly đã đập nhanh hơn, một cảm giác rung động khó tả, cô đột nhiên không kiềm chế được mà buột miệng hỏi: "Sao anh lại khóc?"

Cận Thời Dược không phủ nhận mà chỉ thần bí nhướng mày: "Em muốn biết?"

Anh cong môi, đưa ra điều kiện: "Hôn anh đi, anh sẽ nói cho em biết."

"..."

Sắc mặt Mạnh Ly cứng đờ, không ngờ anh lại "nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của" như thế này.

Cận Thời Dược dường như rất thích thú với biểu cảm của cô, anh lại dùng đôi mắt phóng điện về phía cô, đuôi mắt xếch lên, nhắc nhở thiện chí: "Cơ hội chỉ đến một lần nên em đừng bỏ lỡ. Phải suy nghĩ thật cẩn thận."

Mạnh Ly vô thức liếc nhìn nhân viên phục vụ đang đứng ở một bên.

Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, cô bé đã ngắm trộm Cận Thời Dược từ khi bước lại đây. Lúc anh mỉm cười đưa ra yêu cầu này, khuôn mặt của bé phục vụ cũng dần đỏ lên.

Rồi bỗng phát hiện Mạnh Ly đang nhìn mình, cô bé lập tức cúi đầu điều chỉnh nét mặt.

Mạnh Ly cảm thấy cực kỳ xấu hổ, đưa tay đẩy khuôn mặt Cận Thời Dược ra xa.

Cận Thời Dược vui vẻ ngửa đầu, sau đó lại dính vào người Mạnh Ly như kẹo mạch nha. Anh khoác tay qua vai cô, hệt như đứa trẻ chơi xấu, bộ dạng không đứng đắn: "Không ổn rồi, sắp khóc lần ba."

Dựa theo lời anh nói, xem ra chuyện khóc hai lần trước đó là sự thật.

Diệp Phàm ngồi đối diện một lời khó nói hết: "Vợ chồng mày quá đáng vừa thôi, vẫn còn một người sống sờ sờ đang ngồi ở đây nhé, không nhìn thấy à?"

Mạnh Ly nóng bừng cả mặt, cô gọi bừa hai món, sau đó nhanh chóng đưa iPad cho Diệp Phàm.

Lúc Diệp Phàm cầm lấy iPad, anh ta vẫn nhìn Cận Thời Dược đang ghé đầu trên vai Mạnh Ly, tặc lưỡi hai cái: "Tao thấy vợ chồng mày xuống lầu sẽ thoải mái hơn ấy, phòng tổng thống vừa khéo ở ngay lầu dưới."

Hàm ý đằng sau không cần nói cũng hiểu.

"..." Mạnh Ly bị sặc nước miếng.

Diệp Phàm chọn món xong thì trả lại iPad cho nhân viên phục vụ.

Tiếp theo đó anh ta lấy điện thoại của mình ra chụp ảnh Cận Thời Dược và Mạnh Ly: "Nào! Nào! Nào! Nhìn xem dáng vẻ thiếu tiền đồ của mày đi này."

Lúc này, Diệp Phàm bỗng nhiên nảy ra một chủ ý hay.

Anh ta đặt điện thoại xuống, gõ ngón tay lên mặt bàn: "Phải mất một lúc nữa đồ ăn mới được mang ra. Thay vì ngồi đợi thế này, chúng ta chơi trò gì đó đi. Nếu thua sẽ bị phạt. Thế nào?"

Cận Thời Dược đã chơi thân với Diệp Phàm nhiều năm, hiển nhiên là biết Diệp Phàm nhất định lại muốn bày trò gì đó. Anh vừa định mở miệng, Mạnh Ly đã thoải mái đồng ý: "Được."

Nếu Mạnh Ly có hứng thú, Cận Thời Dược đương nhiên đồng ý.

Diệp Phàm nói: "Gần đây tao mới học được một trò chơi mới tên là "Hỏi một đằng, đáp một nẻo". Ví dụ như tao hỏi một câu, mày phải trả lời làm sao cho không liên quan đến câu hỏi. Nếu trả lời đúng hoặc do dự quá hai giây thì coi như thua cuộc. Phải chấp nhận hình phạt của người chiến thắng vô điều kiện."

Trò chơi này nghe có vẻ khá thú vị.

Mạnh Ly ôm tâm lý chiến thắng nên phải cẩn thận, không khỏi ngồi ngay ngắn, khoanh tay đặt trên bàn, giống như bạn nhỏ đang chăm chú nghe giảng trong giờ học.

Ánh mắt Cận Thời Dược rơi trên người cô, chăm chú không rời.

Bàn tay vốn đang đặt trên vai cô không nhịn được mà di chuyển xuống, vuốt ve tấm lưng thẳng tắp, đầu ngón tay như có như không phác họa rãnh sống lưng tuyệt đẹp của người phụ nữ.

Diệp Phàm tranh thủ lúc anh không chú ý, nhanh chóng hỏi anh: "Vợ mày đến đây hồi chiều phải không?"

Cận Thời Dược vẫn nhìn chằm chằm vào Mạnh Ly, điệu bộ không mấy quan tâm, bình tĩnh đáp: "Tối nay thời tiết rất đẹp."

Diệp Phàm tiếp tục hỏi: "Lúc tao gõ cửa phòng vợ chồng mày đang "bận" có phải không?"

Mạnh Ly suýt nữa lại sặc nước miếng. Chỉ có thể ngượng ngùng cúi thấp đầu.

Cận Thời Dược vẫn giữ nguyên thái độ điềm tĩnh: "Không biết ngày mai có thể thuận lợi hạ cánh về điểm xuất phát hay không."

Cận Thời Dược vững chãi như núi, Diệp Phàm không lãng phí thời gian với anh nữa. Ngay lập tức đổi chủ đề, chuyển sang Mạnh Ly: "Mạnh Ly, em chuẩn bị xong chưa?"

Mạnh Ly lập tức ngẩng đầu, theo bản năng trả lời: "Em chuẩn bị xong..."

Còn chưa nói hết câu, Mạnh Ly đã kịp phản ứng lại, ảo não mà che mặt.

Diệp Phàm vỗ tay hoan hô, Cận Thời Dược cũng không khỏi bật cười, lồng ngực anh run lên, xoa đầu cô an ủi.

Diệp Phàm chống cằm suy nghĩ hình phạt. Anh ta liếc nhìn Cận Thời Dược, cho anh một ánh mắt thâm sâu, nói với Mạnh Ly: "Có chơi có chịu đấy nhé."

Mạnh Ly: "Vâng, hình phạt thế nào?"

Diệp Phàm hỏi: "Hai người đã chính thức thông báo chuyện kết hôn chưa?"

Mạnh Ly lắc đầu: "... Vẫn chưa."

Đột nhiên có một dự cảm không tốt.

Sau đó, Diệp Phàm bày ra dáng vẻ như thể ngại chuyện cho đủ lớn: "Là do cơ trưởng Cận nhà chúng ta không muốn hay sao vậy? Không bằng hiện tại lập tức thông báo trên vòng bạn bè đi."

"Nội dung là: Chồng tôi là người tuyệt vời nhất trên đời, tôi yêu anh ấy rất nhiều! Đời này tôi chỉ yêu anh ấy! Không phải anh ấy thì không ai khác!"

Diệp Phàm vừa nói vừa nắm hai tay mình với nhau, biểu cảm rất chi là thích thú say mê.

"..."

Quả nhiên là như vậy.

Cận Thời Dược lại nghiêng đầu cười ra tiếng. Hình phạt này của Diệp Phàm quả thực đủ tàn nhẫn.

Chẳng qua, lần này anh không ngăn cản mà lại ung dung nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng thâm thúy.

Áp lực từ cả hai phía đều dồn lên người Mạnh Ly, cô chỉ có thể chấp nhận hình phạt.

Có sức chơi, có sức chịu.

Mạnh Ly lấy điện thoại ra, mở WeChat.

Diệp Phàm lại nảy ra ý tưởng mới: "À khoan, đợi một chút, khi đăng bài viết nhất định phải kèm theo ảnh. Nếu không làm sao người khác biết chồng em là ai. Nhất định phải là ảnh chụp hai người hôn nhau. Nếu không có thì anh đây chụp giúp một tấm."

"..."

Mạnh Ly mím môi, chứng sợ xã hội lại tái phát.

Diệp Phàm giơ điện thoại lên, góc máy đã đâu vào đấy, thúc giục: "Nhanh nào! Vợ chồng cả rồi, còn ngại gì nữa."

Mạnh Ly cứng ngắc quay đầu nhìn Cận Thời Dược.

Chỉ cần nhìn anh thôi, mặt cô đã bắt đầu nóng bừng như bị lửa liếm.

Thật ra hôn nhau cũng chẳng sao cả, nhưng trong hoàn cảnh thế này thì có phần xấu hổ.

Cô hít sâu một hơi, từ từ nhắm mắt lại.

Cận Thời Dược đưa tay ôm má cô, sau đó cảm nhận hơi thở của anh càng ngày càng vây gần, cho đến khi đôi môi mềm mại và ấm áp chậm rãi dán lên.

Có lẽ cái chạm như chuồn chuồn đạp nước vẫn không đủ với anh, anh càng muốn tiến sâu vào địa phận hơn, hôn đến độ mất kiểm soát. Thừa biết Mạnh Ly rất dễ ngại, nhưng tính chiếm hữu trong anh lại quá mãnh liệt. Anh cũng quan tâm đến sự nhút nhát của cô, vì vậy để lộ hoàn toàn khuôn mặt của mình dưới ống kính, mà cô chỉ lộ ra phần gáy bị lòng bàn tay to lớn của anh chiếm giữ.

Không chỉ bá đạo mà còn tinh tế.

Nhà hàng không quá yên tĩnh, có tiếng nhạc du dương và âm thanh trò chuyện của thực khách.

Nhưng giờ phút này, trong tai Mạnh Ly chỉ có tiếng liếm mút giữa môi và răng, hơi thở ám muội quanh quẩn từng ngóc ngách trong không khí.

Tim Mạnh Ly đập loạn xạ, xấu hổ gần chết. Nhưng dường như cũng bị nụ hôn của anh châm lửa, toàn thân nóng rực, vừa kích thích lại điên cuồng.

Những ngón tay cô cuộn tròn, nắm chặt góc áo của anh.

Diệp Phàm không ngừng cổ vũ, khiến mọi người xung quanh đều nhìn về phía này.

Trong vài phút ngắn ngủi, những người khác cũng bắt đầu cổ vũ theo, ngoài tiếng vỗ tay còn có tiếng huýt sáo.

Đầu óc Mạnh Ly ong ong, bỗng nhiên hoàn hồn mà đẩy ngực Cận Thời Dược.

Dù không nỡ nhưng anh vẫn nới lỏng vòng tay.

Cô ngay lập tức vùi mặt vào ngực anh, vành tai đỏ ửng như sắp rỉ máu.

Cận Thời Dược bình tĩnh lại, chưa đã thèm mà liếm môi, khóe môi không tự chủ được cong lên. Đôi mắt hoa đào đong đầy hạnh phúc.

Diệp Phàm chụp ảnh xong thì đắc ý nhướng mày nhìn Cận Thời Dược, điệu bộ muốn được công nhận và khen thưởng, đôi mắt anh ta như muốn nói: Người anh em, đủ thú vị chứ hả?

Mạnh Ly sờ lên khuôn mặt nóng hổi của mình, hít sâu vài hơi rồi thoát khỏi vòng ôm của anh.

"Kết bạn WeChat đi, anh sẽ gửi ảnh cho em." Diệp Phàm nhân cơ hội nói.

Mạnh Ly đưa mã QR của mình. Sau khi Diệp Phạm quét xong, hai người đã thêm bạn bè trên WeChat.

Diệp Phạm chú ý tới hình đại diện và tên WeChat của Mạnh Ly, rồi lại làm mặt quỷ với Cận Thời Dược: "Úi trời! Mộng Lý với Đi vào mộng tưởng cơ đấy. Sao có thể trùng hợp từ cái tên đến hình đại diện thế hả?"

Mạnh Ly còn chưa lấy lại tinh thần từ nụ hôn kích thích vừa rồi, hoàn toàn không để ý đến lời nói của Diệp Phàm.

Diệp Phàm gửi ảnh chụp cho Mạnh Ly. Tổng cộng có hai tấm, một là tấm ảnh nụ hôn vừa rồi, hai là tấm ảnh Diệp Phàm nói chụp được dáng vẻ thiếu nghị lực của Cận Thời Dược.

Trong tấm ảnh này, toàn thân Cận Thời Dược dính sát vào người Mạnh Ly, không một kẽ hở. Đôi mắt trời sinh thâm tình, cộng với cảm xúc chân thật được biểu lộ trong đôi mắt ấy, sự dịu dàng gần như có thể vắt ra nước.

Khi Mạnh Ly nhìn hai tấm ảnh này, cảm giác thiếu oxy lại đánh úp vào người cô.

Cô cắn chặt môi. Không khỏi siết chặt điện thoại.

Mạnh Ly lưu cả hai tấm ảnh về máy.

Đăng trên vòng bạn bè với nội dung mà Diệp Phàm đã yêu cầu.

Trước khi bấm nút Đăng bài, cô lặng lẽ chỉnh sửa quyền riêng tư, chặn Mạnh Tinh, Lương Đan, Lưu Ngọc Cầm, Mạnh Giang Quốc và một số người thân khác.

Xong xuôi, cô nói: "Em đăng rồi."

Cận Thời Dược và Diệp Phàm không hẹn mà cùng vào xem WeChat.

Mặc dù đây không phải là chủ ý của cô nhưng Cận Thời Dược vẫn rất vui khi nhìn thấy hai tấm ảnh và nội dung cô đã đăng trên vòng bạn bè của mình. Mặt mũi anh giãn ra, khó che giấu được sự vui sướng.

Anh vòng tay ôm cô, thỉnh thoảng siết chặt eo cô.

Mạnh Ly ôm má, che nửa khuôn mặt. Nhìn từ bên ngoài trông có vẻ thẹn thùng, nhưng thực chất là cảm thấy có lỗi cùng áy náy.

"Không tồi! Không tồi!" Diệp Phàm nhấn thích bài viết của Mạnh Ly, sau đó lại giống như vô ý nhắc đến, "À phải rồi, thật ra chúng ta học cùng một trường cấp ba đấy, anh hơn em một tuổi."

Mạnh Ly bất ngờ: "Thật vậy ạ?"

"Em chưa gặp anh nhỉ, anh và em cách nhau mấy tòa nhà dạy học." Diệp Phàm nói: "Em còn có một chị gái song sinh đúng chứ? Danh tiếng của hai chị em em trong trường không phải dạng vừa đâu! Học giỏi, xinh đẹp, lại còn đa tài đa nghệ. Khó trách học sinh trường khác luôn muốn chạy đến gặp em."

Câu cuối cùng là vừa nói vừa nhìn Cận Thời Dược.

Nhưng Mạnh Ly không có thời gian suy nghĩ ẩn ý trong đó, ​​sắc mặt cô đột nhiên thay đổi khi nghe được bốn chữ "chị gái song sinh" này.

Diệp Phàm nói tiếp: "Anh vẫn còn nhớ cuộc thi âm nhạc..."

"Chúng ta tiếp tục đi."

Mạnh Ly thay đổi chủ đề.

Cô hoàn toàn không muốn đề cập đến chuyện quá khứ, càng không muốn Cận Thời Dược biết được. Nhưng không ngờ sẽ trùng hợp đến mức này, Diệp Phàm lại biết được quá khứ của cô.

Diệp Phàm không để bụng: "Phải rồi ha! Tiếp tục, nắm bắt thời gian."

Diệp Phàm lại nhìn Cận Thời Dược, trong lúc nhất thời dâng lên khát vọng chiến thắng, không chịu bỏ cuộc, bắt đầu hỏi anh: "Mày thích ăn món gì?"

Cận Thời Dược uể oải dựa lưng vào ghế, không ngước mắt lên, vẫn trả lời bằng thái độ thờ ơ như một cỗ máy vô tâm: "Tối nay thời tiết khá tốt."

Diệp Phàm lại hỏi: "Mày có thích Mạnh Ly không?"

"Có thích." Anh nói không hề do dự.

Diệp Phàm búng ngón tay một cái thật kiêu.

Trái tim Mạnh Ly cũng nhảy lên, lỡ mất vài nhịp.

Cô gần như theo phản xạ ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn mờ ảo, anh cũng nâng mí mắt đối diện với cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Anh lặp lại lần nữa, từng chữ một: "Rất-Thích."

Hơi thở của Mạnh Ly dồn dập.

"Đúng thế còn gì." Diệp Phàm cười lớn, "Nào! Nào! Nào! Nhận hình phạt thôi. Vậy mày nói xem chuyện điên rồ nhất mày từng làm là gì?"

Cận Thời Dược đặt tay trên vai Mạnh Ly, như đang hồi tưởng, đầu ngón tay gõ nhẹ vài cái.

Cằm anh hơi nâng lên, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, đôi mắt đen láy sáng ngời, lười biếng nhếch môi cười, hờ hững nói: "Chắc là đã đánh một gã giảng viên đại học súc sinh đến mức gã ta phải nhập viện."

Trong ấn tượng của Mạnh Ly, Cận Thời Dược là một người có học thức rất cao, đối xử với người khác cực kỳ khiêm tốn và nhã nhặn. Ngoại trừ lời chửi thề mơ hồ mà cô nghe được khi mình bất ngờ đến tìm anh thì những lời lẽ gai góc và thô tục ấy sẽ không bao giờ được thốt ra từ miệng của anh.

Cho nên Mạnh Ly kinh ngạc vô cùng: "Tại sao thế?"

Trước khi Cận Thời Dược kịp trả lời, Diệp Phàm đã giành nói trước: "Chuyện này anh làm chứng. Cơ trưởng Cận của chúng ta từ nhỏ đến lớn đã xuất sắc cả về đạo đức lẫn học tập, loại chuyện gây hấn đánh nhau sẽ không bao giờ xảy ra với nó. Không phải anh đã nói với em rồi sao, nó cuồng học lắm. Nhưng trong quá trình đào tạo tại trường hàng không Mỹ, nó đột nhiên biến mất vài ngày. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời nó bị xử phạt. Mãi sau này anh mới biết, hóa ra nó cố tình về nước để tẩn một gã giảng viên trường Đại học Sư phạm, đến mức gã ta phải nhập viện. Gã giảng viên đó thật sự là một tên cầm thú, thường xuyên quấy rối tình dục các nữ sinh, thậm chí còn đe dọa đánh trượt kỳ thi nếu không quan hệ tình dục với gã."

"Hạng giáo viên như vậy thật sự có khá nhiều, hồi đại học em cũng từng gặp qua. Em vốn định tố cáo nhưng giảng viên đó bất ngờ bị người khác dạy dỗ một trận, sau đó cũng bị sa thải và bị thu hồi chứng chỉ sư phạm suốt đời." Mạnh Ly nghe đến đây thì rất xúc động, theo bản năng tiếp chuyện.

Diệp Phàm nhân lúc này hỏi: "Em học ở Đại học Sư phạm Nam Thành nhỉ?"

Mạnh Ly gật đầu: "Đúng vậy."

Diệp Phàm cũng gật đầu: "À, thế em không cảm thấy chuyện này rất trùng hợp sao?"

"..."

Mạnh Ly ngơ ngác chớp mắt.

Hai giây sau, nhịp tim dần mất kiểm soát, đồng tử nở to, ngay lập tức nhìn về phía Cận Thời Dược.

Cô không nói được lời nào, nhưng ánh mắt khó tin rõ ràng đang hỏi: Là anh?

Cận Thời Dược vẫn nở nụ cười nhàn nhạt trên môi.

Điện thoại của Mạnh Ly đột nhiên vang lên thông báo cuộc gọi WeChat, cô giật mình hoàn hồn, vội vàng chạm vào điện thoại.

Không ngờ là Tưởng Đồng Đồng gọi tới.

Khi nhìn thấy cái tên này, cô tự hỏi một lúc, rồi mới nhớ ra Tưởng Đồng Đồng là ai. Là cô bé tình cờ quen được trên chuyến bay tới Los Angeles.

Nhưng sau khi thêm WeChat, họ không liên lạc với nhau nữa, không biết tại sao lại đột nhiên gọi cho cô.

Đầu óc cô nhất thời hỗn loạn, lấy cớ nghe điện thoại đứng dậy rời khỏi bàn, vừa đi vừa trả lời: "Alo."

"Chị Mạnh Ly! Chị lừa em!" Giọng nói của Tưởng Đồng Đồng văng vẳng bên tai cô, decibel cao đến mức Mạnh Ly không tự chủ được nhíu mày.

Không hiểu câu nói "Chị lừa em" của Tưởng Đồng Đồng là có ý gì.

Đang muốn hỏi rõ thì lại nghe thấy Tưởng Đồng Đồng kích động hét lên: "Chị còn nói không biết anh chàng cơ trưởng đẹp trai đó! Chị đăng bài gọi người ta là chồng luôn rồi!!! Em đã bảo mà, anh ấy vì chị mà soạn riêng một phần thông báo! Mối quan hệ giữa hai người chắc chắn không đơn giản!!!"