Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 3: Đã nhìn thấy Bạch Nguyệt Quang của mình chưa?




Editor: Nơ

Có lẽ trên đường đi xảy ra quá nhiều chuyện liên quan đến cơ trưởng, cho nên Mạnh Ly đột nhiên rất nhạy cảm với thân phận "cơ trưởng" này. Khi nhìn thấy cầu vai của người đàn ông trước mặt, cô không khỏi đánh giá anh thêm vài lần, muốn nhìn cẩn thận hơn.

Nào ngờ mới vừa liếc mắt đã bị anh bắt gặp tại trận.

Bốn mắt lại đối diện nhau.

Như thể bị bỏng, cô gần như dời mắt ngay lập tức.

Người đàn ông vẫn đang đứng trước mặt cô, nhìn thẳng vào cô từ đầu đến cuối. Mạnh Ly cảm thấy bối rối không thể giải thích được, vô thức nắm chặt thẻ phòng trong tay.

Từ khóe mắt, cô thấy anh không còn đứng uể oải như lúc đầu nữa, mà là thẳng sống lưng, vai ngực duỗi ra, cổ áo dường như dịch chuyển một chút, để lộ khuôn ngực trần rộng lớn, những đường cong trần trụi càng thêm rõ ràng và quyến rũ.

Lúc này, anh bỗng duỗi tay về phía Mạnh Ly.

Cảm nhận được anh đến gần, Mạnh Ly theo phản xạ nghiêng đầu, liền thấy lòng bàn tay anh xòe ra trước mặt cô, ngón tay thon dài, đường chỉ tay nổi rõ.

Người đàn ông này, thật sự là đẹp mắt từ đầu đến chân, ngay cả bàn tay cũng đẹp như thế.

Chỉ có điều, ngay lúc cô đang khó hiểu trước hành động của anh thì anh đã nói: "Nếu cô không ngại, tôi có thể giúp cô kiểm tra số phòng, kẻo lại đi nhầm."

Anh rất lịch sự và ga lăng, giọng điệu điềm tĩnh, nhưng không hiểu vì sao, Mạnh Ly luôn cảm thấy trong lời nói của anh ẩn chứa một chút bông đùa.

Mạnh Ly còn chưa lên tiếng thì một giọng nam đột nhiên vang lên từ điện thoại trên tay kia của anh, "Này, còn đang mặc đồng phục đấy, định chơi trò cosplay dụ dỗ ai thế hả..."

"..."

Theo sau đó là một tiếng "Bụp", đối phương còn chưa kịp nói xong đã bị cắt đứt một cách tàn nhẫn.

Hẳn là cuộc gọi video.

Mà trong điện thoại của Mạnh Ly, giọng của Tưởng Đồng Đồng đúng lúc vang lên: "Chị đang ở cùng đàn ông sao!!"

Cô không có bật loa ngoài, nhưng ngặt nỗi âm lượng của Tưởng Đồng Đồng quá cao, đặc biệt vang dội trong bầu không khí tĩnh lặng ngắn ngủi này.

Khuôn mặt Mạnh Ly nóng bừng vì xấu hổ, không nói hai lời xoay người đi về phía thang máy.

Cô không biết mình xấu hổ vì điều gì, là xấu hổ vì lời nói vừa rồi của Tưởng Đồng Đồng, hay là vì những lời vừa nghe được từ điện thoại của người đàn ông.

Khi thang máy đến, cô vội vàng bước vào, ấn sảnh tầng một.

"Chị Mạnh Ly, bên cạnh chị có đàn ông ạ!" Tương Đồng Đồng rất tò mò.

"Vừa rồi đi nhầm phòng." Mạnh Ly bình tĩnh lại.

"Giọng nói của anh chàng đó hay quá!" Thuộc tính "hoa si" của Tưởng Đồng Đồng lại tái phát, "Anh ấy có đẹp trai không chị?"

Nhưng ngay sau đó lại bổ sung một câu: "Chắc chắn là không đẹp trai bằng cơ trưởng rồi! Trong đời em chưa từng thấy ai đẹp trai hơn anh ấy! Chất giọng của cơ trưởng cũng siêu hay! Đặc biệt là phần tiếng Anh trên loa thông báo!"

Cô ấy quả thật đã trở thành fan của cơ trưởng, u mê đến mức dù nhìn thế nào cũng đều tràn ngập bộ lọc.

Song những gì Tưởng Đồng Đồng nói đều là sự thật, từ lúc nghe được giọng nói của cơ trưởng, phản ứng đầu tiên của Mạnh Ly chính là rất êm tai.

Chỉ là vào lúc này, Mạnh Ly đột nhiên rơi vào trầm tư.

Bởi vì cô đang suy nghĩ, giọng nói của người đàn ông vừa rồi hình như có chút tương đồng?

Vóc dáng hình thể cũng khá giống nhau? Còn có yết hầu, xương quai xanh và đường cong nơi cần cổ... Quan trọng nhất là anh vẫn đang mặc đồng phục cơ trưởng...

Cô chợt có một suy đoán táo bạo, không phải là cùng một người đó chứ?

Nhưng lại lập tức nhớ tới câu nói vừa nghe được từ điện thoại của anh.

... Chơi trò cosplay đồng phục định dụ dỗ ai ở đây?

Chẳng nhẽ anh chỉ mua đồng phục cơ trưởng về cosplay?

Dù sao thì thời nay có không ít người có đam mê như vậy, cái này cũng không tính là kỳ lạ.

Hơn nữa, khi anh xuất hiện, quần áo trông rất xộc xệch...

Mà người bên kia điện thoại là một người đàn ông.

Cho nên có thể đúc kết một điều, anh là... Gay?

Ờm... gay sao?

Thế thì cũng khá tiếc.

Trong lúc nhất thời suy nghĩ của cô dần bay cao bay xa, ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, cô lắc đầu không nói nên lời.

Nhưng cũng có thể chắc chắn một điều, anh không phải là vị cơ trưởng kia.

Làm sao có thể có sự trùng hợp như vậy được?

Đường đường là một cơ trưởng sao có thể đến khách sạn hai sao, cho dù nghỉ qua đêm, hãng hàng không cũng sẽ bố trí khách sạn năm sao.

*

Sau khi Mạnh Ly rời đi, Cận Thời Dược vẫn không vội vã trở vào phòng, mà là nhìn đăm đăm theo hướng cô rời đi, mặc dù bóng lưng của cô đã biến mất khỏi tầm mắt anh.

Mãi cho đến khi âm thanh thông báo cuộc gọi vang lên lần nữa, anh mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, cụp mắt liếc nhìn màn hình điện thoại.

Vẫn là cuộc gọi video từ cùng một người.

Cận Thời Dược xoay người vào phòng, đóng cửa lại, chậm rãi nhận điện thoại.

"Còn chưa nói xong đâu, sao mày lại dập máy hả?"

Người gọi đến là Diệp Phàm, là đồng nghiệp kiêm bạn thân của Cận Thời Dược, đồng thời cũng là cơ phó của anh trên chuyến bay này.

"Tao điền xong biểu mẫu cả rồi mà mày còn chưa thay xong quần áo nữa hả?" Giọng điệu Diệp Phạm khoa trương, còn mang theo chút lưu manh mà ám chỉ: "Ngực trần thế này, là định quyến rũ Bạch Nguyệt Quang kia của mày à?"

*

Khi nãy Cận Thời Dược vừa vào đến khách sạn, đang định thay đồng phục, nới lỏng cà vạt thì bị Diệp Phàm gọi video đến làm ồn: "Tao chỉ muốn xem môi trường sống của cơ trưởng Cận chúng ta thế nào thôi."

Sau đó Diệp Phạm rất ngứa đòn mà chụp khung cảnh khách sạn của mình. Tại một khu nghỉ dưỡng trên núi nổi tiếng ở Los Angeles, căn biệt thự sang trọng đều rất vượt trội cả về vị trí địa lý lẫn tiện ích hỗ trợ. Nó thật sự rất khác so với khách sạn hai sao mà anh đang ở.

Cận Thời Dược cũng không quá ngạc nhiên, hãng hàng không Nam Thành trước giờ luôn chi tiền rộng rãi, mỗi lần dừng chân ở nước ngoài, khách sạn mà bọn họ ở đều có tiêu chuẩn như vậy.

Khi ấy Cận Thời Dược không muốn nghe Diệp Phàm ở đầu bên kia khoe khoang, vừa định cúp máy thì Diệp Phàm bị gọi đi điền mẫu đơn. Nào ngờ, cùng lúc đó lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Mạnh Ly quét nhầm phòng của anh.

Ừm, một chuyện ngoài ý muốn tốt đẹp.

Diệp Phàm tiếp tục nói: "Mày vừa rời đi, mấy cô em tiếp viên đều vây quanh tao bàn tán. Ôi trời, bọn họ mồm năm miệng mười, cả hội như bầy chim sơn ca, hết hỏi hôm nay mày rốt cuộc bị làm sao, lại hỏi có phải mày có bạn gái rồi không, đây là bạn gái thứ mấy blalala..."

Diệp Phàm cười nói kháy: "Còn có thể có bao nhiêu bạn gái? Mày đấy, trời ban gương mặt trai đểu hạ gục biết bao nhiêu em, ai có thể ngờ rằng một móng bạn gái cũng không có, quá lãng phí gương mặt đó của mày! Mày 27 tuổi rồi mà còn xử nam hơn cả đứa ế từ trong bụng mẹ."

Diệp Phàm và Cận Thời Dược đã quen biết nhau rất nhiều năm. Sau tốt nghiệp tiểu học, cả hai không học cùng trường cho đến khi ghi danh vào Đại học Bắc Hàng. Kể từ ngày quen biết đến nay, Diệp Phàm hiển nhiên biết những bí mật không ai hay biết của Cận Thời Dược.

... Trong tim Cận Thời Dược có một Bạch Nguyệt Quang không thể nào quên.

Đương nhiên, việc phát hiện ra bí mật của Cận Thời Dược hoàn toàn chỉ là ngoài ý muốn. Đó là một bất ngờ làm đảo lộn mọi nhận thức về Cận Thời Dược.

Trong mắt mọi người, Cận Thời Dược quả thật là "con cưng của trời" đúng nghĩa, gia thế hiển hách, xuất sắc ưu tú, tam quan đứng đắn. Sẽ không bởi vì điều kiện vượt trội mà coi thường người khác, anh tự tin nhưng không ngạo mạn, luôn đối xử khiêm tốn với tất cả mọi người.

Và sẽ vĩnh viễn không có điều gì có thể phá vỡ tiết tấu của anh, anh vĩnh viễn trầm ổn, tự chủ và không vội vàng.

Nhưng cũng chính một người như vậy, lại đội mưa chạy đến trường cô gái vào ngày kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học.

Nhìn qua cửa sổ lớp học của cô, khoảnh khắc thấy cô đứng cạnh một nam sinh, ánh sáng trong mắt anh dường như bị nước mưa cuốn trôi, giọng nói bị tiếng mưa che đi, chỉ còn lại tiếng lẩm bẩm: "Mình không còn cơ hội nữa rồi."



Ai có thể ngờ rằng, một người luôn là tâm điểm chú ý của vạn người, từ trước đến nay luôn được trời cao thiên vị sẽ có một ngày thốt ra câu nói "không còn cơ hội".

Trước mặt cô, anh chỉ là một người trần mắt thịt, sẽ hết lần này đến lần khác mất kiểm soát vì cô.

Tất cả sự kiêu ngạo của anh, đều không đáng nhắc đến.

*

"Mày nói xem có nhiều chuyến bay như vậy, nhưng cô ấy lại trùng hợp ngồi chuyến bay của mày, cái này còn không phải là duyên phận thì là gì! Cơ hội đang tới với mày rồi đấy? Không ấy mày cứ tỏ tình thẳng đi, thích là phải nhích." Diệp Phạm cố gắng thuyết phục anh, lập luận rõ ràng: "Trước hết không nói đến toàn bộ hãng hàng không Nam Thành là của nhà mày, chỉ cần nói mày thôi. Cơ trưởng trẻ tuổi nhất Nam Thành, tài giỏi ưu tú, khả năng chuyên môn mạnh mẽ, lại còn mẹ nó đẹp trai thế này. Đừng nói là phụ nữ, phàm là con người thì không ai từ chối được mày! Tao nói thật, mày chỉ cần tán tỉnh một câu, đảm bảo cô ấy sẽ dính."

Cho dù không có gia cảnh phía sau, chỉ với điều kiện bản thân của Cận Thời Dược đã có thể thu hút vô số kẻ ái mộ. Mặc dù trông anh có vẻ ngang ngược phóng túng, khuôn mặt trời sinh đào hoa. Nhưng trên thực tế, lịch sử tình trường của anh trong sạch hơn bất kỳ ai khác.

Cận Thời Dược đi tới mép giường, ném điện thoại lên nệm, camera vừa khéo bị che đi. Anh không vội thay quần áo mà ngược lại từ tốn treo áo khoác đồng phục lên, soạn vali.

Ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của Diệp Phàm, trên mặt anh không có biểu cảm gì, hờ hững nói: "Không cần mày phải nhọc lòng, trước hết dẹp loạn "hậu cung" của mày đi."

"Ê này, đừng nhắc đến hậu cung của tao, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tao đau hết cả đầu. Phải dứt khoát dọn sạch một phen thôi."

Diệp Phạm đau đớn gào rú hai tiếng, sau đó lại hào hứng nhiệt tình hỏi: "Tao hiếu kỳ lắm đấy, cơ trưởng Cận của chúng ta không ở biệt thự xa hoa mà một hai phải vào khách sạn hai sao là như thế nào? Chịu thiệt như vậy, gặp được Bạch Nguyệt Quang của mày chưa?"

Cận Thời Dược đặt vali vào ngăn tủ. Nghe vậy, động tác của anh đột nhiên khựng lại.

Anh chống hai tay vào hai bên tủ, ánh mắt từ từ hướng về phía cửa.

Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt gỗ hai lần, không biết nghĩ tới cái gì, anh nhếch môi, giọng nói dịu đi vài phần: "Gặp rồi."

Diệp Phàm: "Nhưng tao khá tò mò, làm sao mày biết cô ấy nghỉ chân ở đâu?"

*

Sau khi cúp điện thoại của Tưởng Đồng Đồng, Mạnh Ly đi tới sảnh khách sạn, hỏi lễ tân thì mới biết được thẻ phòng vốn dĩ ghi 8006!

Ở quầy lễ tân có một cô bé da trắng, rất nhiệt tình, thậm chí còn viết số "4" lên giấy, nhấn mạnh rằng số 4 của họ trông như thế này, cùng một kiểu với "丩"

Fine!

Mạnh Ly thật sự rất muốn chửi thề một tiếng, người nước ngoài viết số đúng là quá khác người!

Chẳng qua là vẫn phải cảm ơn lễ tân một câu, sau đó lại quay trở lại tầng 8.

Khi đi về phía 8006, lại trùng hợp đi ngang qua 8004, tất cả những cảnh mất mặt vừa rồi đúng lúc tràn vào tâm trí cô. Lỗ tai Mạnh Ly nóng bừng, khuôn mặt lập tức nhăn lại, cô bước nhanh hơn, nhanh chóng quẹt thẻ chui vào phòng.

Cô nhìn quanh, căn phòng khá nhỏ và đồ đạc đều đã cũ, nhưng may mắn là phòng ốc rất sạch sẽ.

Không lâu sau, nhân viên khuân vác đã mang hành lý đến cho cô.

Cô đi tắm, thay bộ đồ ngủ rồi nằm lên giường. Không biết là do lệch múi giờ hay do cô quá phấn khích, cô không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Mạnh Ly lấy điện thoại ra.

Có rất nhiều tin nhắn chưa đọc trên WeChat.

Mạnh Ly nhìn lướt qua.

Không thể thiếu mhững lời mắng mỏ và đe dọa của Lưu Ngọc Cầm, nhưng cô không có đọc kỹ.

Tiếp tục lướt xuống nữa.

Đầu ngón tay dừng lại ngay sau đó.

Thấy được hai tin nhắn từ Mạnh Tinh.

[Nghe mẹ nói mày từ chức rồi, chẳng nhẽ mày không muốn tham dự lễ đính hôn của tao nên mới cố tình kiếm cớ? [nghịch ngợm]]

[Đùa thôi, mày đừng coi là thật. Nhưng tao cũng nên xin lỗi mày, tao dẫn Lương Đan về nhà bàn chuyện đính hôn mà không nghĩ đến cảm nhận của mày, xin lỗi nhé. Đều tại Lương Đan, đột nhiên cầu hôn tao...]

Những lời trêu chọc cố tình khoe khoang hạnh phúc phía sau, Mạnh Ly đều lười đọc.

Mạnh Tinh quả thực rất biết cách đối phó cô.

Ngay cả ảnh đại diện cũng được thay đổi.

Mạnh Ly nhấn vào.

Là một tấm ảnh đính hôn được chụp rất nghệ thuật.

Mạnh Tinh mặc một chiếc váy trắng trễ vai kiểu Pháp, làn váy rất dài, vòng eo thon gọn một tay có thể ôm hết, tóc búi cao sau đầu, chuỗi khuyên tai lấp lánh dài đến tận xương quai xanh, trông chị ta như một nàng công chúa vào thời Trung cổ.

Lương Đan mặc một bộ vest màu trắng, cao gầy, đeo kính, trông rất tuấn tú và nho nhã. Anh ta đứng trước mặt Mạnh Tinh, cụp mắt mỉm cười, đeo nhẫn vào ngón tay của chị ta.

Mạnh Ly nhìn chằm chằm vào Mạnh Tinh trong bức ảnh.

Đột nhiên nhớ tới những gì Tưởng Đồng Đồng đã nói ở khu vực chờ, rằng cô có vẻ đẹp độc nhất vô nhị.

Cô bật cười, nụ cười có chút lạnh lùng cũng có chút chua chát.

Độc nhất vô nhị chỗ nào cơ chứ?

Không hề, người trong ảnh, có khuôn mặt giống hệt cô.

Mạnh Tinh, chị gái song sinh của cô.

Đang lúc thất thần.

Điện thoại vang lên một tiếng "Ting".

Cô thoát khỏi cuộc trò chuyện của Mạnh Tinh để nhìn thử.

Xùy.

Tin nhắn lần này là được nam chính trong lễ đính hôn gửi đến, Lương Đan.

Vợ chồng bọn họ đúng là tâm linh tương thông.

Khả năng chọc tức người khác cũng không khác gì nhau.

Lương Đan: [Em từ chức rồi sao? Có phải đã gặp chuyện gì không tốt không? Anh có thể giúp được gì cho em không? Em phải tin anh, anh vẫn luôn hy vọng em sống tốt.]

Mạnh Ly trừng mắt.

Cô không có trả lời, cuộc trò chuyện của Mạnh Tinh và Lương Đan trực tiếp bị xóa bỏ.

Không muốn tâm trạng tốt đẹp khó có được bị phá hỏng bởi những sự kiện thối nát trong quá khứ này, cô bấm vào Tiểu Hồng Thư*, đăng một bài viết về cuộc sống hàng ngày: [Đã đến LA, khách sạn giá rẻ nên tiết kiệm được chi phí, vệ sinh cũng sạch sẽ, phù hợp cho các chị em có kinh phí thấp. Chỉ số đề cử: Năm sao [Thích]. Chỉ là chưa biết bữa sáng thế nào, tôi định dậy lúc bảy giờ sáng để thử. Ngoài ra, ngày mai sẽ đến điểm dừng đầu tiên: Bãi biển Hermosa! Đi tìm La La Land! Chúc cả nhà ngủ ngon.]

*某书 (Xiaohongshu-Tiểu Hồng Thư) là một app được phát hành ở Trung Quốc, có đôi chút giống Instagram. Người dùng thường sẽ lên đây để post ảnh, chia sẻ kinh nghiệm cho nhiều vấn đề,như review đồ dùng như đồ trang điểm, skincare, đồ công nghệ hay như review phong cảnh, phương pháp học tập,...

Ngủ ngon, mong chờ biển rộng, mong chờ hoàng hôn, mong chờ sự lãng mạn sẽ đến.

*

Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức reo lên như đã hẹn.

Tình trạng lệch múi giờ vẫn chưa thích ứng được, đêm qua Mạnh Ly trằn trọc trên giường không biết bao lâu mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Nhưng khi đồng hồ báo thức vừa reo, cô lập tức tỉnh dậy, không hề nằm nướng trên giường. Dù cả đêm không ngủ ngon nhưng cô vẫn rất sung sức.

Cô nhảy xuống giường bằng đôi chân trần, giẫm lên tấm thảm chạy đến bên cửa sổ kiểu Pháp, kéo rèm ra.

Mặt trời đã mọc.

Thời tiết ở Los Angeles nổi tiếng là tốt, bầu trời trong xanh.

Không thể nhìn thấy biển. Từ đây nhìn ra bên ngoài là bể bơi của khách sạn, khá rộng. Vì thế từ sáng sớm đã có không ít người đang bơi lội.

Cô duỗi người vươn vai, thoải mái mà "ưm" một tiếng.



Như thể hai mạch Nhâm Đốc đều đã được khai thông khắp cơ thể.

Cô nhanh chóng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, sau đó tìm trong vali một chiếc váy hai dây kẻ sọc mặc vào. Chiếc váy này được thiết kế hở lưng, phía sau được che chắn bằng vài sợi dây mỏng. Phong cách thời trang của cô luôn khá quy củ, chưa bao giờ ăn mặc kiểu quần áo này.

Nhưng lần này cô muốn mạnh dạn hơn. Muốn thử một chút gì đó khác biệt.

Tuy là váy hở lưng nhưng thiết kế dây đai rất tiện lợi nên không bị lộ. Dây được buộc chặt nên có vài nếp gấp ở eo, góp phần tăng thêm chút nghịch ngợm đáng yêu cho sự gợi cảm.

Cô không giỏi đi giày cao gót nên phối với một đôi giày vải Canvas cổ thấp màu trắng. Mái tóc dài xõa tùy ý đến nửa thắt lưng, tấm lưng trắng nõn mịn màng thấp thoáng dưới làn tóc.

Sau khi trang điểm xong, cô ra khỏi cửa, đến nhà hàng tầng hai.

Hình thức bữa sáng là tự chọn.

Sau khi quẹt thẻ phòng, cô đi vào dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ.

Trong nhà hàng có rất nhiều người, khá ồn ào.

Cô vừa xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Mà mọi sự chú ý của cô hoàn toàn đổ dồn vào bữa sáng trên quầy. Dù sao cũng là khách sạn hai sao, bữa sáng cũng khá bình thường, không có nhiều loại.

Cô cầm đĩa lên, chậm rãi tìm kiếm, gắp hai lát bánh mì nướng, thịt xông khói và trứng chiên, cuối cùng lấy một bát salad rau củ rồi từ từ tìm một chỗ ngồi xuống.

Khi cô cúi đầu, mái tóc luôn xõa xuống trước ngực, cô liền mò mẫm trong túi xách lấy ra một sợi dây chun, buộc tùy ý hai cái.

Xong xuôi chuyện tóc tai, vừa định cầm dao nĩa lên thì lưng ghế bị va chạm một chút.

Mạnh Ly theo bản năng quay đầu lại, phát hiện ngồi sau lưng cô là một người đàn ông tóc nâu da trắng, trên mặt có râu quai nón, lông trên người rậm rạp, cổ áo thun không thấp nhưng vẫn có thể nhìn thấy được lông ngực. Khi hắn cười với cô, những nếp nhăn quanh mắt sâu hoắm.

Không đoán được tuổi, dù sao thì người nước ngoài nhìn chung đều trông khá già dặn.

"Hey, beautiful." Người đàn ông da trắng nói, "Tóc em quét trúng tôi."

Nhà hàng nhỏ, bàn chật kín, khoảng cách giữa chỗ ngồi của cô và người đàn ông da trắng này chỉ có vài centimet.

Có lẽ vừa rồi buộc tóc đã vô tình chạm trúng.

"Sorry."

Mạnh Ly mỉm cười xin lỗi.

Nào biết người đàn ông da trắng lại xoay cả người qua, đặt tay lên lưng ghế của cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, ngang nhiên trắng trợn lướt qua lưng cô, thậm chí còn cúi đầu ngửi tóc cô.

"Tóc em thơm quá."

"..."

Mạnh Ly cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng cả lên, theo phản xạ nghiêng người về phía trước, muốn tránh xa hắn.

"Em đến từ đâu?" Người đàn ông da trắng bắt đầu đến gần.

Mạnh Ly không muốn nói chuyện với hắn, thậm chí còn định đổi chỗ, nhưng người nọ lại thì thầm: "Người Nhật? Người Hàn?"

"Tôi là người Trung Quốc."

Cô nhíu mày quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc, nói từng chữ.

"Ồ..."

Hắn vẫn nhìn cô bằng ánh mắt tục tĩu đó, nói nhẩm trong miệng lại chữ "Chinese". Sau đó vuốt râu, tiến lại gần cô, nói thẳng thừng hơn: "Em rất xinh đẹp và gợi cảm, có muốn đến phòng anh không?"

Trên người hắn thoang thoảng một mùi không thể giải thích được, có lẽ là mùi tự nhiên của cơ thể, vừa đến gần là xông thẳng vào mũi cô. Cô nín thở, nghiến răng nghiến lợi, dùng chút lịch sự cuối cùng nói bằng tiếng Anh: "Thưa ông, phiền ông tự trọng. Tôi có bạn trai rồi, anh ấy sẽ đến ngay thôi."

"Wow ~"

Không ngờ, điều này vẫn không hề khiến hắn kiềm chế bản thân mà dường như càng làm hắn hưng phấn hơn, "Như vậy chẳng phải kích thích hơn sao?"

"..."

Mạnh Ly không nhịn được nữa, cũng chẳng còn cảm giác thèm ăn, cô bưng mâm đồ ăn đứng dậy rời đi.

Đối phương vẫn không bỏ cuộc, hắn huýt sáo với Mạnh Ly. Bảo cô đừng đi, trong miệng vẫn không ngừng nói những lời thô tục.

Mạnh Ly đặt mâm đồ ăn ở khu thu hồi.

Tiếng huýt sáo cứ văng vẳng bên tai cô hết lần này đến lần khác.

Cơn giận bị xúc phạm cũng như bị khiêu khích dù thế nào cũng không thể kìm nén được nữa.

Lý trí nói với cô rằng, một chín một mười với tên đàn ông da trắng chắc chắn sẽ không có kết quả, dẫu sao hắn cũng to con như vậy, mà cô còn đang ở nước ngoài.

Nhưng kiểu cợt nhã này thật sự quá khó chịu.

Lúc này cô đã sắp đi ra khỏi nhà hàng, thang máy ở ngay cửa.

Sau khi nhấn thang máy, nó chuyển sang trạng thái đi xuống.

Một ý tưởng nảy sinh một cách tự phát.

Tầng 5, tầng 4, tầng 3... Ngay trước một giây thang máy xuống đến tầng 2.

Cô xoay người, hét về phía người đàn ông da trắng: "Hey, you!"

Sau đó, cô giơ cao ngón giữa về phía hắn, tặng cho hắn một ngôn ngữ ký hiệu quốc tế, ngoài ra còn "Phi" một tiếng.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, cô sững sờ tại chỗ.

Bởi vì, nơi ban đầu của tên da trắng, bây giờ lại có một người đàn ông đang đứng.

Là người đàn ông ở phòng 8004.

"..."

What the fuck!

Từ góc độ của cô, thân hình cao lớn của Cận Thời Dược hoàn toàn chặn đi vị trí đó, cô không nhìn thấy người đàn ông da trắng, cũng không chắc người đàn ông da trắng đã rời đi hay chưa.

Cận Thời Dược cầm mâm đồ ăn trên tay, hơi quay đầu nhìn cô.

Sau khi nhìn thấy ngón giữa của cô dựng thẳng, anh còn rất hứng thú mà nhướng mày.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đầu óc Mạnh Ly như muốn nổ tung, giống như lọt vào màn sương mù mịt, hỗn loạn không thôi.

Tiếng "Ding" vang lên, thang máy đã đến.

Cô hoàn hồn, ý thức được sau chuyện đêm qua bản thân lại làm ra trò cười cho thiên hạ. Cô rụt ngón giữa về, lao thẳng vào thang máy.

Điên cuồng nhấn nút đóng.

Tuy nhiên, điều cô không biết là...

Khi cô vừa rời đi, người đàn ông da trắng bị Cận Thời Dược chặn lại đã hỏi: "Có chuyện gì sao bro?"

"Đương nhiên là có." Cận Thời Dược nhún vai, đuôi mắt hơi xếch lên, khóe môi cong thành ý cười, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo.

Âm tiết cuối cùng rơi xuống cũng là lúc mâm đồ ăn trong tay đập mạnh vào người đàn ông da trắng.

—-------------

Tác giả có điều muốn nói:

Đội trưởng Cận: Cô ấy giơ ngón giữa với tôi, chắc chắn cô ấy rất yêu tôi!!