Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 30: Sự lãng mạn của phi công




Hai nữ tiếp viên hàng không cầm túi mua sắm trên tay bước vào sảnh khách sạn, từ xa đã trông thấy Cận Thời Dược đang nói chuyện với một người phụ nữ, người phụ nữ đó đưa lưng về phía này nên không thấy rõ mặt. Hai cô nàng vô cùng tò mò, lặng lẽ đi tới. Bởi vì đêm qua có nghe phong thanh rằng vợ của cơ trưởng Cận đến tìm anh. Chuyện hôn nhân của anh đã lan truyền khắp công ty từ lâu, nhưng có rất nhiều người vẫn chưa thấy mặt nữ chính.

"Đó là vị khách 35C!" Một trong hai nữ tiếp viên hàng không là thành viên của phi hành đoàn trên chuyến bay đến Los Angeles hôm đó. Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, cô ấy hào hứng nói với nữ tiếp viên hàng không bên cạnh.

Nữ tiếp viên hàng không bên cạnh vẫn chưa tận mắt nhìn thấy vị khách 35C trong truyền thuyết, nội tâm hiếu kỳ nên rướn cổ nhìn về phía đó.

"Trời ơi, chị ấy đẹp quá!"

Nào ngờ giây tiếp theo Cận Thời Dược đột nhiên đứng dậy, cầm laptop đi sang ghế sô pha khác. Hai nữ tiếp viên hàng không ngay lập tức điều chỉnh nét mặt, mỉm cười chào hỏi: "Cơ trưởng Cận, bọn em chào anh ạ."

Cận Thời Dược gật đầu đáp lại.

Ngay tại khoảnh khắc đi ngang qua nhau, một nữ tiếp viên hàng không vẫn nhân cơ hội hỏi nhỏ Cận Thời Dược: "Cơ trưởng Cận, đó là chị nhà ạ?"

Cận Thời Dược dứt khoát phủ nhận: "Không phải."

Cô nàng tiếp viên hàng không đã từng gặp qua vị khách 35C vừa hoang mang vừa kinh ngạc.

Phản ứng đầu tiên là nghĩ: Không thể nào! Mới đây mà chia tay rồi ư? Chẳng phải tối qua vẫn còn thể hiện tình cảm trên vòng bạn bè sao?

Lúc này, Cận Thời Dược bỗng đi về phía cửa đại sảnh, sắc mặt vốn không biểu cảm, nhất là khi trả lời câu hỏi vừa rồi, hai chữ "Không phải." lạnh lùng như muốn kết băng. Vậy mà trong giây tiếp theo, khóe môi đong đầy ý cười, giọng nói cũng toát ra sự dịu dàng: "Sao đi lâu vậy em?"

Mạnh Ly vừa bước vào sảnh đã trông thấy Cận Thời Dược, cô mỉm cười vẫy tay với anh, giải thích: "Trong tiệm nhiều khách, mà chỉ có một mình ông chủ nên lu bu. Buộc phải đợi hơi lâu."

Sau đó cô lại hỏi: "Sao anh không ở trong phòng?"

Hai nữ tiếp viên hàng không quay đầu nhìn qua, lại thấy một vị khách 35C khác lọt vào tầm mắt.

Hai cô gái sửng sốt, rồi lại nhanh chóng ngó sang người đang ngồi trên ghế sô pha.

Đương lúc kinh ngạc, Cận Thời Dược đã ôm Mạnh Ly đi tới, anh nghiêm túc giới thiệu với hai nữ tiếp viên hàng không: "Đây là vợ tôi."

Sau đó nói với Mạnh Ly: "Bọn họ là đồng nghiệp của anh."

"Chào mọi người." Mạnh Ly chào hỏi một cách tự nhiên và dễ gần.

Hai nữ tiếp viên hàng không nhanh chóng phản ứng, cũng đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ.

Sau khi chào hỏi nhau, hai nữ tiếp viên hàng không xoay người đi về phía thang máy, không khỏi nhìn Mạnh Tinh đang ngồi trên ghế sô pha, hạ giọng bàn luận: "Hóa ra họ là song sinh, trông không khác gì nhau luôn ấy. Cơ trưởng Cận hay ghê, không nhận sai lần nào hả ta?"

"Đúng rồi! Em không thấy vòng bạn bè của cơ trưởng Cận hả? Dù sao cũng là người đã thích từ năm 18 tuổi, làm sao có thể nhận nhầm được chứ!"

"Hả? Em không có tài khoản WeChat của cơ trưởng Cận! Lần trước kết bạn nhưng anh ấy không đồng ý. Chị cho em xem với!"

"Từ ngày chị kết bạn WeChat với cơ trưởng Cận đến nay, đêm qua là lần đầu tiên chị thấy anh ấy đăng bài trên vòng bạn bè. Hơn nữa còn là thông báo chính thức. Em hiểu chứ hả! Ngọt chết chị rồi!"

Thông báo chính thức của Cận Thời Dược đêm qua đã gây chấn động không nhỏ.

Tiếng trò chuyện của họ lọt vào tai Mạnh Tinh.

Bộ móng tay tinh xảo cắm sâu vào lòng bàn tay cô ta, cảm giác đau đớn mới giúp cô ta giữ được bình tĩnh. Đặc biệt là khi Cận Thời Dược vừa công khai vừa ngấm ngầm dằn mặt cô ta, khiến cô ta không thể nán lại chỗ này dù chỉ một giây. Cô ta cầm túi xách đứng dậy, bày ra tư thế sang chảnh quý phái, không quay đầu mà đi thẳng một mạch.

Lúc này Mạnh Ly mới chú ý đến sự tồn tại của Mạnh Tinh, cô như nhận ra điều gì đó, nhìn Cận Thời Dược rồi hỏi: "Vừa rồi chị ta nói gì với anh vậy?"

Mạnh Ly rất hiểu "tính bẩn" của Mạnh Tinh, có được một cơ hội tốt thế này dĩ nhiên phải nắm bắt mà nói xấu một số chuyện.

Thành thật mà nói, Mạnh Ly rất căng thẳng, sợ Mạnh Tinh sẽ đổi trắng thay đen hắt nước bẩn lên người cô.

"Chưa nói gì cả."

Cận Thời Dược đã trả lời như vậy.

Mạnh Ly không nhịn được tiếp tục gặng hỏi. Cô cẩn thận quan sát Cận Thời Dược, phát hiện anh không có gì khác thường thì mới yên tâm một chút.

Cô cảm thấy mình quá nhạy cảm.

Điều này không tốt chút nào.

Cận Thời Dược nắm tay cô đi đến thang máy. Thang máy đang ở trạng thái đi xuống.

Hai người đứng trước cửa thang máy, Mạnh Ly nhìn tư thế họ nắm tay nhau qua lớp inox của cửa thang máy. Anh cao hơn cô một cái đầu, thực ra cô cũng không thấp so với những người cùng giới. Nhưng khi đứng cạnh Cận Thời Dược, trông cô đặc biệt nhỏ nhắn.

Cô kiễng chân lên như muốn rút ngắn khoảng cách chiều cao giữa họ.

Cận Thời Dược cũng học theo cô, anh nhón chân lên, ngay lập tức kéo dài khoảng cách chênh lệch của hai người. Mạnh Ly không phục, kiễng chân cao hơn một chút, hai chân cô gần như duỗi thẳng giống như vũ công ba lê. Cận Thời Dược như muốn phân thắng bại với cô, nhón người cao thêm vài centimet.

Mạnh Ly tức muốn hộc máu, nhảy lên ghì cổ anh, dùng sức kéo anh xuống, lòng đầy tham vọng chiến thắng nói: "Anh phiền quá đấy, không cho bắt chước em!"



Dứt lời, bản thân tự cảm thấy hành vi của họ quá ấu trĩ, thế là cô cười ra tiếng.

Cận Thời Dược thuận thế vòng tay ôm eo cô.

Cô cười một lúc, mới chậm rãi hỏi: "Sao anh phân biệt được em với chị ta vậy?"

Cô thực sự rất tò mò. Suy cho cùng, đôi khi ngay cả ba mẹ ruột cũng không thể phân biệt được hai chị em cô.

Cận Thời Dược đáp: "Có lẽ là trực giác."

"Anh nhìn khuôn mặt của em và chị ta giống nhau như thế, có khi nào cũng sẽ..." Mạnh Ly cố gắng sắp xếp từ ngữ, không biết diễn tả như thế nào. Đại khái nghĩa là cho dù người anh thích không phải là Mạnh Tinh, nhưng khi nhìn vào một khuôn mặt giống hệt cô, liệu có phải cũng sẽ có cảm giác như... "Yêu ai yêu cả đường đi lối về."

Cận Thời Dược trả lời không chút do dự: "Sẽ không. Ở trong mắt anh, em chẳng giống cô ta chút nào. Em là em, độc nhất vô nhị."

Đáy lòng của Mạnh Ly cảm thấy ngọt ngào, lại hỏi: "Vậy ở trong mắt anh thì chị ta trông như thế nào?"

Vấn đề này vậy mà khiến Cận Thời Dược suy nghĩ một lát, cuối cùng đưa ra đáp án: "Không có khuôn mặt."

"..."

Câu trả lời thực sự làm cô ngạc nhiên, cô sửng sốt hồi lâu, ngập ngừng hỏi: "Anh đang mắng người à?"

"Không có khuôn mặt" nghĩa là không biết xấu hổ (không có mặt mũi) đó hả?

Trong ấn tượng của cô, Cận Thời Dược là một người rất có học thức và lễ phép, tuy rằng đôi khi miệng lưỡi hơi "hỗn" nhưng chưa bao giờ nói ra những lời gai góc như vậy.

Giọng điệu của anh thật sự quá nghiêm túc, không giống nói đùa chút nào.

Cận Thời Dược nghiêm mặt: "Anh chỉ ăn ngay nói thật."

Thật ra anh không phải đang mắng người mà là bày tỏ suy nghĩ của mình một cách đúng trọng tâm và khách quan. Khi đối diện với Mạnh Tinh thì anh chẳng bao giờ chú ý đến dáng vẻ cũng như khuôn mặt của cô ta.

Mạnh Ly dựa vào người anh, lại không nhịn được bật cười.

Sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ?

Cận Thời Dược đến sân bay sớm hơn Mạnh Ly hai tiếng để họp chuẩn bị trước chuyến bay, ký tên và kiểm tra nồng độ cồn.

Cận Thời Dược mua vé khoang hạng nhất cho Mạnh Ly, cô cũng đến sân bay sớm. Làm thủ tục xong, cô vào phòng chờ hạng nhất đợi lên máy bay.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Ly ngồi khoang hạng nhất, khi đến phòng chờ, cô vô cùng ngạc nhiên trước sự xa hoa sang trọng của căn phòng này. Mạnh Ly đi dạo bên trong một vòng, ăn điểm tâm và uống đồ uống đặc biệt, cuối cùng ngồi lên ghế massage thư giãn.

Thời điểm đi dạo trong cửa hàng nhỏ ở sân bay, cô tình cờ phát hiện ra quyển nhật ký chuyến bay nên mua liền một quyển.

Trong lòng âm thầm ấp ủ một kế hoạch.

Từ giờ trở đi, mỗi lần cô ngồi chuyến bay của Cận Thời Dược đều sẽ được ghi vào quyển nhật ký chuyến bay này.

Hy vọng một ngày nào đó có thể lấp kín quyển nhật ký.

Cô cẩn thận điền thông tin chuyến bay của mình vào nhật ký chuyến bay bằng bút bi.

Viết xong, vừa khéo nghe được thông báo lên máy bay, Mạnh Ly cất bút và quyển nhật ký vào túi xách.

Lên máy bay từ ống lồng VIP khoang hạng nhất, tiếp viên hàng không nhiệt tình chào đón ngay khi vừa lên máy bay. Khoang hạng nhất có rất ít hành khách nên các tiếp viên hàng không cũng chú ý hơn trong việc phục vụ, một nữ tiếp viên hàng không nhận ra cô nên mỉm cười hỏi: "Chị là vợ của cơ trưởng Cận phải không ạ?"

Mạnh Ly ngượng ngùng gật đầu.

Sau đó, nữ tiếp viên hàng không lại nói: "Để em dẫn chị vào chỗ ngồi. Mời chị đi hướng này ạ."

Sau khi Mạnh Ly ngồi vào chỗ, thứ đầu tiên cô nhìn chính là buồng lái.

Vị trí của cô trùng hợp là ở hàng ghế đầu tiên, đối diện với buồng lái.

Đột nhiên có chút cảm thán, chuyến bay đến Los Angeles hôm ấy thì vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào để nhìn vào buồng lái, nhưng kết quả là quá xa và quá phi thực tế. Nhưng hiện tại mới qua vài tháng, cô thực sự đã ngồi cách buồng lái chỉ một khoảng cách ngắn.

Cửa buồng lái đóng chặt.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến Cận Thời Dược đang ngồi ở bên trong, Mạnh Ly liền cảm thấy hưng phấn không thể giải thích được, thậm chí còn có một loại cảm giác tự hào khó tả.

Bởi vì, đó là chồng cô.

Cô nghĩ đến hình ảnh anh mặc đồng phục ngồi ở ghế lái điều khiển, một người chưa bao "trồng cây si" như cô giờ phút này lại đỏ mặt.

Có người bước tới vị trí bên cạnh.

Cùng lúc đó, một giọng nói chế giễu quen thuộc đột nhiên vang lên: "Đúng là oan gia ngõ hẹp, sao chỗ nào cũng gặp mày vậy?"

Mạnh Ly không cần nhìn cũng biết đó là ai.

Cô thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Lời này phải là tôi nói. Sao chị cứ như âm hồn bất tán vậy?"

Ngoài Mạnh Tinh ra thì còn có thể là ai?

Mạnh Ly cũng thầm phun nước miếng, Mạnh Tinh quả thật giống như keo chó gỡ mãi không ra.

Có nhiều chuyến bay về Nam Thành như vậy, tại sao cứ phải là chuyến này? Hơn nữa còn ngồi cùng hàng, ngay bên cạnh cô.

Đen đủi thật sự.

Cũng may ghế hạng nhất rộng rãi, các ghế cách xa nhau, nếu không cô thật sự phải đổi chỗ ngồi.

Mạnh Tinh ngồi xuống, nghiêng đầu liếc nhìn Mạnh Ly, miệng lưỡi vẫn khó nghe và kênh kiệu như trước: "Lần đầu trong đời được ngồi khoang hạng nhất đúng chứ? Một đứa nhà quê thấp kém như mày, nếu không phải đeo bám đàn ông thì cả đời cũng đừng mong đặt chân vào chỗ này."

Sắc mặt Mạnh Ly vẫn không thay đổi, đáp trả cô ta: "Nếu không phải cặp kè với đàn ông, chị ngay cả lên máy bay cũng không lên được ấy chứ."

Mạnh Tinh nghiến răng nghiến lợi: "Mạnh Ly, mày bây giờ đúng là mạnh miệng không ít nhỉ?"

Mạnh Ly nhún vai: "Bình thường."

Rốt cuộc Mạnh Ly cũng chịu nghiêng đầu nhìn cô ta, sau đó giả vờ nhìn ngó xung quanh, như đang tìm kiếm gì đó, vô ý nói: "Ơ, ông chủ bao nuôi hói đầu của chị đâu rồi? Ông ta không đi cùng chị sao?"

Mạnh Tinh thắt dây an toàn, cố ý hỏi cô: "Lần trước nghe mẹ nói buổi coi mắt của mày thất bại, hiện tại mày lại lén lút kết hôn với người khác. Chuyện lớn thế này chắc ba mẹ không biết đâu ha?"

Mạnh Ly không hề hoảng hốt, giọng điệu đanh thép mà hỏi vặn lại: "Còn chị đây ngủ với cấp trên, dùng cơ thể để thăng chức. Chuyện lớn thế này chắc ba mẹ với Lương Đan vẫn chưa biết đâu ha?"

Mạnh Ly lấy điện thoại ra, làm bộ xem album ảnh: "Ở đây tôi có vài tấm ảnh, hay là gửi cho chị xem thử một chút?"

"..."

Mạnh Tinh nhìn dáng vẻ đắc ý kiêu ngạo của cô mà tức đến ngứa răng. Nếu không phải e ngại tình huống bây giờ không thích hợp, cô ta đã xông tới tát Mạnh Ly vài bạt tay rồi, xem nó còn có thể vênh váo được nữa không.

Trên thực tế, Mạnh Ly chưa bao giờ là kiểu người ngậm bồ hòn làm ngọt, tuy bình thường Mạnh Ly không thích nói chuyện, nhưng mỗi lần Mạnh Tinh đối đầu với cô thì cô đều sẽ đáp trả. Chẳng qua việc phản kháng của cô không gây đau gây ngứa cho Mạnh Tinh. Mạnh Tinh vẫn sẽ giữ thái độ của người chiến thắng, bởi vì cô ta vĩnh viễn là người chiến thắng, còn Mạnh Ly chỉ có bản lĩnh khua môi múa mép mà thôi.

Nhưng hiện tại tình thế đã khác, Mạnh Ly đã thực sự từ một con nhóc vùng quê trở thành phu nhân nhà giàu, có chỗ dựa vững chãi.

Lần đầu tiên trong đời Mạnh Tinh cảm thấy mình thua kém Mạnh Ly. Từng câu từng chữ đều chọc trúng chỗ đau của cô ta.

Làm sao cô ta có thể không tức giận? Nội tâm cực kỳ mất cân bằng.

"Mạnh Ly, vẫn là câu nói cũ." Giọng điệu của Mạnh Tinh trở nên gay gắt: "Mày đừng có vội mừng, chỉ cần mày dám phát tán ảnh chụp của tao, tao có rất nhiều biện pháp đối phó với mày."



Mạnh Ly đảo khách thành chủ: "Vậy phải xem biểu hiện của chị đã."

Câu chuyện thay đổi, Mạnh Ly tốt bụng nhắc nhở: "Đừng cố nhằm vào điện thoại của tôi. Nếu tôi đã giữ ảnh chụp thì không thể nào không có bản sao lưu."

Hàm ý không cần nói cũng hiểu.

Nếu Mạnh Tinh dám mách lẻo với Lưu Ngọc Cầm về chuyện hôn nhân của cô và Cận Thời Dược, cô khắc sẽ không nương tay.

Lúc này, nữ tiếp viên hàng không đi tới nhắc nhở: "Chị Cận, máy bay sắp cất cánh. Mong chị tắt các thiết bị điện tử và thắt dây an toàn."

Mạnh Ly nhẹ nhàng mỉm cười: "Được."

Chị Cận...

Mạnh Tinh nghe xong liền cảm thấy chán ghét, bĩu môi xùy một tiếng.

Hóa ra là chuyến bay của Cận Thời Dược.

Dù sao đây cũng là địa bàn của anh. Vì vậy Mạnh Tinh không kiếm chuyện với Mạnh Ly nữa, đeo bịt mắt chuẩn bị ngủ.

Nữ tiếp viên hàng không này không phải là một trong hai người đã chào hỏi ngày hôm qua, cô nàng âm thầm đánh giá Mạnh Ly và Mạnh Tinh trước khi rời đi.

Mạnh Ly thắt dây an toàn, bật điện thoại ở chế độ máy bay.

"Ting tong!" Loa thông báo đột nhiên vang lên.

"Kính chào các quý cô và quý ông, đây là thông báo từ cơ trưởng..."

Giây tiếp theo, giọng nói của Cận Thời Dược phát ra.

"Chào mừng quý khách trên chuyến bay NZ3520 khởi hành từ Giang Thành đến Nam Thành. Thời gian bay dự kiến ​​là một tiếng rưỡi và thời gian hạ cánh dự kiến ​​là 10 giờ 30 phút tối. Máy bay của chúng ta sắp cất cánh. Xin quý khách vui lòng ngồi vào vị trí, thắt chặt dây an toàn..."

Lại là tiếng thông báo quen thuộc của cơ trưởng, giọng nói vẫn hay như ngày nào, khi truyền qua loa nghe có vẻ đặc biệt từ tính.

Mạnh Ly cảm thấy mình quá ngốc. Giọng nói của anh có tính nhận biết như vậy, rõ ràng lúc đó đã nghe thấy ở khách sạn, cũng có nghi ngờ anh và cơ trưởng là cùng một người, nhưng tại sao cô không hỏi anh vậy chứ!

Sau khi thông báo theo đúng trình tự, Cận Thời Dược lại thay đổi chủ đề như lần trước, nói một câu: "Rất vui vì chúng ta có thể ngồi cùng một chuyến bay, ngao du giữa biển trời đầy sao và chứng kiến cảnh ​​​​đêm lãng mạn này. Hy vọng mỗi ngày đều được như thế."

Trong giọng nói của anh mang theo tiếng cười, âm cuối vừa dịu dàng vừa lưu luyến.

"Ladies and gentlemen, this is the captain speaking..."

Các tiếp viên hàng không trong khoang vô cùng kích động khi nghe thông báo của cơ trưởng, nhỏ giọng xì xào: "Nghe đi! Nghe đi! Quả nhiên cơ trưởng Cận lại tự mình thông báo. Anh ấy lãng mạn quá đi à!"

Đừng nói các tiếp viên hàng không khác, ngay cả trái tim của Mạnh Ly cũng đập nhộn nhạo vì lời thông báo của anh.

Máy bay cất cánh không lâu đã đến giờ cơm, tiếp viên hàng không tới hỏi Mạnh Ly muốn ăn món gì, có rất nhiều món để lựa chọn.

Thực đơn đa dạng phong phú đến mức làm Mạnh Ly choáng váng. Bởi mới nói, khoang hạng nhất đắt tiền cũng có lý do của nó.

Nhưng cô vẫn chọn một số món ăn Trung Quốc đơn giản, có thịt, có rau và canh súp.

Mỗi món đều đầy đủ hương vị và màu sắc, ban đầu cô không đói lắm nhưng khi ngửi thấy mùi thơm thì dạ dày bắt đầu sục sôi.

Đang ăn nửa chừng, đột nhiên phía buồng lái vang lên một âm thanh, là tiếng mở cửa.

Cô theo phản xạ ngẩng đầu lên, tấm rèm của khoang hạng nhất được vén ra, Cận Thời Dược mặc đồng phục bước ra ngoài.

Vóc dáng cao ráo, sườn mặt hơi nghiêng khi đi qua rèm, trên tay còn cầm hai đĩa đồ ăn.

Anh thẳng về phía Mạnh Ly.

Mạnh Ly kinh ngạc, thấp giọng hỏi: "Sao anh ra ngoài đây?" Còn máy bay ai lái?

"Hiện tại đang ở chế độ lái tự động." Cận Thời Dược đã dừng lại trước mặt Mạnh Ly, cúi đầu ghé vào tai cô, âu yếm thơm lên má cô: "Nhớ em, ra nhìn em một cái cho đỡ nhớ."

Anh không kiêng dè mà nói ra lời yêu thương tình cảm, khiến Mạnh Ly mặt đỏ tai hồng.

Lúc này, Cận Thời Dược đặt hai đĩa đồ ăn lên bàn ăn của cô.

Mạnh Ly cúi đầu, thấy một phần bít tết và một phần tôm đỏ.

Bít tết đã được cắt sẵn, tôm đỏ cũng được bóc vỏ sạch sẽ.

"Đây là đồ ăn của phi hành đoàn sao?" Mạnh Ly trợn tròn mắt.

"Ừ." Cận Thời Dược nhướng mày, "Khá ngon, em nếm thử xem."

Mạnh Ly thảng thốt, không ngờ đồ ăn của phi hành đoàn lại ngon như vậy.

Nhưng mà: "Anh không ăn ạ?"

Cận Thời Dược đáp: "Anh ăn rồi."

Mạnh Ly cũng không khách sáo với anh, bữa ăn của phi hành đoàn trông ngon miệng hơn bữa ăn của cô rất nhiều. Cô nuốt nước miếng, cười hì hì với anh: "Vậy em cảm ơn nhé."

Những hành khách xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều không hẹn mà ngưỡng mộ.

Có người còn nói nhỏ:

"Cơ trưởng này trẻ thế?"

"Đẹp trai quá trời!"

"Đó là bạn gái của anh ấy sao?"

"Khó trách vừa rồi cơ trưởng lại nói câu nói kia trên loa thông báo."

"Đây là sự lãng mạn của phi công sao?"

Mạnh Ly bị người khác nhìn đến mất tự nhiên, cô ho khan một tiếng: "Anh mau trở vào đi."

"Được." Tuy rằng không nỡ nhưng anh chỉ có thể thoải mái đồng ý. Dù sao ở ngoài quá lâu cũng không tốt.

Anh thơm má cô lần nữa: "Hạ cánh gặp."

Lúc anh xoay người đi vào, Mạnh Ly đột nhiên nhớ tới điều gì đó: "Đợi đã."

Cận Thời Dược quay đầu nhìn cô.

Mạnh Ly vội vàng lấy quyển nhật ký chuyến bay từ trong túi xách đưa cho anh, ngại ngùng nói: "Anh có thời gian thì viết vài chữ vào đây đi, nhật ký chuyến bay của em."

Cận Thời Dược cầm lấy, nhếch môi: "Ừ."

Trước khi đi, anh không quên dặn dò: "Em ăn đi kẻo nguội, anh vào nhé."

"Ừm! Ừm!"

Hiển nhiên, các tiếp viên hàng không đứng gần đó vừa là người hóng hớt đầu tiên vừa là người bị thồn một tô cơm chó mang thương hiệu "Romantic".



Dù chỉ là một quyển nhật ký chuyến bay, nhưng chỉ có bọn họ mới hiểu, điều này cũng lãng mạn và ngược chó không kém gì thông báo của cơ trưởng.

Bởi vì, thật ra có rất nhiều người đam mê hàng không (?) đã gửi nhật ký chuyến bay cho phi hành đoàn. Mà cơ trưởng Cận chưa bao giờ tự mình viết, một là giao cho cơ phó, hai là quan sát viên. Thậm chí là đưa cho tiếp viên hàng không.

Cái này không phải là thiên vị thì là cái gì?

*

Ngay khi Cận Thời Dược chuẩn bị đi vào buồng lái thì cuối cùng cũng chú ý đến Mạnh Tinh ngồi bên cạnh, anh vô thức nhíu mày. Đôi mắt sắc bén rơi vào người Mạnh Tinh.

Một ánh mắt như vậy khiến Mạnh Tinh nhớ đến ánh mắt của anh sáng nay khi nhìn cô ta, cảm giác áp lực và khinh thường bỗng chốc ập đến, tất cả đều như muốn lăng trì cô ta.

Cũng nhớ đến lời cảnh báo tưởng chừng bâng quơ nhưng thực chất lại là một con dao giấu kín.

Đáy lòng Mạnh Tinh dâng lên một nỗi sợ hãi không tên. Cô ta giả vờ bình tĩnh, húp canh như không có chuyện gì xảy ra.

Cận Thời Dược chỉ nhìn một cái rồi quay đi, sau đó cúi xuống nói với Mạnh Ly: "Lát nữa anh sẽ nhờ tiếp viên sắp xếp chỗ khác cho em."

Mạnh Ly khó hiểu: "Sao cơ?"

Cận Thời Dược nói thẳng: "Không muốn tâm trạng của vợ anh bị ảnh hưởng."

Mạnh Ly cuối cùng cũng phản ứng lại, theo bản năng liếc nhìn Mạnh Tinh bên cạnh đã tức đến tím mặt, nhướng mày nói: "Được ạ."

Cận Thời Dược chống hai tay vào thành ghế của cô, cà vạt dưới cổ áo rơi xuống. Cô có thể nhìn thấy yết hầu gợi cảm của anh khi ngước mắt lên, chúng lăn lộn khi anh nói chuyện: "Nếu cần có thể bảo tiếp viên hàng không gọi anh."

Mạnh Ly cố gắng đè nén nỗi xúc động trong lòng.

Đầu quả tim ấm áp. Xung quanh hoàn toàn ngập trong cảm giác an toàn.

*

Sau khi hạ cánh xuống Nam Thành, Mạnh Ly cũng không vội xuống máy bay mà ngồi yên một chỗ, muốn đợi Cận Thời Dược cùng đi xuống.

Mạnh Tinh tháo dây an toàn, hung hăng lườm nguýt Mạnh Ly rồi mới chịu rời đi. Giống như hận không thể băm cô ra thành trăm mảnh.

Mạnh Tinh nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi Mạnh Ly tỏ vẻ thân thiết với Cận Thời Dược ở trước mặt mình. Nó làm vậy cho ai coi!

Nhưng quả thực cô ta đã bị kích thích không nhẹ, ghen tị vì Cận Thời Dược đối xử tốt với Mạnh Ly, đồng thời cũng hận Mạnh Ly vì có một cuộc sống tốt hơn cô ta.

Hết lần này đến lần khác, cô ta vẫn không thể làm gì được Mạnh Ly.

Câu chuyện hộp nhạc năm đó, hình như Cận Thời Dược cũng có mặt.

Càng nghĩ càng giận. Không ngờ sẽ có một ngày Mạnh Ly dám đè đầu cưỡi cổ cô ta.

Cô ta thầm hạ quyết tâm, nếu có cơ hội nhất định sẽ cho Mạnh Ly nếm thử một chút "màu sắc".

Mạnh Tinh rời khỏi máy bay.

Mạnh Ly coi Mạnh Tinh như không khí, cô hiển nhiên biết Mạnh Tinh đang rất căm giận.

Chỉ cần Mạnh Tinh khó chịu, vậy thì cô càng cảm thấy dễ chịu.

Mạnh Ly lấy điện thoại ra khỏi túi xách, tắt chế độ máy bay.

Các ứng dụng lần lượt nhảy ra thông báo.

Mạnh Ly nhìn lướt qua, cho đến khi nhìn thấy tin nhắn WeChat của Lưu Ngọc Cầm hiện lên...

Tâm trạng vui vẻ bị thổi bay trong tích tắc.

[Mạnh Ly, mày khai thật cho tao biết, có phải mày lén kết hôn với thằng phi công sau lưng tao không?]

Mạnh Ly ngây người.

Lần trước Lưu Ngọc Cầm hỏi tình hình giữa cô và Cận Thời Dược thế nào rồi, cô bảo là bọn họ không hợp nhau, đã không còn liên lạc từ lâu.

Hiện tại Lưu Ngọc Cầm đột nhiên hỏi vấn đề này, phản ứng đầu tiên của cô chính là nghĩ tới Mạnh Tinh.

Nếu không phải Mạnh Tinh mách lẻo thì còn có thể là ai?

Cơn giận xông thẳng lên não, Mạnh Ly bấm vào khung trò chuyện với Lương Đan, trực tiếp gửi ảnh chụp và đoạn ghi âm cho anh ta.