Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 44: Em muốn nhìn thấy anh chết sao?




Một câu nói "Quỳ xuống xin lỗi tôi." đã đủ làm Mạnh Tinh không chấp nhận nỗi, vậy mà không ngờ Mạnh Ly còn khơi lại quá khứ năm đó và yêu cầu cô ta công khai sự thật với mọi người.

"Mạnh Ly, mày nghĩ hay quá nhỉ!" Mạnh Tinh giống như nhìn thấy một trò đùa nực cười nào đó, trong mắt đầy vẻ giễu cợt, kiêu ngạo hừ lạnh: "Tao nói cho mày biết, đừng có nằm mơ! Sự thật chính là mày đã lấy trộm hộp nhạc! Còn giải nhất thuộc về tao!"

Mạnh Ly cũng sớm đoán ra Mạnh Tinh sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Cô không vội, chỉ dùng giọng điệu vừa bất lực vừa thương hại nói với Mạnh Giang Quốc: "Ba, ba thấy rồi đó. Tôi đã cho cơ hội, nhưng mà Mạnh Tinh cứ cố chấp không biết cảm kích. Cái này không thể trách tôi được."

Mạnh Ly thở dài rồi nhấn mạnh: "Đợi khi nào cảnh sát đến lấy lời khai, tôi sẽ nói đúng sự thật. Hơn nữa, tôi cũng có bằng chứng nên vụ án này sẽ được xử lý nhanh hơn bình thường rất nhiều."

Mạnh Giang Quốc ngay lập tức căng da đầu: "Thôi mà con, ba cầu xin con có được không? Mẹ con sẽ chết trong tù mất!"

Ông ta lo lắng đến mức chân tay luống cuống: "Tinh Tinh không quỳ thì ba quỳ. Ba quỳ xuống xin lỗi con! Được rồi chứ? Con cho mẹ một con đường sống đi!"

Mạnh Giang Quốc nói xong liền run chân quỳ xuống: "Cả nhà có lỗi với con! Ba xin lỗi con!"

Vẻ mặt của Mạnh Ly vẫn không thay đổi, lạnh lùng như băng: "Ba, ba cần gì phải làm như vậy. Vô ích thôi. Lời xin lỗi mà tôi muốn nhận không phải từ ba."

Trên thực tế, so với Lưu Ngọc Cầm và Mạnh Tinh, Mạnh Giang Quốc vẫn còn một chút nhân tính. Mặc dù trước giờ đều chỉ đứng xem nhưng ít nhất sẽ không tham gia "bạo lực" cùng hai người kia. Thậm chí còn biết hô to "Được rồi, đừng gây nhau nữa." để ngăn cản dù chẳng có tác dụng gì mấy.

Ông ta cả đời hèn nhát, bất tài, lại bị Lưu Ngọc Cầm chèn ép, nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt lại làm như vậy vì Lưu Ngọc Cầm.

"Mạnh Ly, Mày muốn ép ba chết mới vừa lòng hay sao? Đây chính là chuyện mà con gái ruột làm với ba mình sao hả!"

"Vậy còn chị? Tôi đã cho chị lựa chọn. Nhưng lòng hiếu thảo của chị cũng chỉ đến thế thôi. Ba mẹ tốt với chị nhiều bao nhiêu, sao chị có thể nhẫn tâm nhìn ba quỳ xuống xin lỗi thay chị vậy?" Mạnh Ly hờ hững đáp trả.

Mạnh Giang Quốc hoàn hồn, vội vàng đứng dậy kéo tay Mạnh Tinh: "Tinh Tinh, xin lỗi em đi con!"

Mạnh Tinh trợn tròn mắt: "Ba! Tại sao con phải xin lỗi nó!"

"Trước kia con đã làm nhiều chuyện có lỗi với em mà, sao lại không xin lỗi!" Mạnh Giang Quốc vẫn túm chặt cánh tay Mạnh Tinh, "Chẳng nhẽ con nhẫn tâm nhìn mẹ ngồi tù suốt quãng đời còn lại sao? Em con nói rất đúng! Mẹ đối xử tốt với con như vậy, con thay mặt xin lỗi thì có làm sao? Mấy thứ sĩ diện có tác dụng gì nữa đâu con?"

"..."

Mạnh Tinh hoàn toàn không nghĩ tới Mạnh Giang Quốc có thể thốt ra những lời này. Cô ta sững sờ hồi lâu không có phản ứng.

Mạnh Ly lặng lẽ quan sát.

Nếu họ đã dùng đạo đức ép buộc cô, vậy cô cũng muốn cho họ nếm thử mùi vị đó là như thế nào.

"Không có khả năng! Con sẽ không..."

"Lần này không đến lượt con quyết định!" Mạnh Tinh còn chưa kịp nói hết câu đã bị Mạnh Giang Quốc ấn mạnh vai, dùng sức ghì xuống. Mạnh Tinh bị bất ngờ nên khuỵu gối xuống nền gạch, cơ thể loạng choạng suýt ngã.

Mạnh Giang Quốc giữ gáy cô ta buộc cô ta phải cúi đầu, đồng thời cũng khom người gấp gáp nói: "Ly Ly, xin lỗi con! Cả nhà xin lỗi con! Mẹ con biết sai rồi! Chị con cũng biết sai rồi!"

Mạnh Ly nói: "Tôi không nghe thấy chị ta xin lỗi."

"Tinh Tinh, nói nhanh lên! Xin lỗi em con đi!" Mạnh Giang Quốc tận tình khuyên bảo, thở dài liên tục, hận rèn sắt không thành thép: "Coi như là vì mẹ con. Mẹ con hiện đang nằm liệt trong bệnh viện. Nếu vào tù thì chỉ có chết! Mẹ con thương con nhất, chỉ hận không thể móc cả tim gan cho con! Con nỡ nhìn mẹ con chết sao!"

Mạnh Giang Quốc gấp đến độ không biết lực tay của mình mạnh bao nhiêu. Ông ta ấn vào gáy bắt Mạnh Tinh cúi đầu. Có lẽ Mạnh Tinh đang bàng hoàng nên hồi lâu vẫn không nhúc nhích. Thậm chí còn bị ghì mạnh đến mức nửa người đổ về phía trước, hai tay chống xuống nền.

Mạnh Giang Quốc không ngừng thúc giục, luôn miệng bảo Lưu Ngọc Cầm tốt với Mạnh Tinh như thế nào. Nếu Mạnh Tinh không xin lỗi chính là bỏ mặc sự sống chết của Lưu Ngọc Cầm.

Mạnh Ly chứng kiến ​​cảnh tượng trước mắt.

Giờ phút này, Mạnh Tinh bị Mạnh Giang Quốc ép người xuống thấp, không thể động đậy, hai tay chống xuống nền gạch, đôi tay siêt chặt thành nắm đấm, các khớp xương trắng bệch.

Hình ảnh Lưu Ngọc Cầm giữ gáy bắt cô phải xin lỗi như hiện ra trước mắt. Cô cũng đã từng mất sạch tôn nghiêm như vậy.

Một Mạnh Tinh nhìn đời bằng nửa con mắt, lại sẽ có một ngày như thế này.

Một Mạnh Tinh luôn ngẩng cao đầu ở trước mặt cô, lại sẽ có một ngày như thế này.

Mạnh Ly rất muốn cười, đáng nhẽ đáy lòng phải vô cùng sung sướng. Nhưng chẳng hiểu sao cứ như ăn sáp, nội tâm không ngừng dâng trào.

Bất giác, mắt cô đỏ hoe. Quá khó hiểu.

Mạnh Ly cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, đôi môi run rẩy: "Mạnh Tinh, chị nói gì đi chứ. Chẳng phải chị rất hiếu thảo sao? Lòng hiếu thảo của chị đi đâu rồi hả?"

Mạnh Giang Quốc lặp lại: "Tinh Tinh, xin lỗi đi con, coi như là vì mẹ con."

Mạnh Tinh há miệng thở dốc, có lẽ trong giây phút ngắn ngủi nào đó cô ta đã thật sự thỏa hiệp. Nhưng khi nghĩ đến người mình phải cúi đầu là Mạnh Ly, chút thương cảm đó nháy mắt biến mất không dấu vết. Dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể chấp nhận được.

Hai tay cô càng ngày càng siết chặt, toàn thân căng lên như dây đàn, cơ mặt không ngừng co rút. Cho đến giây tiếp theo, cô ta dùng hết sức bình sinh đẩy Mạnh Giang Quốc ra rồi đứng dậy.

Những tia máu đỏ ngầu hằn rõ trong đôi mắt, nước mắt cũng đã chảy xuống. Cả khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn.

Cận Thời Dược sợ cô ta kích động mà làm ra chuyện không hay nên nhanh chóng đứng chắn trước mặt Mạnh Ly.

Ánh mắt ghen tị và giận dữ của Mạnh Tinh lướt qua Cận Thời Dược, cuối cùng dừng lại trên người Mạnh Ly ngồi trên giường bệnh.

"Mạnh Ly, mày có thần hộ mệnh là hay lắm hả?" Mạnh Tinh trừng mắt, "Mày cho rằng mày thật sự có thể đánh bại tao sao?"

Cú hất vừa rồi của Mạnh Tinh thật sự quá mạnh, khiến Mạnh Giang Quốc mất thăng bằng mà ngã ngồi trên mặt đất.

Ông ta gắng gượng bò dậy, muốn kéo Mạnh Tinh lần nữa: "Tinh Tinh..."

Mạnh Tinh lại hất tay: "Đừng gọi tôi!"

"Mẹ con..."

"Vậy thì chết quách hết đi! Tất cả đi chết hết đi! Đều chết hết đi!"

Mạnh Tinh không quan tâm, hét to như điên, móng tay cũng bị cô ta cắn ứa máu. Ngoài nước mắt, trong đôi mắt đẹp đó còn có hận ý, hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Ly, ánh mắt như hàng ngàn thanh kiếm chém Mạnh Ly thành từng mảnh.

"Mạnh Ly, tao nói cho mày biết, mày vĩnh viễn chỉ là cái bóng của Mạnh Tinh!"

"Hôm nay mày sỉ nhục tao, ngày sau tao sẽ trả lại cho mày gấp đôi!"

Cô ta quát tháo xong thì đẩy Mạnh Giang Quốc rồi chạy vọt ra khỏi phòng bệnh.

Cửa phòng bệnh đang đóng kín, sau khi Mạnh Tinh kéo ra, Tưởng Chiêu Anh và Cận Chính Nguyên liền thấy được cảnh tượng ở bên trong. Hai người ăn ý nhìn nhau rồi đóng cửa lại lần nữa, không quấy rầy.

"Ly Ly, vừa rồi chị con đã quỳ xuống trước mặt con, con có thể bớt giận được không?" Mạnh Giang Quốc sốt sắng mồ hôi đầm đìa, cả người chao đảo không thể đứng yên một chỗ.

Bệnh cao huyết áp sắp tái phát.

"Tôi không nghe được lời xin lỗi của chị ta. Ba cũng thấy thái độ vừa rồi của chị ta đấy." Mạnh Ly vẫn không xao động.

Mạnh Giang Quốc lùi lại, khó thở dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố thương lượng: "Con cũng biết chị con là người thế nào mà. Con yên tâm, trở về ba sẽ dạy dỗ lại nó thật tốt!"

Ông ta đảm bảo: "Còn về mẹ con, bà ấy sẽ không bao giờ đến làm phiền hay xin tiền con nữa!"

"Ba, ba muốn tôi tin ba như thế nào đây?" Mạnh Ly hỏi: "Lỡ như bà ta lại đến tìm tôi thì sao?"

"Mẹ con hiện giờ đã bị liệt nửa người. Bác sĩ nói khả năng khôi phục bình thường là rất thấp. Nửa quãng đời còn lại sẽ sống ở trên giường và ngồi xe lăn. Đến việc nói chuyện cũng khó khăn, Từ nay về sau đều phải dựa vào ba chăm sóc, sao bà ấy dám trái lời ba? Con yên tâm, ba sẽ không bao giờ để bà ấy đến tìm con nữa!"

Mạnh Giang Quốc giơ tay làm động tác xin thề.

"Bà ấy đã bị trừng phạt. Mẹ con từ một người nhanh nhẹn trở thành như thế này, chẳng khác nào một kẻ tàn tật sống dở chết dở." Mạnh Giang Quốc lòng nóng như lửa đốt.

Mạnh Ly im lặng một lát, cuối cùng bày tỏ lập trường của mình: "Tôi không những không muốn nhìn thấy bà ta làm phiền cuộc sống của tôi, mà còn muốn vĩnh viễn đừng xuất hiện. Thậm chí là biến mất khỏi thế giới của tôi."

Mạnh Giang Quốc ngây ngốc.

Ý của Mạnh Ly là cắt đứt hoàn toàn quan hệ với họ.

Mạnh Giang Quốc lắc đầu thở dài, cuối cùng thỏa hiệp: "Được! Ba hứa với con, chỉ cần con chịu bỏ qua cho mẹ con."

Mạnh Ly nói: "Chúng ta ký giấy thỏa thuận đi, giấy trắng mực đen rõ ràng. Ba về truyền đạt ý của tôi cho bà ta. Nếu bà ta đồng ý thì ký vào. Còn không cứ xử theo pháp luật. Đương nhiên, tôi vẫn sẽ làm giám định thương tích, cũng sẽ lưu giữ mọi chứng cứ. Nếu sau này bà ta dám lật lọng, tôi vẫn có thể kiện bà ta vào tù."

Mạnh Giang Quốc gật đầu: "Được! Đều nghe theo con!"



Mạnh Giang Quốc đi khỏi.

Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại Mạnh Ly và Cận Thời Dược.

Ngay khi Mạnh Giang Quốc rời đi, Mạnh Ly vẫn tỏ ra mạnh mẽ. Vậy mà giây tiếp theo, sợi dây quật cường trong cô bỗng đứt phựt. Cảm giác như đã hoàn toàn trút được gánh nặng.

Cô nhắm mắt lại, lấy sức thở dốc. Mồ hôi ở hai bên thái dương không ngừng túa ra.

Mạnh Ly liên tục hít thở sâu.

Cận Thời Dược bước tới, lòng bàn tay nâng niu khuôn mặt cô, lau mồ hôi cho cô.

Mạnh Ly chậm rãi mở mắt, đôi mắt ướt nhòe nhưng trên môi xuất hiện nụ cười.

Cô yếu ớt giơ tay lên: "Ôm em."

Hình như nước mắt chỉ chực chờ vào khoảnh khắc này để được giải phóng. Mạnh Ly vừa mở miệng đã òa khóc, nũng nịu hệt như một đứa trẻ chịu nhiều ấm ức.

Cận Thời Dược cúi xuống cẩn thận ôm cô vào lòng, tay xoa đầu cô.

Nước mắt cô lăn dài, xúc động nghẹn ngào nói: "Cận Thời Dược, em đã làm được rồi, lần này em thật sự đã làm được rồi..."

"Mạnh Ly."

Cận Thời Dược gọi tên cô, giọng vừa khàn vừa trầm, thậm chí còn hơi run rẩy: "Em muốn nhìn thấy anh chết sao?"

Mạnh Ly sửng sốt, hai tay ôm mặt anh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt của anh cũng đỏ ửng hết cả lên. Đôi mắt hoa đào vốn luôn trìu mến giờ đây lại chứa đầy những mảnh vụn bất lực cùng sợ hãi.

Một giọt nước trong suốt chảy ra từ khóe mắt anh: "Em dùng cách thức mạo hiểm như vậy, không nghĩ đến hậu quả sao?"

Cận Thời Dược không phải là một kẻ ngốc.

Anh nhìn ra được cô đang giả vờ bình tĩnh, nhìn ra được sự đấu tranh của cô, cũng nhìn ra được niềm vui đang dần trỗi dậy trong cô.

Làm sao anh có thể không nhìn ra dụng ý của Mạnh Ly cho đến hiện tại?

Vì để chiến đấu đến cùng...

Cô đã phải trả một cái giá quá đắt.

"Em muốn làm gì hãy nói với anh, anh sẽ làm cho em. Dù là chuyện gì đi chăng nữa." Cận Thời Dược vùi mặt vào hõm cổ cô, cô có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi đang thi nhau rơi xuống da thịt mình, xúc cảm mang đến như muốn bóp nát trái tim cô.

Anh lặp lại: "Nếu em có mệnh hệ gì, em bảo anh phải sống thế nào đây? Em muốn thấy anh chết sao?"

Mạnh Ly ôm chầm lấy anh, lắc đầu nguầy nguậy: "Lần này không được! Cận Thời Dược, lần này chỉ có thể tự em đứng ra, cũng chỉ có dùng cách này mới được."

Thật ra, Mạnh Ly chưa bao giờ nghĩ đến việc tống Lưu Ngọc Cầm vào tù.

Nếu thực sự ra tòa, cảnh sát và luật sư ngày nay không dễ qua mặt, chỉ video thôi thì chưa đủ, sau khi điều tra rất có thể sẽ lộ sơ hở. Có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không thoát được.

Cô chỉ muốn mượn nhát dao này để cảnh cáo Lưu Ngọc Cầm. Đây thật sự có thể gọi là "trận chiến sinh tử", mặc dù cái giá phải trả là rất lớn.

Nhưng lần này ông trời cũng đang giúp đỡ cô, Lưu Ngọc Cầm bị đột quỵ, nghe có vẻ nghiêm trọng. Theo cách nói của Mạnh Giang Quốc thì là người tàn tật suốt đời. Sau này muốn trở mặt làm loạn cũng khó.

Trước khi sự việc trở nên bung bét, cô sẽ lợi dụng việc họ không hiểu luật, cũng không tìm đến luật sư mà nhanh chóng ký thỏa thuận. Và tất cả những gì cô cần làm là nói với cảnh sát rằng bản thân không cẩn thận nên mới bị thương.

Cận Thời Dược đột nhiên nhớ tới lời nói trên xe của cô: Em không muốn ly hôn với anh.

Hóa ra, đây là đáp án trắc nghiệm mà cô đưa ra cho chính bản thân mình.

Cô đã hy sinh cả tính mạng để không ly hôn với anh.

Cận Thời Dược cảm động, đau khổ, tức giận, bất lực xen lẫn xấu hổ. Tất cả cảm xúc trong lòng dồn nén lại, anh chỉ có thể ôm cô thật chặt, ngày càng chặt hơn, như thể sợ cô sẽ biến mất trong giây tiếp theo vậy.

Lúc này Mạnh Ly mới chú ý đến băng gạc trên tay anh, cô giật mình nói: "Anh bị thương?"

Cô nắm tay anh, bên trên còn dính chút máu khô. Mạnh Ly đau lòng không thôi, thơm nhẹ lên đó: "Đau lắm phải không anh?"

Cận Thời Dược gật đầu, lẩm bẩm: "Ừm, rất đau."

Anh nói tiếp: "Đau lắm. Cho nên em đã đau đớn như thế nào chứ?"

Ở khoảng cách gần, cô mới nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của anh, như thể đã thay đổi thành một người khác. Không còn khí chất phong độ thường ngày, mà chỉ có thể dùng hai từ "suy sụp" để hình dung.

Nói đến cũng thật kỳ lạ, giao diện "badboy" trời sinh này mỗi khi rơi nước mắt đều mang đến cho đối phương cảm giác giống như chó con tội nghiệp bị vứt bỏ.

"Đừng làm anh sợ nữa, đừng như vậy nữa, Mạnh Ly." Cổ họng của Cận Thời Dược nghẹn ứ, "Xin em đấy."

Trái tim Mạnh Ly thắt lại, vội vàng gật đầu: "Vậy anh cũng phải hứa với em, sau này sẽ không làm chuyện bốc đồng như vậy nữa."

Cô lại hôn lên bàn tay bị thương của anh.

Anh hiểu cô đang nói đến điều gì, là hành động anh dùng dao đâm Lưu Ngọc Cầm.

"Anh đừng vì em mà làm chuyện dại dột." Mạnh Ly nhấn mạnh.

"Anh có thể làm bất cứ điều gì cho em. Đây là bản năng, không phải dại dột." Cận Thời Dược nói rõ từng chữ, "Em có biết nếu em xảy ra chuyện gì, anh sẽ thế nào không? Anh sẽ cho họ sống không..."

Mạnh Ly gần như đoán được anh muốn nói cái gì, vội vàng bịt miệng ngăn không cho anh nói tiếp: "Anh không được có suy nghĩ này nữa! Em sẽ tức giận!"

Cận Thời Dược nắm tay cô, cũng học theo cô mà đưa lên môi mình, lưu luyến không rời: "Điều kiện tiên quyết là em nhất định phải khỏe mạnh ở bên cạnh anh."

Anh sẽ không thay đổi suy nghĩ.

Trong một đêm khó khăn này, anh đã đưa ra quyết định. Nếu cô không thể qua khỏi, vậy thì anh sẽ giải quyết sạch sẽ, sau đó đến gặp cô.

Mạnh Ly liên tục gật đầu.

"Em không chết dễ dàng vậy đâu." Cô đưa tay lau đi giọt nước mắt đọng lại trên mi mắt anh, mỉm cười bất đắc dĩ: "Em xin lỗi, vì đã làm anh khóc lần nữa."

Cận Thời Dược nhắm mắt lại, nước mắt vẫn rơi xuống như cũ, buông tiếng thở dài: "Em còn cười được!"

Đúng lúc này, âm thanh thông báo tin nhắn đột nhiên vang lên, Mạnh Ly nhìn sang theo bản năng, thấy điện thoại của mình ở trên tủ đầu giường.

Trước đó cô đã đưa điện thoại cho Phương Thiến, không biết tại sao nó nằm ở đây.

Mạnh Ly cũng không nghĩ nhiều, có lẽ lúc tới thăm đã để lại.

Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại hai giây, đột nhiên nhớ tới điều gì đó nên vỗ vai Cận Thời Dược: "Anh lấy giúp em điện thoại với."

Cận Thời Dược ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cô.

Mạnh Ly mở khóa điện thoại, không xem video mà Phương Thiến đã quay trước đó. Mà là bấm vào đoạn ghi âm cuộc trò chuyện với Mạnh Tinh hồi ở Giang Thành.

Hiện tại đã giải quyết triệt để với Lưu Ngọc Cầm.

Cũng nên đến lượt Mạnh Tinh rồi.

Tiếp đó, cô lên mạng tìm kiếm địa chỉ email của công ty Mạnh Tinh, gửi tấm ảnh Mạnh Tinh "nô đùa" với cấp trên dưới hồ bơi lẫn đoạn ghi âm vào hộp thư.

Vừa rồi cô đã cho Mạnh Tinh một cơ hội.

Nhưng nếu Mạnh Tinh đã không chịu xin lỗi, không chịu trả lại danh dự và trong sạch cho cô. Vậy cứ để tất cả mọi người chiêm ngưỡng, một Mạnh Tinh "ưu tú" rốt cuộc là hạng người gì.