[Hoàng Khuyết Khúc Hệ Liệt] – Bộ 3 – Niệm Nô Kiều

Chương 27




“Diệc Ưu nhớ kỹ, cứ dựa theo lời ta làm việc! Chuyện khác ngươi không cần phải xen vào cũng không cần biết! Để tránh lộ ra sơ hở!” Lời của Kì Viêm nói trước khi đi vọng bên tại Diệc Ưu...... Nhị ca sao lại cho hắn một nhiệm vụ như thế? Hắn không rõ, làm như thế có thể kéo Tễ Hồng Lẫm xuống thái tử vị sao......

“Diệc Ưu? Diệc Ưu?” Hồng Lẫm ở đối diện gọi suy nghĩ của hắn trở về.

“A? A...... Xảy ra chuyện gì?” Diệc Ưu hồi thần.

Hồng Lẫm dở khóc dở cười tả lời: “Cài gì mà xảy ra chuyện gì? Tới phiên ngươi!” Hắn chỉ chỉ cái bàn nói, “Tiểu Nhã ra nhị đồng, ngươi có không?”

“A? Này ta có!” Diệc Ưu nhìn bài trước mặt, đưa ra tứ đồng, “Ra tứ đồng!”

“Ha ha ha ha......” Thần ngồi ở vị trí nhà dưới của Diệc Ưu cuồng tiếu nói, “Tới! Thuần nhất sắc!”

“A? Ngươi lại tới?” Tấn Nhã không thể tin được, Thần đã tới ba ván rồi a!”Diệc Ưu, ngươi không phải cố ý giúp hắn đi a?”

“Không có không có!” Diệc Ưu cuống quít phủ nhận, hắn chính là không yên lòng mà thôi!

Ai biết dàn hoàng tộc Kỳ Nghệ này lại thoát tuyến như vậy? Nhị ca hắn vừa ly khai liền bày ra một mặt lười nhác. Trong Hoàng cung không có quy củ cũng không nói, còn cả ngày kéo hắn đi dạy mấy thứ không đứng đắng! Lấy hiện tại mà nói, cư nhiên dạy hắn trò chơi mạt chược gì đó? Nếu Nhị ca đã biết mậy chuyện này, nhất định tức điên a!!

“Ha hả ha hả...... Trời cũng giúp ta......” Thần cầm trong tay một xấp ngân phiếu xoay người cười, “Phong a! Ngươi xem ta......” Theo thói quen có Phong bên cạnh có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu! Thắng tiền, người thứ nhất muốn cùng chia sẻ đích chính là Phong, nhưng Thần lại quên người kia đã không còn bên cạnh......

Nhìn Thần, Tấn Nhã nghĩ muốn mở miệng an ủi: “Thần ngươi......”

“Nhã ca ca...... Không có việc gì!” Còn chưa nói xong đã bị Thần ngăn cản, “Thói quen thôi......” Thần đang cười, khả biểu tình so với khóc còn khó coi hơn! “A! Ta nhớ ra rồi, ta còn phải bối Phượng nhi đi dạo! Không chơi nữa! Đại ca, xin lỗi không tiếp được!” Nói rồi, cũng không quản bài cục chưa xong, liền xông ra ngoài!

“Ai nha, chạy trốn thật nhanh a!” Hồng Lẫm thu thập mạt chược trên bàn, “Một khi đã như vậy, hôm nay liền chơi tới đây! Thu bài đi!”

“Ân......” Tấn Nhã cũng hỗ trợ thu thập, “Phượng nhi là ai?”

“Chính là thein6 kim của Thượng thư, tên đầy đủ là Lâm Duẫn Phượng!” Hồng Lẫm hướng y nói.

Diệc Ưu lẳng lặng ngeh hai người họ nói chuyện tầm mắt gắt gao khóa trụ nhất cử nhất động của bọn họ, hắn bắt đầu hoài nghi, kế hoạch của Nhị ca thật sự hữu dụng sao?

Xếp xong bài, Hồng Lẫm đối Tấn Nhã chăm sóc nói mấy câu, sau đó từng bước ly khai......

“A...... Khoan đã!” Diệc Ưu muốn đi theo Hồng Lẫm, lại bị Tấn Nhã ngăn cản trước!

“Không được làm phiền công tác của Lẫm ca ca!”

“Công tác? Công tác gì?” Diệc Ưu không hiểu.

Tấn Nhã chỉa chỉa thiên lịch nói: “Sắp tới lễ mừng năm mới, hắn xem ra có rất nhiều chuyện cần phải xử lí! Ngươi không được tới làm phiền hắn, nếu muốn đi nơi nào, ta có thể cùng ngươi a!”

“Ngươi theo bồi ta?”

“Đúng vậy! Ta chẳng lẽ không được sao?” Tấn Nhã nói xong còn đem chính mình từ đầu đến chân nhìn một cái, không tệ a!

Diệc Ưu nhìn hắn, lại nhìn nhìn bốn phía, khi xác định không có ai mới nhỏ giọng nói: “Không phải, kỳ thật ta vẫn quấn lấy hắn là vì có mục đích! Đây là nhiệm vụ Nhị ca cho ta!”

“Mục đích?” Tấn Nhã nhíu mi, chẳng lẽ Kì Viêm phái hắn làm gì sao? “Có thể nói cho ta biết không?”

“Nói cho ngươi?” Diệc Ưu nháy mắt mấy cái, “Có thể a! Bất quá ngươi nhất định phải giữ bí mật a!”

“Được, được!” Kì Viêm kia không biết lại có ý tưởng hư hỏng gì!

Diệc Ưu lại quan sát  chung quanh, “Chúng ta đến hoa viên nói!”

“Hảo!” Tấn Nhã lập tức đáp ứng, tức khắc kéo Diệc Ưu chạy đến hoa viên! Y không có thấy, trong nháy mắt khi y đáp ứng, khóe miệng Diệc Ưu lộ ra một nụ cười giảo hoạt......

....................................

“Tốt rồi, ngươi hiện tại có thể nói đi!” Gần đến hoa viên, Tấn Nhã để lại thị vệ cùng bọn hạ nhân, cẩn thận hỏi Diệc Ưu.

Diệc Ưu một bộ khó xử, lắp bắp nói: “Kỳ thật...... Ai...... Ta không biết nên nói thế nào với ngươi...... Chính là......”

“Nói nha!” Tấn Nhã lo lắng vạn phần, “Không cần lo lắng, ta cam đoan không để lộ bí mật!”

“Ta biết ngươi là người tốt! Còn cứu Nhị ca ta...... Chính là chuyện này cũng có liên quan với ngươi...... Ta sợ......” Diệc Ưu vẫn không dám nói.

“Không phải sợ a! Ta sẽ không tức giận! Nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi!” Tấn Nhã hống.

“Vậy được rồi...... Ta nói!” Diệc Ưu cố lấy dũng khí, “Kỳ thật lần này nhị ca bảo ta đến, không đơn giản là học tập văn hóa của Kỳ Nghệ......”

“Nga?” Quả thế, Tấn Nhã đã sớm đoán được.

Diệc Ưu gật đầu tiếp tục nói: “Còn có một mục đích...... Chính là...... Chính là...... Hắn muốn ta cùng Tễ Hồng Lẫm bồi dưỡng cảm tình!”

“......” Mục đích này, Tấn Nhã trăm triệu lần không ngờ.

“Nhị ca muốn ta cùng hắn ở chung! Nói ta nhất định phải thích hắn! Cho nên......” Diệc Ưu co rút con ngươi, giống như rất khó xử mà đem mọi chuyện nói ra.

Tấn Nhã nghe xong, thật lâu không nói nên lời, vất vả lắm mới thanh tỉnh lại, “Cái...... gì?”

Diệc Ưu mở to mắt cùng Tấn Nhã đối diện, “Ai...... Các ngươi hẳn cũng có thể thấy được, Nhị ca ta nhìn trúng Kỳ Nghệ! Hắn rất muốn có được Kỳ Nghệ......Nguyên bản định dùng phương pháp cường ngạnh thủ đoạt! Chỉ là khi săn thú, các ngươi biết rõ hắn là địch nhân, còn cứu hắn, đại ca lòng mang áy náy! Thế là quyết định thay đổi sách lược, chọn phương pháp hòa thân......”

“Hòa thân?” Mắt Tấn Nhã đã sắp choáng váng.

Diệc Ưu thấy hắn như vậy, tiếp tục thành kính nói: “Đúng, chỉ cần hòa thân, Thao Liễm cùng Kỳ nghệ sẽ có nhiều thế hệ hòa bình chung sống với nhau! Cho nên hắn phái ta đến! Chỉ cần tương lai Tễ Hồng Lẫm lập ta vi hậu, là có thể thực hiện nguyện vọng này!”

“Lập hậu...... như vậy......” Tấn Nhã ngơ ngác nhìn hắn, “Ngươi là muốn tới gả cho Lẫm ca ca?”

Diệc Ưu bị hắn hỏi như thế, đỏ mặt cúi đầu, “Ân...... Chỉ là, Thái tử phi hiện tại...... là ngươi. Cho nên......”

“Ngươi không cần lo lắng!” Tấn nhã không thể quản được miệng mình.

“A?” Diệc Ưu ngẩng đầu, đối với lời nói của y có chút nghi vấn.

“Kỳ thật ta cùng Lẫm ca ca cái gì cũng không có...... phát sinh qua...... Các ngươi không cần quan tâm đến ta!” Y múa máy hai tay, có lẽ chính mình cũng không biết bản thân đang nói gì, “Chỉ cần tiếp qua hai năm, ta sẽ trở về! Đến lúc đó ngươi chính là Thái tử phi...... Như vậy tốt lắm a! Ha hả..... Kỳ Nghệ sẽ không cần cùng Thao Liễm chiến tranh...... Thật tốt quá......”

“A...... Là như vậy sao? Ngươi cùng hắn cái gì cũng không có?” Diệc Ưu chấn động, “Như vậy, các ngươi không phải yêu nhau nhau?”

“Không...... Không phải...... Chúng ta trong lúc đó cái gì cũng không có...... Cái gì cũng......” Tấn Nhã miệng nói như thế, nhưng một năm này Hồng Lẫm đối với y là săn sóc là ôn nhu, cũng khắc sâu trong lòng y, diễn cảnh ngày xưa tái hiện, làm cho y cái gì cũng không nói ra được, “Ta có việc, đi trước! Ngươi đi tìm Tiểu Tứ đi! Hắn sẽ cùng ngươi nói rõ...... Thất lễ......”

Diệc Ưu không ngăn cản y, thẳng đến khi Tấn Nhã đi xa, Diệc Ưu mới quỷ dị cười, “Gì a...... Nguyên lai cái gì cũng không có phát sinh a......”