Hoàng Quyền

Hoàng Quyền - Chương 16: Chúng ta ai theo ai đây?




Trans: Lạc vô tình



Beta: Fei



Mi tâm thắm nốt ruồi son,



Gột sao cho sạch tơ hồng trời ban?



Chợt thấy hắn ngừng lại, thở dài đánh thượt, nói khẽ: “Tiểu đệ đến từ Nam Hải, không biết quy định nơi đây, ăn vận có chút là lượt chỉnh tề, vốn định xuống núi mua vài manh áo rách, chẳng ngờ, người dưới núi nhờ bán đồ cũ nơi nơi đều thành phú hộ, áo quần chỉn chu tươm tất, còn sang hơn cả đệ…”



Tri Vi hối hận thật rồi!



Sao lại không ngộ ra chân lý sống còn ‘đàn ông không được tùy tiện dẫn theo’ ngay từ đầu cơ chứ?



Dắt theo tên ngốc Ngọc Điêu đi suốt cả đêm, ban đầu cô còn hí hửng ra mặt, dù phát hiện trên người hắn một cắc bạc cũng chẳng có nhưng bù lại, lại vớ được vài cái mặt nạ da người thiết kế khéo léo tinh xảo. Chẳng thèm hỏi, cô tịch thu nhét túi luôn, lựa khuôn mặt có nét nam tính trông khá bảnh bao đeo lên, vừa đi vừa tâm đắc câu nói ‘đời chả ai cho không ai cái gì bao giờ’, hớn hở đi tiếp đoạn nữa, cuối cùng mệt lử, bước thấp bước cao, bụng sôi ành ạch, bèn quay sang hỏi Ngọc Điêu: “Có lương khô không vậy?”



Sách dạy: đại hiệp hành tẩu giang hồ, luôn dắt theo chút lương khô.



Thấy cô hỏi đúng trọng tâm, Ngọc Điêu phản ứng cực mau – Bụng sôi òng ọc đáp lại, đoạn vươn tay ra đòi: “Lương khô!”



Tri Vi chớp mắt mấy hồi, lát sau mới vỡ nhẽ — Đại hiệp bụng đói, đang đòi cô lương khô kia kìa!



Bàn tay ngọc ngà trơn láng mịn màng bỗng chìa ra, chẳng lưu chút dấu vết khổ cực của kẻ luyện võ thành tài, tiếc là, Tri Vi chả có tâm trạng thưởng thức, chỉ muốn phát cái Đét vào ‘mỹ thủ’ trắng nõn ấy cho bớt căm!



“Đại hiệp có biết bẫy heo không?” Bấm bụng nén giận, miệng cố nặn ra nụ cười tươi rói.



“Ngươi đi bẫy!”



“!!!!!!!”



AAAAAAAAAAA! Đại hiệp đại hiếc quái gì đâu! Là tên công tử bột, cực bột đó chứ!!!!



Tri Vi đấm ngực thùm thụp, nhăn nhó khổ sở hối hận khôn nguôi, ai bảo một kẻ lanh lợi bẩm sinh như cô lại nảy ra quyết định dại dột, ‘lôi hắn đi cùng’….



Thôi vậy, tìm cách cắt đuôi, vứt quách đi cho lành.



Dịu dàng buông ngón tay đang cầm vạt áo của Ngọc Điêu ra, nhẹ nhàng quay người hắn sang hướng khác, Tri Vi cười thớ lợ: “Đó, bọn họ đang đợi ngài ở bên đó đó, ngài tự qua bển trước, tôi đi bẫy heo lát nữa qua đó gặp ngài.”



Rồi cô vẫy tay tạm biệt, ra chiều bịn rịn, đoạn quay phắt người, phăm phăm bước theo hướng ngược lại.



Mãi cũng sáng suốt đưa ra được quyết định đúng đắn…Đàn ông ấy mà, tuyệt đối không thể tùy tiện nhặt về!



Thoăn thoắt rảo bước dưới trăng, chợt cô thấy lạ, vẻ như, càng đi thể lực càng tốt hay sao ấy, rõ ràng chân chùng gối mỏi, bước đi vẫn rất chi có lực.



Bước đi….có lực…..



Tiếng chân giẫm trên đất, hình như hơi hơi nặng quá thì phải!!!



Tri Vi nghi ngại ngoái đầu, y như rằng, thấy ngay gã Ngọc Điêu công tử đang lẽo đẽo theo sau, áo xanh sóng sánh lả lướt dưới trăng, khi tỏ khi mờ.



Tri Vi xây xẩm lấy tay day trán, cảm thấy số mình rõ là hẩm hiu, đi đâu cũng vướng phải khổ, quả nhiên vụ này không dễ giải quyết đến thế.



“Đại hiệp à, ngài theo tôi làm chi vậy?”



Ngọc Điêu trầm giọng đáp: “Ngươi nói là dẫn ta đi.”



“Tôi gạt ngài ấy mà!” Miệng cười rõ ngọt, cô dịu dàng đáp lại.



“Ngươi nói là dẫn ta đi.” Ngọc Điêu thản nhiên lặp lại lời cũ.



“……..”



Khi đã giở đủ ba mươi sáu chiêu trò để cắt đuôi hắn mà vẫn chẳng ăn thua, lúc ấy Tri Vi mới đau khổ nhận ra: cái đuôi này đích thị được ông trời dính lên người mình rồi, từ đầu chí cuối, hắn chỉ cần dùng độc mỗi câu là đã đủ chặn cứng họng cô, không tài nào xoay xỏa cắt cho được.



Ngươi nói là dẫn ta đi!



Thôi, nói với hắn chả khác nào tự ngược mình.



Cuối cùng cô đành phải ủ rủ bỏ cuộc, chấp nhận số phận. Cả đêm đi suốt, bụng đói miệng khát, may sao, phía trước xuất hiện một khe suối, nước chảy róc rách, cô bèn nhào qua, gỡ bỏ mặt nạ, thấy bóng mình in rõ mồn một dưới mặt nước lấp lánh bàng bạc hơi trăng.



Chiếc bóng đó có điểm bất thường.



Tri Vi lặng người ngắm chiếc bóng dập dềnh theo sóng nước: vẫn là gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn, thanh tao thoát tục, duy chỉ có mi tâm đỏ chót như nốt ruồi son, khiến dung nhan thêm phần kiều mị.



Ngắm mãi, cô bèn vốc nước, kì ‘nốt ruồi son’ đó đi, móng tay liền dính chút dịch thể nhờn đỏ, hắt lên màu yêu dị dưới ánh trăng.



Trân trối nhìn hồi lâu, bất thần trong đầu hiện ra bộ áo trắng ngà phóng ra chắn trước mặt, bông cà độc dược vàng phai phần phật tung bay sau luồng bích quang sáng chói.



Ninh Dịch bị thương?



Lập tức vỡ lẽ, chắc chắn việc hắn bị thương có liên quan đến trò mèo của cô — Lúc đối phó với cao thủ như Ngọc Điêu, chỉ cần lơ là một khắc, đừng nói là bị thương, đến tính mạng cũng khó bảo toàn.



Tri Vi bần thần ngồi bên bờ suối chìm vào suy tư, ánh trăng chênh chếch chiếu lên gương mặt như hoa như ngọc, nhẹ nhàng đáp xuống ống áo phấp phới tung bay, dưới ống áo là đầu móng tay dính tơ máu nhờn đỏ. Nghĩ mãi, cuối cùng bỗng sực tỉnh, bèn lặng lẽ vớt nước, gột sạch dấu tích đó đi…



Mi tâm thắm nốt ruồi son,



Gột sao cho sạch tơ hồng trời ban?



Đoạn ngẩng đầu lên, chợt phát hiện thấy trước mặt có một tòa nhà đương náu mình ẩn hiện giữa lưng chừng đồi.



Giữa vách đá thưa thớt cây cối, bỗng lộ ra mái hiên cong cong xanh màu ngọc bích, có lẽ đó chính là Thanh Minh viện.



Thanh Minh là học viện danh tiếng đứng đầu Thiên Thịnh, tiền thân là thiên hạ đệ nhất học viện của tiền triều Đại Thành, nơi tựu trung tất thảy kỳ tài văn võ trong thiên hạ, bất phân sang hèn, chỉ lựa hiền tài có học vấn tuyệt luân. Thiên Thịnh tiếp quản, vẫn giữ nguyên những quy củ ngặt nghèo, song lại biến Thanh Minh thành học viện đứng đầu hoàng gia, chỉ phục vụ cho tầng lớp vương tôn quý tộc – quan lại trong triều. Tuy nhiên, đến đời Tân Tử Nghiên lên kế nhiệm, dưới sự kiên trì quyết không nhượng bộ của ông ta, hàng năm Thanh Minh đều thu nạp môn sinh bần nông, kỳ tài xuất chúng, nhưng, những người này một khi đã bước chân vào học viện thì đều bị khó dễ đủ đường, có học thành tài cũng bị ghẻ lạnh, bao năm vật lộn khổ sở cũng chẳng có hi vọng được thăng quan tiến chức. Âu cũng phải thôi, vốn dĩ Thanh Minh là học viện hoàng gia, một tên sĩ tử vô danh tiểu tốt học chẳng ăn ai, lại có thể là con cháu dòng dõi quý tộc thủ đoạn mưu mô, có tiền tài có địa vị, biết đi tắt đón đầu, dựa hơi cầu cạnh, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến hắn suôn sẻ bước chân vào chốn quan trường, hưởng vinh hoa phú quý phước lộc cả đời.



Do vậy, mỗi kì thi thường niên, người trong thiên hạ cứ nô nức kéo nhau tới đây, tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, đua nhau chen lấn hòng vào Thanh Minh viện lừng danh khắp chốn.




Sực nhớ tới cuộc đối thoại của Phượng Hạo và mẹ ban chiều, Tri Vi liền nghĩ ngay ra lũ ‘hổ bằng cẩu hữu’ – Phượng Hạo mới giao du – ắt hẳn đến từ Thanh Minh viện, quả nhiên là lũ con nhà quyền quý, cậy thế làm càn. (Hổ bằng cẩu hữu: bạn đểu)



Ngẫm thấy trời cũng sắp sáng, giờ chẳng có nơi nào để đi, bụng cũng đang sôi sùng sục, lại dắt theo một tên ‘đại hiệp của nợ’ bên người, cô bèn nghĩ: chi bằng tới đó muối mặt xin ăn một bữa cũng chẳng chết ai.



Nghĩ rồi, bèn dắt theo Ngọc Điêu đi tới trái núi bên kia. Tới nơi thì trời vừa sáng, bèn đứng ngoài gõ cửa, gõ mãi, cửa mới chịu mở, một ông lão đầu hai thứ tóc liền ló ra, Tri Vi lễ phép nói cho lão hay mục đích của mình, lão bèn trợn mắt, xẵng giọng quát: “Một cốc nước một trăm lượng! Một cái bánh một nghìn lượng! Không đưa đủ thì cút xuống núi!”



Tri Vi bàng hoàng run rẩy, bộ nước ở đây là rượu mừng Thiên mẫu nương nương à? Lẽ nào đến nước cũng ăn theo trứ danh của Thanh Minh Viện, nội giá không cũng phải ngang với trời?



Cũng may, đó giờ tính cô vẫn luôn nhã nhặn, muốn chọc giận cũng khó tày trời, chỉ thấy cô cười giả lả: “Ông à…huynh trưởng nhà cháu có bệnh, ông rủ lòng từ bi, thương chúng cháu chút đi mà…”



“Phải, ta biết huynh trưởng nhà mi mắc bệnh, còn biết mẹ mi chửa hoang, dắt hai đứa mi về nhà ngoại ăn nhờ ở đậu, bị họ hàng rẻ rúng chà đạp, cuối cùng thì bị tống cổ đuổi thẳng ra ngoài, còn mi cũng suýt nữa bị bán vào kĩ viện…” Lão bèn quắc mắt, vô cùng ‘phong thái’ phất tay phủi phăng chiêu nài nỉ ỉ ôi của cô.



Tri Vi ngỡ ngàng nhìn lão, sụt sịt nói: “Sao ông biết ạ? Lời ông nói quả không sai chút nào! Nhưng cháu có bị bán vào kĩ viện đâu…”



“Mi nào có bị bán vào kĩ viện, là tỷ tỷ của mi bị bán vào kĩ viện, nói chung, đứa nào bị bán thì cũng như nhau!”



Tri Vi thấy có gì đó bất ổn, bèn ngoái lại nhìn, giờ mới phát hiện ra, tứ phía đều có người, kẻ thì trải chiếu nằm ngủ; kẻ thì nai nịt gọn gàng tươm tất; nhưng đa phần đều cô lô cô nhếch, rách rưới thảm hại; có kẻ còn tả tơi, quần áo vá chằng vá đụp, suýt không che nổi mông. Chung quy một điều, bọn họ đều mình gầy xác ve, da dẻ vàng vọt, còn vàng hơn cả nghệ cô thường trát lên mặt, biểu cảm còn đáng thương gấp bội lần cô, đều rơm rớm nước mắt nhìn ông lão đứng trong viện, đôi mắt chờ mong khát vọng, chỉ chờ một cái gật đầu cực khẽ của lão.



Do mới nãy trời tờ mờ sáng, lại chỉ quan tâm tới cái bụng rỗng tuếch nên cô không nhìn thấy họ, giờ sực giật mình, chợt ngộ ra điều gì đó, thế nhưng chưa kịp lên tiếng, ông lão đã ác ý đóng sầm cửa lại.



Lắc đầu cười khổ, cô toan bỏ đi, chợt một chàng trai tiến lại, đạo mạo chào cô một tiếng: “Huynh đài.”



Tri Vi chớp mắt, chả hiểu sao hắn lại bước đến chỗ mình, song vẫn gật đầu chào lại, ngắm qua dung mạo của hắn tí chút. Ừm, cứ cho là thanh tú đi, duy có đôi mắt rất đỗi đặc biệt, cứ long lanh sáng rỡ như vớ được vàng, khiến kẻ đối diện bất giác rùng mình, phải vội lấy tay xoa ngực trấn an.



Hắn làm ra vẻ bí hiểm, ghé sát lại, khẽ khọt: “Huynh đài đang thấy lạ, cớ sao cơ sự lại như vậy có đúng không?”



Tri Vi chợt thấy bội phục, kính nể vài phần, nói: “Mong được chỉ giáo.”



“Tân viện trưởng trước đây vốn xuất thân vi hàn,” Hắn cười khẽ: “…lại luôn chiếu cố đặc biệt cho sĩ tử con nhà bần nông, thế nên…”



Tri Vi vỡ lẽ, thế nên, dù nhiều tiền hay ít tiền đều đồng loạt cải trang thành dân đen lăn lê bò toài nơi đầu đường xó chợ, ăn vận rách rưới, cố ra vẻ đói rét đáng thương, tụ đến trước cổng ngày đêm chầu chực, hòng mong Tân viện trưởng rủ lòng thương xót, xét cho vào học.




Thế nên, ông lão gác cổng, người ngày ngày giáp mặt, phát ngán với những kẻ này, mới tưởng cô là con nhà quyền quý cao sang, giả bộ nghèo hèn đến đây lân la gợi chuyện đòi vào nhập học, nên mới nhét ngay cho một hòn đá chặn họng, tống đi thẳng cổ!



Đúng là oan quá đi mà!



“Nếu đã biết ắt có ngụy tạo, tại sao còn không bỏ quy định đó đi, nhổ cỏ tận gốc?”



Hắn bèn lộ ra vẻ kính nể, thủ thỉ: “Tân viện trưởng đã từng nói, đuổi là chuyện dễ, học viện cũng được thanh tịnh sạch sẽ, thế nhưng, giả dụ trong số những người nghèo này thật sự có nhân tài thì sao? Nếu đuổi đi, há chẳng phải đã chặn luôn con đường công danh chức tước của họ à? Cho nên ngài mới không chặn, thỉnh thoảng còn đích thân ra mặt tự lựa hiền tài, chỉ có điều, không phải lúc nào cũng may mắn đến thế. Thường họ luôn phải đối mặt với ông lão khi nãy, đây là cửa gian nan nhất và cũng dễ gặp nhất.”



Tri Vi bèn cười, đáp: “Tân viện trưởng quả là người trung hậu, một lòng lo nghĩ cho dân.”



“Đúng vậy!” Tức khắc, liền nghe thấy hắn khuynh mộ nói: “Viện trưởng đại nhân từ bi hỷ xả, bao dung độ lượng, cao quý thiện tâm, tửu sắc không màng, tôn nghiêm mực thước, tài năng đức độ, uy danh muôn thuở, nức tiếng ngàn đời…”



Y như rằng, tràng giang đại hải những lời tán tụng, chỉ hận không thể mang Tân viện trưởng kia rước lên bàn thờ, cúng khấn vái vọng.



Tri Vi chỉ đứng bên cười cười, lòng nghĩ: kẻ trong miệng hắn là Phật tổ Như Lai à? Đã thế giọng hắn cứ oang oang, chả lẽ lại muốn mượn cớ, cố ý tán tụng hết lời để ông lão gác cổng hay Tân viện trưởng ngự tít trong kia vô tình nghe thấy rồi sinh mủi lòng?



Chợt thấy hắn ngừng lại, thở dài đánh thượt, nói khẽ: “Tiểu đệ đến từ Nam Hải, không biết quy định nơi đây, ăn vận có chút là lượt chỉnh tề, vốn định xuống núi mua vài manh áo rách, chẳng ngờ, người dưới núi nhờ bán đồ cũ nơi nơi đều thành phú hộ, áo quần chỉn chu tươm tất, còn sang hơn cả đệ…” Lại thở dài thườn thượt, bộ dạng rất chi là thảm hại.



Tri Vi bẩm sinh thông minh lanh lợi, nhác ý đã biết tỏng tâm địa người ta, bèn bảo: “Có phải huynh đài thấy ưng bộ quần áo của tiểu đệ không?”



“Chính thế!” Quả nhiên, thấy hắn rối rít: “Huynh đài quả là có con mắt tinh đời! Đệ ra giá một trăm lượng bạc, chỉ cần cái áo ngoài là đủ, còn bộ trường sam tơ vàng trúc bạc của Hải Nam này, đệ xin biếu huynh dùng.”



“Được, giao dịch.” Tri Vi đáp lại vô cùng hào sảng, nhanh tay cởi chiếc áo ngoài – Một trăm lượng bạc đổi lấy một manh áo rách, thậm chí còn được biếu không bộ trường sam thượng hạng, họa có heo mới đi chê!



Áo vừa cởi ra, đã nghe thấy ‘cách’ một tiếng. Một vật nho nhỏ bỗng rớt ra từ túi áo, Tri Vi chưa kịp nhìn rõ, gã thiếu niên nọ đã nhặt nó lên, tỉ mỉ quan sát rồi ‘ý’ một tiếng, ra chiều kinh ngạc.



Thứ cầm trên tay chính là ấn triện bằng đá điền hoàng, thấy hắn cứ tỉ mỉ mân mê, xem qua xem lại, chợt mắt bỗng sáng lóe, gian ngoan xảo quyệt hệt loài sói.



Tri Vi quan sát hắn nãy giờ, thầm nghĩ, tên này cũng chẳng phải hạng thiếu tiền, chả lẽ lại nổi máu tham, thèm cả một cái ấn triện bằng đá điền hoàng cỏn con kia à?



Rồi thấy hắn cầm ấn triện, mặt mày hớn hở, hỏi: “Sao huynh có thứ này mà vẫn…” Nhác thấy vẻ mặt đần thộn của Tri Vi, bèn ngừng lại, cười hềnh hệch, trả nó cho cô, đoạn vỗ vai, rỉ tai: “Đại ca, chúng ta thương lượng chút việc đi.”



Dù quái lạ với kiểu thân mật bất thường của hắn, Tri Vi vẫn cứ thuận gió căng buồm, hỏi lại: “Việc chi vậy?”



“Đại ca cũng muốn nhập học có đúng không?” Hắn cười gian, đưa ra đề nghị: “Tiểu đệ có thể bao trọn mọi chi phí trong này cho đại ca, chỉ cần đại ca giúp đệ một việc cỏn con, bảo đệ là tùy tùng của đại ca, chỉ thế thôi có được không? Học viện cho phép một sĩ tử dắt theo hai tùy tùng. À, mà suýt quên giới thiệu, tiểu đệ họ Yến, đến từ Yến gia ở Hải Nam.”



Mắt Tri Vi sáng rỡ, họ Yến ở Hải Nam, là một trong tam đại tiềm tộc (đại tộc ẩn danh) của Thiên Thịnh. Thiên Chiến thế gia, Hiên Viên thế gia, cùng Yến gia xưng hùm xưng bá trong thiên hạ suốt bấy lâu nay. Nghe đồn, đời trước đều là hoàng tộc, về sau bị Thiên Thịnh thôn tính, dù có thế lực cực đại vẫn chịu nép vế, lui về ‘hậu viện’, không can dự vào triều chính. Người đời kháo nhau, thế lực của tam đại tiềm tộc cực kỳ hùng hậu, Thiên Chiến thế gia trấn hưng giang hồ; Hiên Viên thế gia thâu tóm thương nghiệp: y dược, rèn đúc, đủ loại ngành nghề; Yến gia hùng cứ Nam Hải: tàu bè, ngư nghiệp, thông thương đường biển đều nắm trong tay.



Vốn dĩ trong thiên hạ, gia thế tiền tài không ai bì kịp, nay lọt vào chốn hoàng thành dưới chân thiên tử, lại nhỏ như hạt bụi, không ai ngó ngàng. Thế nhưng, bất luận thế nào, con cháu Yến gia, đều đáng giao hảo.



“Đâu thể khiến huynh chịu thiệt làm tùy tùng của đệ được?” Tri Vi chắc mẩm việc này ắt có liên quan đến lai lịch của ấn triện điền hoàng kia, song cứ mắt nhắm mắt mở, giả đò không biết.



Y như rằng, thấy hắn sốt sắng, chạy qua xoắn xuýt: “Mỗi tháng đệ sẽ chi một tờ ngân phiếu ba nghìn lượng, tiêu xài thế nào là việc của đại ca.”



“Không có công không hưởng lộc, ha ha…”



“Một vạn lượng!”



“Tiền chỉ là vật ngoài thân. Ha ha…!”



“Tiểu đệ lập tức kêu gia đinh tới đây làm trâu làm ngựa, đại ca muốn thế nào được thế nấy!”



Chợt ngừng ha ha, Tri Vi quay lại, giữ nguyên ý cười, chăm chú nhìn tên họ Yến nọ, hắn bèn sấn lại, giơ tay thề: “Đệ lấy danh nghĩa tổ tiên Hoàng Thủy của Yến gia ra đảm bảo!”



+ Hoàng Thủy là niên hiệu của Tiền Tần Cảnh Minh Đế Phù Kiện thời Thập Lục Quốc trong lịch sử Trung Quốc, kéo dài 5 năm (351 – 355), cũng là niên hiệu của Bắc Ngụy Đạo Võ Thế Thác Bạt Khuê, kéo dài hơn 2 năm (7/396 – 12/398). Nói chung, tổ tiên nhà hắn là có thật.



Chậc, làm tổ tiên cũng chẳng phải chuyện hay ho, lâu lâu lại được con cháu lôi ra điểm danh thề nguyền này nọ.



Nghe vậy, Tri Vi bèn cười ha hả, vỗ vai tên tiểu tử nọ, ra vẻ sớm đã thân quen.



“Rốt cuộc, chúng ta, ai theo ai đây…Ha ha!”