Hoàng Thượng Biến Thành Cún Cưng Rồi!

Chương 27: Lột vỏ hay là lột đồ?




Diệp Chi được Tiêu Cảnh Lẫm ôm chặt vào trong lòng, xung quanh mùi hương của hắn vây quanh. Diệp Chi rất tự nhiên gả đầu vào vai hắn làm nũng, dù sao cô vừa mới được gặp người thân nên thấy cẩu Hoàng đế cũng thuận mắt. Hơn nữa nhà họ Diệp đột nhiên lại được người đàn ông này nâng đỡ, trước khi cô hiểu rõ nguyên nhân thì cô vẫn cần sự sủng ái của hắn.

“Hậu cung nhiều người như vậy, Hoàng thượng cũng chẳng thiếu người chăm SÓC.”

Tiêu Cảnh Lẫm siết chặt eo nàng, trong lòng ngứa ngáy, tiểu cô nương này hôm nay lại ghen tuông với hắn hay sao.

“Nhưng ta chỉ muốn nàng chăm sóc.”

Ngón tay mảnh mai của Diệp Chi vẽ từng vòng từng vòng lên lồng ngực Tiêu Cảnh Lẫm, “Vậy để thiếp đích thân xuống bếp nấu cơm cho người có được hay không?”

“Nàng biết nấu cơm sao?”

Con mèo lười biếng như nàng mà cũng biết nấu cơm, Tiêu Cảnh Lẫm có chút ngạc nhiên.

“Đương nhiên rồi, Hoàng thượng đừng có coi thường thần thiếp. Người cứ đợi mà xem.”

Dứt lời Diệp Chi đứng dậy xuống căn bếp nhỏ ở phía sau Cần Chính điện. Phòng bếp này là nơi ngự dụng của Hoàng đế, đề phòng Hoàng đế đột nhiên có hứng muốn ăn gì thì có thể làm ngay.

Diệp Chi xuống dưới bếp, đầu bếp chưởng sự ngạc nhiên nhìn cô, mau chóng hành lễ, “Tham kiến quý phi nương nương”

“Người muốn dùng món gì sao để nô tài lập tức chuẩn bị cho người.”

Người ở trong cung giỏi nhìn sắc mặt quan sát tình thế để làm việc, chuyện Diệp quý phi gần đây được sủng ai, sáng sớm nay Hoàng thượng còn phong thưởng hậu hĩnh cho nhà mẹ đẻ của quý phi đã lan truyền khắp trong cung. Đầu bếp nào dám chậm trễ, chỉ sợ vị trước mặt đây là người sau này bước lên ngôi hậu không chừng.

“Đứng lên đi. Ta muốn nấu một món ăn cho Hoàng thượng, ngươi đi nhóm lửa múc nước cho ta là được rồi.”

“Vâng, vâng. Nô tài sẽ làm ngay.

Đầu bếp chưởng sự bình thường sẽ đích thân nấu nướng mấy việc lặt vặt kia đều sai phụ bếp làm, nhưng giờ nào dám nói không với vị quý phi cao quý.

Một khắc sau, đầu bếp tròn mắt nhìn cái tô nhỏ trong tay Diệp quý phi, giọng nói không chắc chắn hỏi lại, “Nương nương, ngài chắc chắn cho Hoàng thượng dùng cái này sao?”



“Có vấn đề gì không ổn hay sao? Không ăn được à?” Diệp Chi nghi hoặc hỏi lại. Cô nấu kỹ lắm mà, chắc chắn là ăn được.

Đầu bếp mập lắc đầu như trống bỏi, “Không phải, chỉ là có chút sơ sài.”

Nương nương khác đều là mang cho Hoàng thượng đủ các món ăn cầu kỳ còn vị quý phi này đây, ông có chút cạn lời.

Diệp Chi nghe thế thì an tâm, cô phất tay đi thẳng.

Làm cô cứ sợ hãi, ăn được là được rồi. Cẩu Hoàng đế ăn đủ các món ngon trên đời, cô lại tự hiểu rõ bản thân mình, nấu cái gì cũng sẽ không ngon bằng ngự trù. Cứ làm đơn giản là được rồi.

Diệp Chi định đi thẳng về chỗ Tiêu Cảnh Lẫm nhưng nửa đường lại quay lại. Đầu bếp mập tưởng cô đổi ý thì vui mừng hớn hở, “Nương nương, ngài muốn nấu món khác hay sao?”

“Không phải. Ngươi đi lấy cho ta một cây bút lại đây”

“Bút sao? Nô tài không có.” Ông ta là đầu bếp thì cần gì dùng đến bếp.

“Vậy còn không mau đi tìm.”

"Da, da..."

Một khắc sau, đầu bếp lại hóa đá nhìn quý phi nương nương đang mỉm cười hài lòng với tác phẩm của mình. Ông đúng là đã nghĩ quá nhiều.

Vị Diệp quý phi này đúng là một kỳ nhân.

Tiêu Cảnh Lẫm ngồi trên ghế chờ đợi nửa canh giờ mới thấy Diệp Chi quay lại. Từ lúc nãy là hắn đã muốn đi tìm nàng xem thử nhưng cảm thấy thế thì quá mất mặt. Hắn đường đường là thiên tử, làm sao lại có thể xuống dưới nhà bếp được.

Diệp Chi rất tự nhiên bỏ qua bước hành lễ, ngồi lại vào trong lòng Tiêu Cảnh

Lẫm như lúc nãy. Cô giơ cái tô nhỏ được đựng kín ra trước mắt, “Hoàng thượng đoán xem đây là món gì?”

Tiêu Cảnh Lẫm nhìn người con gái đang mỉm cười gian xảo như con hồ ly nhỏ, véo mũi nàng, “Ta chịu thua.”



Diệp tiểu hồ ly thần bí mở ra, trong tô là...một quả trứng luộc.

“Quả trứng luộc?”

“Đúng vậy. Hoàng thượng đừng vội chê bai, quả trứng này đặc biệt lắm đấy nhé, người nhìn xem.”

Diệp Chi cầm quả trứng lên, bên trên còn vẽ một cái mặt cười cong híp hai mắt, trên đầu còn đội mũ miện của Hoàng đế.

Tiêu Cảnh Lẫm cầm lấy quả trứng, hỏi lại nàng: “Đây là trẫm sao?”

Diệp Chi cho hắn một cái nhìn, ngài đoán xem. Tiêu Cảnh Lẫm quan sát quả trứng trong tay, bật cười nghiêng ngả. Tiểu hồ ly của hắn đúng là cái gì cũng nghĩ ra được. Tiếng cười sang sảng của hắn vang khắp cung điện, Diệp Chi bị cười đến mức xấu hổ.

Cô buồn bực xông đến che miệng hắn lại, “Không cho người cười, người cười thì trả lại cho thần thiếp đây.”

Tiêu Cảnh Lẫm vội vàng chỉnh lại cảm xúc, nhưng đầu mày cuối mắt đều đọng lại ý cười sâu đậm.

“Làm gì có chuyện đã tặng rồi còn đòi lại.”

Diệp Chi quay ngoắt mặt ra chỗ khác, không thèm để ý đến tên vua động kinh này nữa. Tiêu Cảnh Lẫm cười ha hả hôn lên má Diệp Chi một cái lấy lòng, lúc làm Cục Bông hắn đã biết Diệp Chi sợ nhột thế là bắt đầu chọc chọc vào eo nàng.

Diệp Chi vừa bị chọc đã không nhịn được cười, cô nghiêng người tránh né, cởi giáp chịu thua. Cô xòe tay ra nói với Tiêu Cảnh Lẫm, “Người đưa quả trứng đây để thiếp lột vỏ.”

“Không cần.” Hiếm hoi lắm hắn mới được tặng một món đồ thú vị thế này, làm sao hắn nỡ ăn. Tiêu Cảnh Lẫm để lại quả trứng lên một cái tách trà nhỏ trên bàn.

Diệp Chi khó hiểu, không ăn thì để làm gì. Tiêu Cảnh Lẫm hiểu lòng nàng, hắn cười tà đột nhiên đứng dậy bế thốc tiểu hồ ly vào bên trong.

“Trẫm không biết lột vỏ trứng, nhưng mà..

Hắn khẽ nói bên tai Diệp Chi, “Lột đồ của nàng thì trẫm rất thành thục”

Tai Diệp Chi thoắt cái đã đỏ lên, sao cô lại tự dâng thân mình vào miệng sói thế này.