Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!

Chương 12




Lăng Tiêu đưa con thỏ sang cho Tống Phi.

"Đệ tội nghiệp thì đừng ăn nó."

Dương Tử ngước mặt dõng dạc nói.

"Đệ tội nghiệp là một chuyện, mà ăn là chuyện khác nha."

Tống Phi lúc này lấy ra trong người một con dao nhỏ, mần thịt con thỏ trong nháy mắt rồi đem nó xỏ qua một cái cây hướng lên ngọn lửa. Cả hai háo hức nhìn con thỏ tội nghiệp đang được nướng.

Ba người ăn xong chỉ còn sót lại đống xương. Dương Tử ngồi trước đống xương lựa ra ba cái xương bằng nhau.

Tống phi tò mò hỏi:

"Đệ làm gì với mấy cái xương đó vậy?"

Dương Tử cầm ba chiếc xương tiến lại, chìa tay ra nói.

"Thì để kết bái huynh đệ đó."

Lăng Tiêu ngơ ngác nhìn Tống Phi, cả hai lắc đầu:

"Ta nhớ là ba cây nhang mà."

Dương Tử cười hì hà đưa cho mỗi người một cái xương nói:

"Trong rừng làm gì có thứ đó, dùng xương thay thế đi, có lòng là được, kaka."

Lăng Tiêu ngỡ ngàng, cầm lấy một cái xương lắc lắc cái xương trong tay.

"Ta vốn là kẻ ăn xin thôi, một kẻ tầm thường như ta, không dám nghĩ sẽ kết huynh đệ với hai người các ngươi."

Dương Tử lắc đầu, mắt nhìn Lăng Tiêu long lanh hai con ngươi.

"Ta không màng danh phận huynh, ta chỉ cần biết huynh từng cứu ta và ta cảm nhận được huynh rất đặc biệt, hay là huynh thật chê đệ đệ như ta."

Lăng Tiêu lắc đầu vừa tính mở miệng nói gì đó thì.

Tống Phi lên tiếng trước:

"Vậy ai là đại ca, ai nhị ca đây?"

Lăng Tiêu nhìn Tống Phi như muốn rớt hai con ngươi xuống đất.

"Không ngờ kể cả huynh cũng muốn vậy sao?"

Tống Phi mặt lạnh không nở một nụ cười mà đáp:

"Vì ta thấy rất thú vị."

Dương Tử cười to nhìn cả hai, rồi chỉ vào Lăng Tiêu.

"Huynh là đại ca."



Rồi nhìn sang Tống Phi.

"Huynh là nhị ca."

Rồi tự vỗ ngực nói:

"Ta làm tam, đệ đệ."

Cả hai nhìn hành động của Dương Tử không khỏi bật cười. Lăng tiêu nhìn cái xương trong tay rồi ngước lên nhìn hai người còn lại.

"Ta thấy vẫn còn thiếu."

Tống Phi chợt đứng lên.

"Ta có thứ đó, ta có chôn một bình rượu dưới gốc cây đằng kia."

Nói là làm, Tống phi tiến lại cái cây lấy vò rượu mang lại.

Cả ba dùng con dao nhỏ khi nãy cắt tay nhỏ máu vào bình rượu. Dùng ba cái xương đưa lên tưởng như là ba cây nhang thắp rồi cấm trước đống lửa, cả ba lần lượt đọc tên mình.

"Ta là Lăng Tiêu, ta là Tống Phi, ta là Dương Tử."

Rồi cả ba đồng thanh.

"Kể từ nay chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chia."

Cả ba lần lượt cầm bình rượu lên uống một hơi.

Cứ thế mà cả ba cùng trò chuyện vui vẻ rất lâu cho đến khi gà gáy, trời dần sáng mới thôi, Lăng Tiêu cũng từ biệt mà đi trước, chỉ còn mỗi Tống Phi và Dương Tử.

                                * * * * * *

Sáng hôm sau, khi Sương Sương cùng Dương Yến thức dậy, thì đã thấy Tống Phi đang cặm cụi trong bếp, còn Dương Tử đang chẻ củi phía ngoài sân.

Dương Tử thấy hai người vừa bước ra, liền quăng búa chạy lại:

"Tỷ tỷ, tỷ dậy rồi à?"

Dương Yến gật đầu, cười nhẹ rồi bước tới bếp phụ Tống Phi. Tống Phi đang cắt củ cải thì đứt tay, vừa lúc này Dương Yến cũng vừa tới thấy, cô vội cầm tay Tống Phi lên, rồi lấy chiếc khăn tay của mình xé mảnh vải nhỏ, quấn lấy.

Động tác rất nhanh. Không kịp để Tống Phi nói gì. Tống Phi chỉ cúi gằm mặt, che đi cảm giác xấu hổ.

Còn phía kia, Dương Tử cùng Sương Sương đứng nhìn không rời mắt. Bỗng trong lòng Sương Sương thấy khó chịu. Không biết vì sao, cô liền đi tới chen ngang:

"Để ta nấu cho."

Cả hai bị Sương Sương chen ngang qua cũng giật mình. Dương Yến lúc này thấy mình cũng hơi thất thố, nên lui ra để Sương Sương lại. Tống Phi thì ngỡ ngàng, nhưng cũng giật mình bình tĩnh lại.

"Chỉ còn món rau xào thôi, cô làm đi, ta dọn những món khác lên trước."

Sương Sương không nói gì chỉ xắn tay áo làm ngay. Tống Phi, Dương Yến, Dương Tử ngồi bên bàn ăn, Sương Sương đem món còn lại lên.



Cả ba trố mắt nhìn nhau, đĩa rau xanh giờ cháy đen không còn nhìn ra nữa, cả ba cũng không dám nói gì, chỉ nhìn nhau cười.

Sương Sương thẹn thùng:

"Ta xin lỗi, ta lần đầu vào bếp."

Dương Tử thấy cô nương e thẹn, nhìn tội tội nên đã cầm đũa lùa gần hết nửa dĩa rau vào bát của mình, vừa nhai vừa khen:

"Khét tý thôi, nhưng rất ngon, từ nhỏ đến giờ lần đầu ta được ăn như vậy."

Sương Sương mặt đỏ hồng ngồi xuống. Dương Yến thấy thiếu một người nên hỏi:

"Mà Lăng Tiêu, hắn đâu rồi?"

Dương Tử miệng nhai chóp chép trả lời:

"Đại ca từ sớm tinh mơ, là đã từ biệt hai ta, đi trước rồi."

Dương Yến cảm giác hơi thất vọng trong lòng, dù không biết lý do là vì sao.

Tống Phi gắp thịt bỏ vô chén cho Dương Tử.

"Đệ ăn thịt đi, đừng ăn rau không vậy chứ."

Dương Tử ngước nhìn Tống Phi.

"Ưm. Nhị ca."

Rồi lại gắp thức ăn thật nhiều bỏ ngược là lại vô bát Tống Phi.

"Nhị ca cũng ăn nhiều vô, nhìn ốm yếu không giống nam nhi chút nào."

Cả hai cứ gắp qua gắp lại, Dương Yến ngạc nhiên nhìn hai người khó hiểu:

"Nhị ca ???"

Dương Tử gật gù, miệng vẫn không ngừng nhai.

"Đúng rồi, tối qua ba người chúng đệ đã kết bái làm huynh đệ."

Dương Yến lắc đầu nhìn:

"Đệ thiệt là..."

Dương Tử cười cười.

"Có gì không được sao tỷ."

Dương Yến chỉ cười nhẹ như không cười.

"Không có gì, đệ ăn nhanh đi còn về sớm, kẻo mẫu thân lo."

Dương Tử gật gật. Còn Sương Sương thì không vui, lấy đũa gắp miếng thịt trong bát Tống Phi bỏ vô miệng.