Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!

Chương 51




Hoàng thượng đỏ mặt, vội khép cửa lại, hắng giọng nói.

"Ta đợi con ở sảnh, hai người mau đến gặp ta."

Cả hai cúi đầu bước vào sảnh, không ai dám ngước nhìn hoàng thượng. Cả hai cùng cúi đầu hành lễ.

Hoàng thượng đanh mặt, giọng điệu bực tức.

"Hai ngươi... Cả gan!"

Tống Phi vội quỳ xuống nhận tội trước.

"Là thần mạo phạm công chúa, xin bệ hạ trách phạt."

Liêu Sương thấy vậy cũng vội quỳ xuống theo.

"Là lỗi do con, là con ép huynh ấy uống say nên mới xảy ra chuyện."

Hoàng thượng nhắm nghiền mắt một hồi, cố thu lại nét mặt bực tức, rồi từ từ nói tiếp.

"Chuyện này cũng đã lỡ. Ngươi mau quay về nói Tống Nhạc chuẩn bị hôn sự, trẫm sẽ ban hôn, hai ngày nữa cử hành hôn lễ."

Tống Phi cúi đầu, nhận lệnh.

"Đa tạ bệ hạ khai ân."

Hoàng thượng nghe xong, cũng chắp tay ra sau mà bước đi khỏi, miệng không ngừng cười thầm.

Liêu Sương nhìn Tống Phi mặt hơi ngại ngùng, thỏ thẻ.

"Xin lỗi, là tại ta, hại huynh phải..."

Tống Phi lắc đầu, nhìn thẳng tiểu công chúa, trấn an.

"Muội không có lỗi, lỗi do ta, do ta đã mạo phạm tới muội."

Liêu Sương mặt không vui nhìn Tống Phi nói gượng.

"Huynh không nên vì trách nhiệm mà lấy ta."

Tống Phi lắc đầu lần nữa nhìn cô.

Liêu Sương lại nói tiếp với ánh mắt như sắp khóc.



"Chuyện đó ta sẽ giữ bí mật giúp huynh, dù huynh có lấy ta hay không?"

Tống Phi nghiêm mặt lại nhìn thẳng lấy Liêu Sương không chớp mắt, hai tay nắm lấy tay của Liêu Sương.

"Muội có thể cho ta cơ hội không? Đúng là chuyện nữ thích nữ là hoang đường, nhưng ta vẫn muốn được thích muội."

Liêu Sương vừa khóc vừa nói, như không tin vào tai mình.

"Huynh nói thật sao? Ta tưởng huynh chỉ thích Dương tỷ tỷ?"

Tống Phi thở dài, rồi lại bật cười.

"Vì ta vừa nhận ra, tình cảm trước đó chỉ là nhất thời. Có lẽ đó chỉ dừng ở mức mến mộ, còn muội là loại tình cảm yêu thích. Thứ được gọi là tình yêu. Có lẽ ta cũng thích muội từ lâu, nhưng ta không nhận ra sớm thôi."

Liêu Sương nghe nói cảm động mà bật khóc lớn hơn.

Tống Phi vội ôm lấy Liêu Sương nhẹ nhàng nói tiếp.

"Ngốc này, sao lại khóc? Muội khóc như vậy ta đau lòng lắm đó."

Liêu Sương vội lau nước mắt ôm chặt lấy Tống Phi.

Cả hai cứ thế mà ôm nhau rất lâu, rất lâu, quên luôn cả hai người vẫn còn trong tư thế vừa quỳ vừa ôm.

Cảnh tượng ngại ngùng đến nỗi mà cô tỳ nữ thân cận của công chúa cũng không dám nhìn, chỉ dám đứng đó như vô hình vậy, mặc kệ hai người bọn họ nói nói, ôm ôm, sướt mướt cả buổi.

\*\*\*\*\*\*

Hôn lễ của tiểu công chúa cũng được tổ chức hoành tráng sau đó.

Dương Yến và Dương Tử cùng rất nhiều người đến tham dự.

Tống Phi nhìn quanh rồi lại đi tới Dương Tử hỏi thăm.

"Tam đệ, đại ca chúng ta không tới à?"

Dương Tử đang mải mê với món bánh lạ mắt trên bàn. Nghe Tống phi hỏi mà giật mình mém làm rơi bánh.

"Đại ca nói sẽ đến trễ."

Tống Phi gật đầu, nhưng cũng hiểu chuyện, vì với một người thủ lĩnh tổ chức ngầm như vậy có lẽ sẽ không thích đến những nơi tụ họp quan lại triều đình như này.

Lúc này bên ngoài, cửu hoàng tử đi vào.



Mọi người nhanh chóng hành lễ.

Liêu Nguyệt từ lúc bước vào miệng đã toe toét cười, chẳng biết hắn vui vẻ vì cái gì nữa, ai ai cũng nghĩ chắc hắn bị ngốc rồi, còn có người bảo ngày hôn sự của hắn, hắn chả cười lấy một cái, trong khi hôn sự của hoàng muội mình lại cười tươi đến thế, ắt hẳn phải yêu thương muội muội của mình lắm.

Liêu Nguyệt không thèm để mấy lời nói của mọi người lọt vào tai, mà cứ hướng thẳng phía Tống Phi đi tới.

Hắn lôi ra một cái hộp gỗ nhỏ rồi đưa cho Tống Phi, hắn ghé sát tai Tống Phi thỏ thẻ dặn dò.

"Phò mã. Thứ này ta tặng ngươi, là loại thảo dược cực hiếm, giúp cho nam cường suốt mấy canh giờ. Haha."

Tống Phi đỏ mặt, vội đưa tay nhận lấy rồi cất đi.

"Đa tạ điện hạ."

Trong lòng Tống Phi thì không ngừng mắng thầm.

"Ta có phải nam nhân đâu mà cần mấy thứ này, thật là..."

Liêu Nguyệt tặng xong cũng nhanh tiến lại ghế ngồi. Đợi hoàng thượng cùng các vị hoàng tử khác đến.

Dương Tử thấy Tống Phi hơi đỏ mặt liền tò mò đi lại hỏi.

"Cửu điện hạ nói gì mà huynh đỏ cả mặt vậy?"

Tống Phi hắng giọng, cố lấy lại vẻ mặt bình ổn nhìn Dương Tử.

"Không có gì. Đệ lo ăn mấy cái bánh kia đi, kẻo hết."

Dương Tử nghe vậy cũng quên luôn muốn hỏi gì mà chạy nhanh đến chỗ mấy cái bánh, tiếp tục ăn.

Dương Yến ngồi một góc, ánh mắt thờ thẩn, bất giác đụng phải ánh mắt của Liêu Nguyệt cũng đang nhìn mình.

Dương Yến vội xoay người đi, như không muốn đối diện với cái người mà mình ghét.

Liêu Nguyệt thấy Dương Yến tránh né nên không nhìn nữa mà ngồi quan sát mọi người, miệng cũng không ngừng cười toe toét.

Đến nỗi rất nhiều người chỉ tay về Liêu Nguyệt mà xì xào to nhỏ.

"Nhìn kìa, cửu điện hạ hôm nay trông vui còn hơn cả tân nương cùng tân lang luôn kìa."

Tống Phi nghe bàn tán cũng phải xoay đầu lại nhìn theo, đúng thật là Liêu Nguyệt vẫn cười như ban đầu.

"Hắn quả thực là bất bình thường mà."