Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!

Chương 60




Bà lão mắt đẫm lệ khi nhắc về đứa cháu của mình, Tống Phi thấy vậy liền vỗ về bà lão hỏi thăm.

"Bệnh tình của cháu bà thế nào, có thể để cháu đến xem thử không? Cháu cũng biết chút y thuật."

Bà lão mắt sáng rỡ như gặp được vị cứu tinh, giọng vừa mừng nhưng cũng vừa hơi e ngại mà đáp.

"Ta thật rất biết ơn hai vị nhưng như vậy có phiền hai vị..."

Tống Phi nhanh lắc đầu, không đợi bà lão nói hết câu mà điềm đạm đáp.

"Không phiền gì đâu ạ." Nói rồi, cả hai theo bà lão về nhà.

Liêu Sương nhìn phò mã của mình mà hai con ngươi long lanh tỏ vẻ càng ngày càng yêu thích, trong đầu đã khen thầm,

"Phò mã đúng là vừa tốt bụng vừa tài giỏi cũng rất thông minh."

Trong lòng nàng không ngừng khen người mình đã chọn làm phu quân, dù có là nữ tử đi chăng nữa thì liệu có thể kiếm đâu ra một phò mã tốt như vậy chứ.

Liêu Sương nghĩ vậy mà cười thầm, vừa cảm thấy hạnh phúc vừa cảm thấy mãn nguyện mà bước theo sau Tống Phi và bà lão.

......

Tại quân doanh Nam thành.

Liêu Thanh mặt nghi ngờ, ánh mắt dò xét nhìn Tứ hoàng huynh của mình.

"Huynh nói là sự thật?"

Liêu Phan ánh mắt không hề chớp, giọng nói chắc nịch mà nhìn Liêu Thanh.

"Đệ không tin ta?"

Liêu Thanh lắc đầu, giọng điệu căm phẫn.

"Không ngờ Cửu đệ lại bỉ ổi như vậy."

Rồi nhìn Liêu Phan với cặp mắt đầy tin tưởng mà nói tiếp.

"Được rồi huynh cứ quay về trước, ta sẽ điều quân âm thầm tấn công vào cung."

Liêu Phan vẻ mặt chân thành nhìn Liêu Thanh mà gật đầu, giọng điệu đầy tin tưởng.

"Ta tin ở đệ."

Hắn quay bước đi rồi nhếch môi cười không ngừng nghĩ thầm.



"Tên hoàng đệ này đúng là thật dễ lừa. Haha."

Sau khi Liêu Phan rời đi, phó tướng Cao Hạo cũng nhanh chóng đi vào.

"Điện hạ, ngài tin tưởng Tứ hoàng tử sao?"

Liêu Thanh vẻ mặt chán nản, khẽ đáp.

"Vậy ta nên tin ai? Các hoàng huynh giờ mấy ai còn sống sót?"

"Dù sao ngươi cũng nên chuẩn bị thêm một đường lui cho chúng ta, đề phòng kế hoạch thất bại."

Cao Hạo cúi đầu kính cẩn đáp.

"Vâng. Điện hạ."

Liêu Thanh gật đầu rồi bước đi ra ngoài lều, nhìn các binh sĩ luyện binh mà nói.

"Ngươi chọn ra một số người giỏi mà cho vào kinh thành trước, một nửa thì cho đợi ngoài thành chờ lệnh, tránh quá đông mà gây sự chú ý."

Cao Hạo đi theo sau, nhanh đáp lời.

"Tuân lệnh. Điện hạ."

Liêu Thanh hướng mắt nhìn Cao Hạo ra lệnh cho các binh lính triệu tập, trong lòng cũng dâng lên cảm giác lo lắng khó tả, thật sự hắn chẳng hề muốn tạo phản, càng không muốn các binh sĩ vì mình mà làm phản tặc.

Nhưng biết làm sao khác được khi nghe Tứ huynh kể lại, Liêu Nguyệt lợi dụng tình cảm của hoàng thượng cùng mẫu phi hắn mà đoạt ngai vị thái tử, rồi còn bày mưu hãm hại các hoàng huynh khác.

Chỉ nhiêu đó tội lỗi hắn gây ra, thì có phải tạo phản cũng nhất định phải giết bằng được tên Liêu Nguyệt và đoạt lại vị trí thái tử từ hắn.

Liêu Thanh vừa nghĩ vừa không ngừng thở dài.

Trận chiến cũng sắp bắt đầu rồi, chỉ người nào đủ mạnh đủ thông minh mới có thể ngồi trên vị trí cao nhất đó.

\*\*\*\*\*\*

Dương phủ.

Dương Yến đi vào phòng Dương Tử, nhìn hắn vừa đi về liền hỏi.

"Đệ làm gì mà suốt cả tháng qua toàn đi sớm về muộn hoài vậy?"

Dương Tử chụp lấy bình trà trên bàn nốc một hơi như là rất khát và mệt, mà trả lời.

"Thì đệ vừa làm việc cho triều đình vừa phải ra thành nữa mà."



Dương Yến chợt nhớ đến chuyện hôm trước mà Dương Tử kể về cuộc trò chuyện với Lăng Tiêu, mà lo lắng hỏi.

"Đệ thật sự tin tưởng Lăng Tiêu?"

Dương Tử đặt bình trà xuống, rồi hất mặt lên giọng nói cũng rõ ràng.

"Tất nhiên là đệ tin đại ca mình rồi."

Dương Yến suy tư một lúc rồi cũng nhẹ gật đầu mà nhắc nhở.

"Đệ nhớ phải cẩn thận đó, việc huấn luyện đội binh riêng cũng đừng để phụ thân biết, kẻo phụ thân lo lắng thêm."

Dương Tử vui vẻ gật đầu.

"Vâng. Tỷ tỷ."

Dương Yến cũng nhẹ cười, quan tâm nói.

"Đệ nhanh đi tắm rửa đi, tỷ có chừa cho đệ mấy món ngon trong bếp rồi đó. Mau tắm rửa ăn uống rồi nghỉ ngơi sớm."

Dương Tử nghe được có món ngon liền vui vẻ nhào tới ôm tỷ tỷ mà làm nũng.

"Chỉ có tỷ tỷ là thương đệ."

Dương Yến vờ làm mặt ghét bỏ, nhẹ đẩy người Dương Tử ra giọng điệu chê bai.

"Đệ đó, người đầy mồ hôi."

Dương Tử vội buông tỷ tỷ ra rồi tự ngửi khắp người, xong trề môi mà nói giọng hờn dỗi.

"Đệ đâu có hôi gì đâu."

Dương Yến che miệng cười, xoay người bước đi chỉ để lại một câu châm chọc.

"Đệ hôi lắm."

Dương Tử nghe xong, vội đưa mũi tự ngửi lại chính mình, xong lại nhăn mặt mà vội chạy đi tắm.

......

Trong một hang động xa kinh đô, nằm ở sát biên giới phía đông.

Một đám cưới đang diễn ra trên đường, tân lang đang cưỡi ngựa mặt hớn hở cười khoe cả hàm răng ra.

Bỗng một người ăn mặc cổ quái che mặt từ đâu bay đến đánh ngất cả đám người khiêng kiệu, rồi bắt lấy tân nương mà phóng bay đi.