Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!

Chương 77




Sự kiện đăng cơ cũng qua đi một cách đơn giản, phủ Liêu Nguyệt cũng dọn vào cung hẳn, Văn Bích cũng được sắc phong là quý phi, lấy hiệu Văn quý phi và cũng được ban cho tẩm cung riêng, gọi là Thượng Hạ Cung.

Về các quý phi của hoàng thượng trước đó, đều được gọi là thái phi.

Sau khi Nhị hoàng tử mất, An thái phi cũng đã đi vào  phật gia tu hành sớm đã không còn ở trong hoàng cung.

Hoa thái phi thì có gia tộc lớn, nên sau khi hoàng thượng mất, cũng xin Liêu Nguyệt về nhà mẹ đẻ mà sống nương tựa hòng có tự do.

Ngô thái phi, vì lần trước hoàng nhi của mình là ngũ hoàng tử gây chuyện nên thất sủng mà một mình vẫn còn ở trong lãnh cung.

Chỉ còn mỗi Tô thái phi là trước giờ thay mặt hoàng hậu mà quản lý hậu cung.

Nên việc chọn lựa phi tần lần này, cũng sẽ được Tô thái phi sắp xếp cùng quan lễ bộ.

Ngoài ra còn thập nhất hoàng tử Liêu Khanh vừa sinh ra đã mất, mẫu thân là Phương Quý Phi, do mất con từ lúc mới sinh, đau buồn quá độ mà thắt cổ tử tự, thế nhưng con mèo của Thập công chúa từ đâu nhảy vào, mà người đuổi theo bắt con mèo là Cửu hoàng tử Liêu Nguyệt, Liêu Nguyệt trông thấy bèn hô to người tới giúp, nhờ vậy mà Phương Quý Phi thoát chết, từ đó Phương Quý Phi hay để ý đến Cửu hoàng tử và dần có tình cảm, cứ xem Liêu Nguyệt như con ruột của mình.

Vì thế Phương Quý Phi thành Phương Thái Phi, luôn tự cô lập ở tẩm cung của mình, không màn tới quốc sự.

Nghe tin Liêu Nguyệt đăng cơ, mà cả người vui vẻ hẳn lên, chỉ là không dám tự ý đi thăm Liêu Nguyệt.

Lòng chỉ mong hắn có thể làm một vị vua tốt mà thôi.

                                 ******

(Lục hoàng tử - Liêu Phàm, 19 tuổi, tướng mạo vượt trội, là một bí ẩn mà không ai được phép tò mò hay tìm hiểu. Bỗng một ngày hoàng thượng đi về sau chuyến du ngoạn thì mang về đứa bé, và bảo đây là Lục hoàng tử, thân phận mẫu thân hắn cũng bị hoàng thượng che giấu. Và ban áng chỉ không cho ai nhắc tới mẫu thân hắn, nếu ai trái lệnh trảm ngay tức khắc. Là người ham học hỏi, biết rất nhiều thứ, tuy chẳng thứ nào xuất chúng, nhưng nói không đứng nhất thì cũng không quá tệ. Cũng được xem là giỏi thứ hai thứ ba mà thôi. Châm ngôn hắn: "Con người ta luôn không biết điểm dừng.")

                                         ******

Trong hoàng cung.



Tại một nơi được gọi là khu vườn riêng của Liêu Nguyệt với cái tên là Tử Càn Cung.

Nơi đó Liêu Nguyệt tự tay trồng cả vườn cây thuốc lẫn những bông hoa lạ mắt, và nơi đó cũng được ban lệnh cấm không ai được phép vào, trừ bản thân Liêu Nguyệt và một người được cho phép là Lưu Tiết.

Không một ai biết khu vườn đó trông như thế nào và trồng những gì cả.

Liêu Nguyệt đang loay hoay xới đất trồng một loại cây thuốc mới, thì bỗng có một con chim rơi xuống, nhìn kỹ lại thì là chim ưng.

Liêu Nguyệt đặt cây xuống đất rồi lấp đất lại thật nhanh mà đi đến gần hơn để xem, thì thấy một chân của nó bị thương mà chăm chú nhìn chú chim mà nói.

"Ngươi bị thương à?"

Chú chim ưng vẫn cố đập cánh, nhưng dường như nó bị mất sức nên không thể bay nổi nữa.

Liêu Nguyệt ngồi chòm hỏm nhìn thấy nó đang cố hết sức mà đập cánh liền phì cười, trêu chọc.

"Do ngươi mập quá nên giờ bay không nổi à?"

Cũng vì chú chim không thể nói tiếng người, nhưng nghe Liêu Nguyệt nói vậy chắc cũng tức lắm.

Nói rồi, Liêu Nguyệt cũng lấy hai tay bế chú chim mà ôm vào lòng mang thẳng về tẩm cung riêng của mình.

Sau khi về tới, Liêu Nguyệt liền cho người đi gọi Tống Phi tiến cung.

Tống Phi nhanh bước vào, cúi đầu hành lễ.

"Thỉnh an bệ hạ."

Liêu Nguyệt đem chú chim lại đưa cho Tống Phi nói.

"Ngươi xem mà băng bó cho nó đi."



Tống Phi hơi giật mình nhưng cũng nhanh tay nhận lấy rồi băng bó vết thương cho chú chim.

Sau khi xong việc, Tống Phi lại trao trả lại cho Liêu Nguyệt.

Chú chim cũng khá ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay Liêu Nguyệt.

Liêu Nguyệt vui vẻ ôm lấy, rồi nhìn Tống Phi phân phó mà mắt vẫn chăm chú nhìn chú chim, tay thì không ngừng vuốt ve nó.

"Ngươi ra ngoài tìm mấy con sâu vào giúp trẫm, có lẽ nó đang rất đói."

Tống Phi nghe vậy cũng nhanh gật đầu rồi rời đi.

"Vâng. Bệ hạ."

Liêu Nguyệt dành cả ngày chơi với chú chim, chú chim cũng dần khỏe hẳn, ấy vậy mà nó vẫn không chịu rời đi, cứ ngoan ngoãn mà ở bên Liêu Nguyệt.

Liêu Nguyệt cũng rất thích nó nên liền cho người tìm một cái lồng thật đẹp cho nó ở, đặc biệt cái lồng không có cửa, vì Liêu Nguyệt muốn nó được tự do.

Chú chim khá là thông minh, có thể tự do bay lượn, nhưng vẫn biết đâu là nhà mà bay về.

Từ đó chú chim trở thành vật cưng của Liêu Nguyệt.

Chú chim ưng đó cũng được Liêu Nguyệt đặt một cái tên khá hay là Phi Tuyết.

Dần cả ngày cũng trôi qua, đêm cũng bất đầu buông xuống, Liêu Nguyệt lúc này lại chợt nhớ đến Văn Bích, mà nói thầm.

"Mấy hôm liền vì nhiều việc mà chưa có dịp gặp nàng ta, không biết nàng ta có thích nghi kịp môi trường này chưa."

Nói rồi, Liêu Nguyệt vội đứng dậy, đặt lại Phi Tuyết vào trong lồng, sau đó xoay lưng hướng về Thượng Hạ Cung mà đi.