Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!

Chương 81




Ngày tuyển phi cũng đến.

Hơn ba trăm người dự tuyển, nhưng thông qua các vòng thi thì Tố thái phi đã lọc ra còn đúng 50 người đưa vào điện để Liêu Nguyệt chọn lần cuối.

Khi các nàng đang xôn xao chờ đợi hoàng thượng xuất hiện.

Một cô nàng ỏng ẽo, cất tiếng nhỏ.

"Ta nghe nói hoàng thượng đẹp trai lắm à nha."

Một cô nàng khác cũng hùa theo.

"Còn phải nói, ta vô tình được nhìn qua hoàng thượng một lần rồi nè."

Mấy cô đứng cạnh nghe vậy cũng không ngừng xôn xao thêm.

"Cô nói thật hả? Có phải như lời đồn là một bạo quân không?"

Cô vừa nói khi nãy vội đáp.

"Ngươi be bé cái miệng lại đi, ta thấy nhan sắc của hoàng thượng đủ đánh bại mấy cái lời đồn đó rồi."

Mấy cô nàng vẫn xôn xao.

Một cô nương khác, nhìn có trang nghiêm nhất, đứng nghe từ nãy giờ mới cất tiếng nhỏ nhắc nhở.

"Các cô không nên bàn tán về hoàng thượng như vậy."

Một cô nàng chua ngoa, liếc nhìn mà đáp, giọng điệu coi thường.

"Tưởng là ai, hoá ra là Lạc tiểu thư, xuất thân từ vùng nông thôn hẻo lánh, không nhờ phụ thân có chức quan nhỏ ở địa phương, thì chắc cũng chẳng có cơ hội đứng ở đây rồi, haha..."

Mấy cô nàng còn lại cũng hùa theo.

Một tiểu cô nương khác, phong cách có vẻ phóng túng hơn mà cất giọng bênh vực.

"Ta thấy, các ngươi nên tự xem lại bản thân đi, mở miệng ra thúi như vậy, chả hiểu sao được đứng ở đây."

Cô nàng bị nói, mà tức giận định mắng tiểu cô nương.

"Cô... cô..."



Khi lời cô nàng đó chưa dứt, thì có thái giám bước chân vào, ai ai trông thấy cũng im bặt mà cúi đầu hành lễ.

Lão thái giám, từ từ lấy ra thánh chỉ, dõng dạc tuyên bố.

"Hoàng thượng xét thấy, các tiểu thư ở đây đều tài mạo vẹn toàn, mỗi người một vẻ đẹp, khó lòng mà chọn, nên hoàng thượng đưa ra quyết định cuối cùng..."

Cả đám người đang nín thở chờ đợi tên mình được gọi ra, một số người lo lắng mà thầm cầu trong bụng có tên của mình trong thánh chỉ.

Lão thái giám nhàn nhạt tuyên tiếp.

"Lạc tiểu thư, Ngư tiểu thư, Hồng tiểu thư, Ngọc tiểu thư, Manh tiểu thư, Đoàn tiểu thư, Kha tiểu thư, Liên tiểu thư, Vy tiểu thư, Lô tiểu thư, Lâm tiểu thư, Phan tiểu thư, Quế tiểu thư, Kim tiểu thư, Bích tiểu thư, Duyên tiểu thư, An tiểu thư..."

Lão thái giám hơi ngưng một lúc lấy hơi, rồi lại đọc tiếp.

"Minh tiểu thư, Nguỵ tiểu thư, Hồi tiểu thư, Cầm tiểu thư, Ly tiểu thư, ..."

Dần dần cả 50 cái tên đều được đọc lên, khiến cho mọi người đều hoang mang lo sợ thầm nghĩ.

"Không lẽ 50 người ở đây đều không lọt vào mắt của hoàng thượng sao?"

Lão thái giám lại tiếp tục xướng cái tên cuối cùng.

"Uyên tiểu thư, tất cả các vị được gọi tên đều được hoàng thượng chọn làm phi tần, chúc mừng các vị nương nương."

Lão thái giám tuyên xong, không thèm quan tâm những nét mặt ngỡ ngàng quá đỗi của các vị nương nương mà cũng nhanh lui xuống.

Khi lão thái giám vừa đi, cả đám dần xôn xao.

"Ta có nghe nhầm không vậy?"

"Tên ta có đúng không?"

"Ta biết mà, ta sẽ được chọn mà."

"Hình như 50 người đủ cả 50 người, ta không lầm chứ."

"50 người cũng được, miễn sao chúng ta đều có cơ hội phục vụ cho hoàng thượng rồi."

Ai nấy đều vui vẻ hớn hởn khi được chọn, nhưng có hai người không vui, đứng đầu hàng là đó là Lạc tiểu thư.

Lạc tiểu thư trầm ngâm suy nghĩ, vẻ mặt thoáng buồn, như là biết bản thân sắp gã cho một kẻ không ra gì.



"Hoàng thượng thật sự như lời đồn sao?"

Còn vị khác, chính là tiểu cô nương mà khi nãy bênh vực cho Lạc cô nương, đứng ở cuối hàng, lại cũng đang rơi vào suy nghĩ của bản thân.

"Tên hoàng thượng hoang *** này, đúng thật là đáng ghét, tại sao mình phải gã cho hắn chứ, chết tiệt."

Mà tin tức hoàng thượng không xuất hiện trong buổi tuyển chọn cuối cùng, chỉ kèm một đạo thánh chỉ cho sắc phong cho 50 người lên làm phi tần, đã nhanh lan truyền khắp cung điện lẫn rò rỉ ra mọi ngõ ngách của các con đường.

Các vị quan hay tin chỉ biết nhìn nhau, thở dài, rồi lại lắc đầu, chỉ dám nghĩ bụng, không dám nói gì thêm.

"Không lẽ, tiên hoàng người không được bình tĩnh khi chọn hắn ta làm vị vua mới sao? Rốt cuộc rồi còn chuyện nực cười, phi lý nào sẽ diễn ra nữa đây, ta thiệt muốn về hưu sớm mà."

Còn ở ngoài đường, các con phố lớn nhỏ cùng quán trà, mọi người cũng đang tụ tập bàn tán về vị tân hoàng đế - Liêu Nguyệt.

Một tên giọng châm biếm.

"Ta nói nè, hoàng thượng này háo sắc hơn cả ta đó."

Tên khác lại hùa theo.

"Thì đó, có khi hắn ta gom hết phụ nữ khắp thiên hạ về đó, không lâu sẽ nổi danh là hoàng thượng nhiều phi tần nhất trong lịch sử mà xem, haha."

Tên cạnh bên, cũng tiếp tục phê phán.

"Ta đây mấy chục tuổi đầu, lần đầu ta thấy có vị vua như vậy đó, haiz..."

Tên khác mỉa mai tiếp.

"Haha, ta thấy ngươi có cô con gái cũng có tý nhan sắc đó, hay là thử dâng lên cho bệ hạ đi, ta đảm bảo hắn sẽ nhận luôn, ngươi cũng đổi đời, haha..."

Tên khi nãy đáp lời.

"Ta thì không ham mấy cái đó, chỉ mong con gái ta có được hạnh phúc thôi, tội cho mấy người được chọn, phải gã cho một kẻ hoan *** như thế."

Tên ban đầu vội chen thêm vào.

"Mà ta cũng nể hắn đó, không ngờ có sức lực để hoan lạc cả đống người như thế, ta dù có mê, nhưng cũng biết thân giữ sức khoẻ, không chừng có ngày, hoàng thượng chúng ta lại băng hà vì lý do hoan *** quá đỗi. Haha..."

Tiếng cười châm biếm cũng vang khắp kinh đô.

Từ nay Liêu Nguyệt nổi tiếng lại càng nổi tiếng hơn.