Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!

Chương 85




Dương Tử là người luyện võ từ nhỏ, nên thính lực cũng khá tốt, hắn có thể nghe được lời nói của nàng ta, nhưng nghe được chữ mất chữ còn, không trọn vẹn câu.

Ấy vậy mà, nhìn lời nói không trọn vẹn nghe được từ nàng ta cũng đủ khiến cho Dương Tử nhà ta rơi hẳn vào hố sâu của sự trầm tư, mênh mang một hồi khá lâu, đến khi hắn chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình mà lật đật ngước nhìn lại bóng dáng ai kia đã đi khuất dạng, hắn nhanh nhanh lắc lắc, cái đầu gỗ của mình để xua đi suy nghĩ gì đó, rồi nhanh chân chạy theo.

.....

Yến Tiệc tại hoàng cung cũng bắt đầu, các cung nữ đang thay nhau rót rượu, vài vũ công đang nhảy múa hoà cùng tiếng nhạc vang khắp hoàng cung.

Ngồi phía trên cùng là Liêu Nguyệt, cạnh bên là Văn Bích, hàng dưới là các phi tần khác của hắn.

Khoảng giữa là các vũ công và nhạc công, khoảng kế tiếp được chia làm hai hàng dài dọc, ngồi đầu hàng bên phải là Phú Ngọc Hoàng, cạnh bên là Phú Bích Ly, kéo dài xuống là sứ đoàn còn lại.

Hàng bên trái, ngồi đầu là Liêu Phàm, cạnh bên là Liêu Sương cùng Tống Phi, kế tiếp là Văn Bách, Dương Trung cùng Dương Yến, và kéo dài là các lão quan khác cùng các cô con gái của mình.

Dương Tử do đang làm nhiệm vụ bảo vệ sứ đoàn nên không có ngồi ăn tiệc cùng, mà chỉ đứng cạnh bên, phía sau hoàng thượng cùng hàng với Lưu Tiết đứng, âm thầm quan sát mọi thứ.

Tên thái tử ngoại quốc say sưa, ôm lấy hai cung nữ rót rượu vào lòng, miệng tươi cười hướng nhìn về Liêu Nguyệt.

"Ta thấy, đất nước ngài tuy nhỏ, nhưng lại đầy ắp mỹ nhân, kể cả cung nữ thôi mà cũng rất xinh đẹp à nha."

Liêu Nguyệt cầm chén rượu nâng lên như muốn mời tên thái tử, uống cạn chén rồi nhàn nhạt nói.



"Ngài quá khen, ta thấy mấy cô gái ở đây chưa chắc đọ nổi nhan sắc của tiểu công chúa của quý quốc đây."

Tên thái tử cười lớn, ngước nhìn Phú Bích Ly, rồi lại hướng lên Liêu Nguyệt cao ngạo nói.

"Ngài có vẻ thích muội muội của ta, cũng vừa hay, phụ hoàng ta có ý muốn hoà thân cho muội muội với ngài, nếu ngài đã thích vậy thì mọi việc cũng dễ dàng nói tiếp."

Liêu Nguyệt bật cười, trừng ra bộ mặt rất thích thú nhìn về Phú Bích Ly.

"Được được, ta rất thích."

Các vị quan bên dưới bắt đầu xôn xao, to nhỏ mà thắc mắc cvới nhau.

"Một cường quốc như vậy cớ gì lại muốn hoà thân với nước của chúng ta chứ?"

Tên thái tử lại nhìn Liêu Nguyệt vui vẻ nói tiếp.

"Phụ hoàng ta muốn cùng đất nước ngài kí một bản giao kèo hữu nghị, không ai xâm lấn ai, đổi lại phụ hoàng ta sẽ gả cô công chúa này cho ngài, ngài thấy sao."

Mấy lão quan lại càng xôn xao nhiều hơn, đầu ai cũng ngàn câu hỏi nhìn nhau mà to nhỏ.



"Quá tốt rồi, quá tốt rồi, có thể kết hữu nghị với một cường quốc, vậy chúng ta có thể sống yên ổn lâu dài rồi."

Liêu Nguyệt, giả vờ ho nhẹ, như nhắc nhở mấy lão quan bớt nhiều chuyện. Rồi hắn lại bật cười, từ tốn mà đáp.

"Haha... bên quý quốc đã muốn vậy, thì cứ vậy mà làm, có được một mỹ nhân như công chúa, có bảo ta cho vài phần lãnh thổ còn được nữa, huống chi chỉ là một bản kí kết đơn giản, haha..."

Mấy lão quan nghe vậy chỉ biết lén lắc đầu chán chường mà mắng thầm tên hoàng thượng mê gái của mình.

Còn tên thái tử thì cũng ánh mắt khinh thường, nhưng cố giả vờ cười, giọng điệu châm chọc hướng về Liêu Nguyệt mà đặt câu hỏi thăm dò ý tứ của Liêu Nguyệt.

"Mỹ nhân bên quốc gia ngài quá nhiều rồi, bên ta thì còn quá ít, hay là ta tuỳ tiện chọn một trong các vị tiểu thư ở đây nhỉ."

Ánh mắt Phú Ngọc Hoàng liếc mắt nhìn cà hàng dài, các cô tiểu thư một lượt rồi lại dừng lại ở một vị trí, ánh mắt tên thái tử lộ rõ ham muốn về người tiểu thư đang ngồi cạnh Dương Trung, vâng, đó không ai khác chính là Dương Yến của chúng ta.

Liêu Nguyệt cũng nhận ra ánh mắt tên thái tử đó đang dán chặt trên người của Dương Yến, mà cau mày không vui, nhưng cố giữ trạng thái bình tĩnh, nhè nhẹ cầm chén rượu lên uống, rồi lại nhìn về tên thái tử, lạnh giọng.

"Không biết đất nước của ngài như thế nào, nhưng đất nước của ta, phụ nữ không phải là một món hàng có thể tuỳ tiện trao đổi. Nếu ngài đang để ý một ai trong các tiểu thư phía dưới, ngài có thể dùng năng lực của mình mà chinh phục trái tim của cô gái đó, nếu cô gái đó nguyện ý theo ngài, trẫm đây cũng thành toàn."

Tên thái tử mắng thầm, vẻ mặt khó chịu liếc nhìn về phía Liêu Nguyệt đầy thách thức rồi lại xoay sang, dồn hết tầm mắt mà một lần nữa dán chặt lấy thân thể của Dương Yến, hắn cũng ra vẻ đầy thách thức mà nói thầm trong bụng.

"Hừ! ý ngươi đang bảo việc gả công chúa cho ngươi là xem công chúa là món hàng trao đổi sao? Ngươi được lắm, ta đây muốn gì cũng sẽ có được, huống chi chỉ là một đứa con gái của một vị quan, cả phi tần của ngươi, chỉ cần ta muốn, ta cũng sẽ dễ dàng có được mà thôi, tên vua phế vật, haha..."