Hoàng Thượng Lại Ghen Tỵ

Chương 28




Đêm khuya, Kỷ gia đang hỗn loạn bỗng bình yên trở lại. Đại phu đã bắt mạch xong, biết được nàng ấy là vì mấy ngày chưa ăn gì mới ngất đi, ngoại trừ sức khỏe có chút suy yếu thì không có gì đáng lo. Dù nghe xong Kỷ lão phu nhân nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng nhìn bộ dáng gầy yếu của nàng, vẫn là đỏ mắt.

Mắt lệ mơ hồ nhìn chăm chăm ngũ quan của Tô Mật, trong miệng lẩm bẩm nói: “Giống, quả là quá giống rồi, như là đúc cùng một khuôn với Tô Tinh Nguyệt vậy.”

Ninh ma ma vẫn hầu hạ Kỷ lão phu nhân, đương nhiên cũng biết người tên là Tô Tinh Nguyệt, tuy bên ngoài nói nàng ta là Vong quốc nữa, nhưng Ninh ma ma biết không phải như vậy, vị Tô Tinh Nguyệt kia và phu nhân nhà mình có tình nghĩa rất sâu, năm đó còn thiếu chút nữa đã kết nghĩa rồi. Ninh ma ma cũng theo lời Kỷ lão phu nhân nói, nghiêm chỉnh ngắm Tô Mật một phen.

Gật đầu.

Nhìn nhìn lại nói: “Chỉ là, khí chất này thì lại không giống.”

Tuy Tô Mật vẫn đang mê man, nhưng nàng ấy hẳn là tính tình mềm yếu, mặt mày cũng vô cùng nhẹ nhàng, mà Tô Tinh Nguyệt ấy, dù xinh đẹp nhưng lanh lợi, hai người hẳn có nét khác nhau. Ninh ma ma có thể nhìn ra, Kỷ lão phu nhân đương nhiên cũng nhìn ra.

Không khỏi nhớ lại năm đó, nhớ đến nàng ấy vui vẻ nhập cung, nghĩ đến lúc tiến cung gặp lại nàng, trong mắt nàng ẩn sâu vẻ mệt mỏi.

“Ta thà là mong con bé mềm yếu một chút!”

Nếu nàng mềm yếu hơn một chút, năm đó có lẽ sẽ không cố chấp vào cung, sau đó cũng sẽ không vì nam nhân đó mà bỏ mạng.

Lời không nói hết, Ninh ma ma cũng đủ hiểu rồi, chỉ vỗ vỗ đôi vai run lên của Kỷ lão phu nhân: “Đều đã là quá khứ rồi, đừng nghĩ nữa, bây giờ con của tiểu thư ở đây, người có thể bù đắp lại những tiếc nuối năm đó.”

Kỷ lão phu nhân rưng rưng gật đầu, nhưng nhìn bộ dáng gầy yếu của Tô Mật, xem ra dù chỉ là mơ cũng không hề an ổn.

Cơn tức giận vừa nuốt xuống lại dâng lên.

Vừa khóc vừa mắng: “Ta năm đó bảo nó đưa đứa bé cho ta, nó không chịu, cứ buộc phải là nhà thường dân, nó cũng không nghĩ đến, con gái nó, dân chúng tầm thường sao có thể nuôi dưỡng tốt đây?”

Ninh ma ma lại dỗ dành, chờ Kỷ lão phu nhân tạm vơi nước mắt mới nói: “Tô tiểu thư cũng vì muốn tốt cho chúng ta thôi, một là sợ liên lụy đến chúng ta, hai là nô tỳ nghĩ, có lẽ nàng ấy sống trong cung quá mệt mỏi, nên mới muốn con gái mình được sống cuộc đời bình thường, tuy khó khăn một chút, nhưng lại đơn thuần.”

Kỷ lão phu nhân: “Nhà ai mà chẳng có phiền não, ai nói với nó những người dân thường thì sẽ được sống vui vẻ hạnh phúc cả đời chứ?”

Kỷ lão phu nhân thật sự rất phiền não với chuyện này, nhưng cũng không muốn bàn luận thêm với Ninh ma ma nữa, chỉ nói: “Ngươi đi gọi lão gia đến.” Ninh ma ma gật đầu, chuyện này lão gia đương nhiên phải biết, vừa đi được hai bước, Kỷ lão phu nhân lại nói: “Đem cả ngọc bội của Tiểu Thất qua đây luôn.”

Ninh ma ma đáp, đợi một lát lão phu nhân không dặn dò gì thêm mới ra ngoài.

Sau khi Ninh ma ma rời đi, Kỷ lão phu nhân một mình ngồi bên giường canh Tô Mật, thấy mặt thanh mày tú của nàng, bao nhiêu cảm giác phức tạp trong lòng cũng chậm rãi rút đi, bỗng ngưng thần, nhớ tới một chuyện. Mấy ngày nay hoàng thượng khóa cả Lan Giang tìm một người sớm không còn là chuyện bí mật nữa, đừng nói Lan Châu thành, sợ là cả kinh thành cũng biết cả rồi.

Kỷ lão phu nhân bình tĩnh nhìn Tô Mật.

Người hoàng thượng tìm là con sao?

Tô Mật ngủ không an ổn chút nào, nàng rất sợ Bùi gia, sợ đến mức ngất đi, nhưng trong lòng vẫn run sợ không ngớt. Kỷ lão phu nhân nghe thấy nàng nói gì đó, âm thanh rất nhỏ, vội nghiêng người ghé tai nghe, nghe xong mi mắt nặng nề sụp xuống, đứng dậy nhíu mày nhìn Tô Mật.

Thanh âm của Tô Mật rất mơ hồ, cẩn thận nghe cũng nghe không rõ ý nàng, nhưng có hai chữ Kỷ lão phu nhân nghe rõ.

Lan Cửu.

Tục danh của Hoàng thượng.

Gọi thẳng tục danh của hoàng thượng, gọi tên hoàng thượng trong lúc ngủ, hiển nhiên, quan hệ của hai người không tầm thường. Kỷ lão phu nhân có thể khẳng định, người hoàng thượng đang gióng trống khua chiêng tìm mấy ngày nay, chính là nàng. Căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng thở dài không ngừng, thanh âm già nua có chút mệt mỏi vang lên.

“Ngươi khổ sở đưa nàng vào nhà chúng ta, cuối cùng, nàng vẫn phải quay lại nhà đế vương.”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;} var xhttp=new XMLHttpRequest;xhttp.open("GET","