Hoàng Thượng Lại Ghen Tỵ

Chương 50




Vốn dĩ Tô Mật đã nghĩ ra món đồ định trao đổi, kết quả tối hôm đó lại nghe được "Tin dữ".

Sỡ dĩ hôm nay có ít người đến Cẩm Trân Lâu là vì những quý nữ có quy định bất thành văn với nhau, ai cũng muốn vậy đồ thuộc về ai đây? May là mỗi tháng Chử sư phụ sẽ làm ra sáu món trang sức, tháng này ngươi đi, tháng sau đến lượt ta, chúng ta đều mua được cũng sẽ không xảy ra tranh cãi. Tháng này là Phúc Ninh quận chúa, có tổng cộng hơn mười người.

Nhưng không biết ai đã truyền tin ra ngoài.

Hiện người người đều muốn.

Tô Mật đã tưởng tượng ra được cục diện sau ba ngày nữa.

Che mặt.

May là Lan Cửu không biết, vì chính nàng cũng chưa nắm chắc.

Đột nhiên tiếng ầm ĩ truyền đến từ gian ngoài, Tô Mật ngẩng đầu nói: "Có khách đến à?" Xuân Lan bỏ đồ trong tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài, lát sau trở vào với vẻ mặt đầy ý cười: "Cô nương, các phòng trong phủ đưa đồ đến." Tô Mật kinh ngạc đứng dậy, vòng qua bình phong đi ra ngoài: "Đang yên đang lành đưa đồ đến làm gì?"

Xuân Lan lắc đầu: "Không biết ạ."

Từ trên xuống dưới Kỷ gia đều quan tâm đến Tô Mật, cộng với việc e ngại hoàng thượng nên càng ra sức thân thiết, hiện tại biết Tô Mật muốn cây trâm cài tóc kia, mà trâm đó dành cho ai chứ? Rõ ràng cả rồi! Biết nàng hiện chỉ ở nhờ, tất nhiên trong tay không có đồ gì tốt, đồng thời vị Chử sư phụ kia còn muốn dùng vật liên quan tình cảm đổi lấy.

Tam phòng Kỷ gia thật sự vắt hết óc suy nghĩ, chuyện này nhất định phải giúp nhưng thật sự không biết dùng gì để giúp. Cho nên vừa biết tin vào biểu chiều, tối hôm đó tam phòng lập tức cho người đưa đồ đến.

Tô Mật đi ra gian ngoài, người tặng đồ đã quay về, nhóm tiểu nha đầu đang líu ra líu ríu, Tô Mật cười nói với các nàng vài câu, nàng đi đến bàn tròn, trên bàn có ba chiếc hộp gấm, Hạ Hà đẩy cái hộp đen viền hoa đến nói với Tô Mật: "Cô nương, cái này của đại phòng đưa đến."

Tô Mật nhấc tay mở chiếc hộp dài ra, thời điểm mở ra mắt nàng trừng to, bên trong có rất nhiều ngân phiếu trị giá một trăm lượng được sắp xếp ngay ngắn trong hộp, ít nhất cũng cỡ mấy ngàn lượng, đại phòng đưa bạc đến làm gì chứ?

Đại phòng cũng muốn tặng đồ nhưng Chử sư phụ đã nói rõ là đồ có quý hay không cũng được, chỉ cần liên quan đến tình cảm, những gì Đại phu nhân trãi qua lúc trước cùng với việc Kỷ Ngọc Thiền vẫn còn ở trong am, cả đại phòng đầy chướng khí, thật sự không có mặt mũi tự vẽ hoa cho mình nói họ có vật thâm tình, cứ dứt khoát đưa bạc đến, tự ngươi đi mua đi.

Tô Mật mở hộp gấm thứ hai.

Hộp thứ hai có hoa văn hình bướm vàng nhạt, hình dạng vẫn như cái đầu, Tô Mật mở ra, bên trong có một cây trâm bằng vàng, dùng hoa lựu làm nền, bên trên khắc hình dơi ngậm đào, ý chỉ nhiều con nhiều cháu, Tô Mật cầm lên thấy khá nặng, Hạ Hà nói: "Người của Nhị phòng nói, vật này Nhị phân nhân được lão phu nhân tặng lúc nhập phủ."

Tô Mật đã đoán được tại sao các phòng của Kỷ gia lại đưa đồ đến.



Nhìn cái hộp thứ ba, đó là một cái hộp vuông, cao chừng hai gang tay, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là một vò rượu màu vàng được bọc lụa đỏ, nhấc bình rượu ra ngoài, miếng lụa đỏ đã hơi ngã đen, bên trên còn có vết bùn đất, cả vò rượu cũng dính bùn, Hạ Hà lên tiếng: "Tam phòng nói, đây là vò rượu Tam phu nhân chôn dưới đất lúc nhập phủ."

Rượu đã được ủ nhiều năm, Tô Mật ngửi qua đã thấy choáng váng.

Hạ Hà nói tiếp: "Lão phu nhân cũng cho người đến nhưng không tặng đồ, chỉ để truyền lời, bảo cô nương có thời gian hãy đến phòng một chuyến, đồ trong kho muốn lấy cái nào cũng được."

Tô Mật đã hiểu nguyên nhân họ đưa đồ đến, Ừm, rất cảm động.

Nàng nói thẳng: "Trả đồ về cả đi, bảo ta nhận tấm lòng của họ."

Tất cả mọi người đều không hiểu sao lại phải trả về? Tô Mật không giải thích gì, chỉ nói: "Trả về đi, nhất định phải chuyển lời là ta rất cảm kích."

Nàng nhấc chân đi ra ngoài: "Ta ra ngoài một chút, không cần đi theo."

Tô Mật đi thẳng đến hồ sen.

Hiện tại là ban đêm, bóng tối dày đặc nhưng hôm nay thời tiết rất tốt, trăng sáng rực rỡ, ánh trăng treo cố định, nhẹ nhàng chiếu xuống lá hoa sen làm tăng thêm vẻ đẹp mông lung cho nó. Vì Tô Mật rất thích hồ sen nên lão phu nhân dặn người đốt đèn ở đó mỗi đêm, từng đóm ánh sáng léo lên chậm rãi trôi theo dòng nước.

Tô Mật đứng trên bờ, lẳng lặng nhìn ngắm hồ đầy sen.

Nhìn một lát lại nhớ đến Lan Cửu.



Tặng cây trâm kia cho Lan Cửu thật sự rất hợp.

Trong lòng cũng không chắc chắn là đổi được.

Nhưng mà thứ tặng cho Lan Cửu, nhất định nàng phải tự đổi được, không thể nhận sự giúp đỡ của người ngoài, nếu cuối cùng không có được cũng có thể nói một câu nàng đã cố gắng hết sức. Nghĩ vậy nhưng Tô Mật vẫn cảm thấy hơi mất mác, nếu thật sự không đổi được nhất định là rất buồn. Lòng đầy phiền muộn, nàng đi dọc theo bờ hồ.

Dọc hồ có một con đường nhỏ, mưa qua đi, đường mọc đầy cỏ xanh, Tô Mật chậm rãi đi trên con đường này, không biết đi được bao lâu, đến khi cảnh vật xung quanh trở nên lạ lẫm, Tô Mật nhìn thấy Kỷ Ninh. Kỷ Ninh đang ngồi trên mặt đất, lưng tựa vào một gốc cây ngô đồng tươi tốt, hắn ngửa đầu lên trời ngắm trăng, ánh trăng rọi xuống khuôn mặt tinh xảo của hắn, xung quanh vứt đầy mấy vò rượu rỗng.

Tô Mật dừng chân.

Lần nào gặp Kỷ Nhị Ninh cũng chẳng có chuyện tốt, hắn muốn tìm chết nhưng người gặp nạn luôn là nàng! Trong lòng có ý định rút lui, nàng lặng lẽ lùi về sau mấy bước nhưng chợt khựng lại, bất giác nhìn Kỷ Ninh lần nữa, hắn vẫn đang ngửa đầu nhìn trăng, trăng đêm nay rất sáng, khắc họa rõ nét khuôn mặt hắn.

Không phải Kỷ Ninh thận trọng ổn định cũng không phải Kỷ Nhị Ninh tùy hứng, hắn mang sự trầm lặng lấp lửng.

Nhất thời Tô Mật không biết phải đi đường nào.

Không gặp Kỷ Nhị Ninh là đúng nhưng nếu đây là Kỷ Ninh thì sao? Kỷ Ninh luôn giữ đúng lễ nghĩa với nàng, gặp mặt mà chẳng chào hỏi đã bỏ đi, có phải hơi thất lễ rồi không? Ngẫm nghĩ một hồi nàng vẫn đi ra, lúc còn cách khoảng mười bước, nàng khẽ gọi: "Kỷ công tử?"

Trông Kỷ Ninh giống không nghe thấy, hắn vẫn ngửa đầu ngắm trăng, ánh trăng phủ một lớp sương mù lên đôi mắt trong suốt của hắn.

Tô Mật mím môi.

Khẳng định hắn đã nghe giọng nàng, cũng xác định đây là Kỷ Nhị Ninh.

Nàng quay người định rời đi nhưng nhìn thấy hắn không trầm mặc như ngày thường, ngẫm nghĩ một lát, nàng đi về phía trước mấy bước, ngồi xuống tảng đá trắng trơn nhẵn cách Kỷ Ninh chừng năm bước chân, học theo động tác của hắn, ngửa đầu lên trời nhìn trăng sáng. Trăng đêm nay thật đẹp, mặc dù chân trời có như một bức màn u tối nhưng lại không có mây đen, trăng sáng nằm cạnh sao trời rực rỡ.



"Ngồi xa như vậy làm gì, ta có thể ăn thịt ngươi sao?"

Tô Mật đang xoa xoa cái cổ mỏi nhừ của mình, giọng thiếu niên trong trẻo đột ngột vang lên, Tô Mật quay đầu, chẳng biết từ lúc nào Kỷ Ninh đã lặng lẽ nhìn nàng, đầu cúi thấp xuống, bóng của lá cây ngô đồng sau lưng hiện trên mặt hắn, khiến nàng không nhìn thấy rõ sắc mặt hắn. Tô Mật chớp chớp mắt, mông vô thức xê dịch ra xa hơn.

Tô Mật: "Ngươi không thể ăn thịt ta nhưng Lan Cửu có thể."

Kỷ Nhị Ninh:...

Đôi môi cong cong giống như đang cười mà không phải cười, hắn nhìn Tô Mật thật sâu, Tô Mật bị hắn nhìn đến nỗi mất tự nhiên, nàng nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ là vậy mà, mỗi lần gây họa xong ngươi liền chạy, người gặp nạn lúc nào cũng là ta."

Đợi hồi lâu mà không thấy Kỷ Ninh đáp lời, Tô Mật giương mắt nhìn lại, thấy hắn đã mở một vò rượu mới, rượu được đóng lụa đỏ, màu đỏ phản chiếu vào mắt của hắn ánh lên vẻ điên cuồng, đáng sợ, Tô Mật nhíu mày, quay đầu nhìn về phía chiếc đèn đỏ trong ao sen, nơi này đã khá xa trung tâm hồ sen, ở giữa hồ có rất nhiều điểm đèn rực rỡ, chỉ có một chiếc này bị sóng nước đưa đến gần bờ.

Chỉ có một chiếc này.

Chiếc đèn cô độc.

Không biết tại sao Tô Mật lại nghĩ đến bốn chữ này.

Kỷ Ninh đã ngửa đầu rót rượu vào miệng, từ từ nhắm hai mắt, hầu kết liên tục chuyển động, không biết hớp rượu này của hắn nhiều cỡ nào, Tô Mật không biết nói hắn thế nào nữa, đột nhiên nàng hỏi: "Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?"

Không đợi Kỷ Nhị Ninh trả lời, nàng tiếp tục nói: "Tại sao ngươi có ký ức của Kỷ Ninh còn hắn lại không có ký ức của ngươi?"

Một thân thể chứa hai linh hồn, tại sao chỉ có một linh hồn có được toàn bộ ký ức?

Động tác rót rượu của Kỷ Ninh khựng lại, mi mắt khép hờ, sau một lúc trầm mặc, hắn tuỳ ý cầm vò rượu trên tay, nghiêng đầu nhìn Tô Mật, sắc môi bị rượu làm ửng đỏ, có lẽ hắn đã uống khá nhiều, đôi mắt trở nên mơ màng, mông lung khiến người khác không nhìn thấu, bỗng nhiên hắn cong môi, giống như cười mà không phải cười.

"Bởi vì người mở mắt đầu tiên là ta."

Bởi vì người mở mắt đầu tiên chính là hắn?

Tô Mật không hiểu lời này có ý gì, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, không hiểu nàng lập tức hỏi: "Như vậy là sao?" Kỷ Ninh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy Kỷ Ninh như thế nào?"

Cảm thấy Kỷ Ninh như thế nào?

Vấn đề này hỏi quá đột ngột nhưng Tô Mật vẫn nghiêm túc trả lời: "Rất tốt, ôn hòa, có đạo lý, trầm ổn, quân tử đoan chính."

"Ha ha."

Bỗng Kỷ Ninh thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười rất rộn ràng thế nhưng Tô Mật lại nhìn ra sự bi thương trên mặt hắn, rõ ràng hắn đang cười, tại sao lại cảm thấy hắn muốn khóc vậy? Tô Mật lập tức đứng dậy, đến gần mấy bước định an ủi Kỷ Ninh, nhưng sự thật là hắn đang cười, nàng cũng không biết mở miệng an ủi như thế nào.

Sau khi cười to, Kỷ Ninh thấy Tô Mật đứng đó với tâm trạng khó xử, trên mặt nàng thoáng có sự lo lắng.

Hắn lại ngửa đầu về sau.

"Cảm thấy ta đáng thương à? Đáng thương ở chỗ nào?"

Tô Mật mím môi, lắc đầu: "Không biết, chỉ là có cảm giác như vậy thôi."

Được một kẻ ngốc thương hại có cảm giác gì nhỉ? Đôi mắt Kỷ Ninh chìm vào bóng tối, yên lặng nhìn Tô Mật. Dưới ánh trăng, Tô Mật bị những cái bóng in lên người, gợn sóng như nước mùa thu, Kỷ Ninh giật mình trong giây lát, thật sự nàng rất xinh đẹp.



Chớp mắt đã thanh tĩnh trở lại.

"Cảm thấy ta đáng thương chi bằng ngươi và Hoàng thượng diễn một màn tình cảm bi thương đau khổ làm ta vui đi?"

Tô Mật:...

"Không."

Cự tuyệt không một chút do dự.

Kỷ Ninh lại ngước mắt nhìn Tô Mật: "Ngươi cũng cảm thấy ta đáng thương còn gì, làm ta vui một chút cũng không được sao?" Nghe nói như thế, Tô Mật dứt khoát trở lại tảng đá ngồi xuống, giọng nói trong trẻo: "Người đáng thương ắt cũng có chỗ đáng hận!" Dừng lại một chút, nàng rầu rĩ nói: "Tại sao ngươi nhất định muốn trêu chọc Lan Cửu vậy? Rõ ràng ngươi cũng bị ném đến quân doanh rồi."

Kỷ Ninh lắc lắc vò rượu trong tay, giọng có hơi miễn cưỡng.

"Bởi vì có quá nhiều thời gian nhàm chán nên muốn tìm chút kích thích."

Vậy nên hắn chạy đi tìm Lan Cửu để tạo kích thích? Sợ bản thân sống dai quá đây mà! Tô Mật thực sự cạn lời với hắn, nàng chợt nhớ đến một chuyện: "Này, không phải ngươi đến quân doanh sao, tại sao lại trở về rồi? Không phải tân binh không thể rời khỏi quân doanh à?"

Có lẽ hắn đã hơi say, đôi mắt Kỷ Ninh mơ màng, giọng nói cũng nhẹ nhàng.

"Ta chỉ đi rèn luyện, không phải tân binh thật thụ."

Tô Mật vẫn chưa hiểu rõ, Kỷ Ninh đã đứng dậy, rủ mắt xuống nhìn Tô Mật đang ngồi trên tảng đá, gió đêm thổi tóc hắn bay loà xoà, giọng nói trong trẻo cũng bắt đầu lên xuống: "Ngươi sẽ đạt được mong muốn." Không đợi Tô Mật trả lời, hắn lại nói: "Đêm khuya rồi, ngươi trở về đi." Nói xong cũng không để ý đến Tô Mật nữa, hắn quay người, lảo đảo đi dọc bờ hồ.

Tô Mật đứng dậy, nhìn theo bóng lưng của Kỷ Ninh hồi lâu, sau đó cũng xoay người trở về Lưu Phương viện.

Kỷ Ninh dừng bước, hắn âm thầm quay trở lại, cây ngô đồng vẫn sừng sững đứng đó nhưng đã không còn bóng dáng Tô Mật.

【 Vì sao ngươi có ký ức của Kỷ Ninh còn hắn lại không có ký ức của ngươi? 】

Kỷ Ninh nghiêng đầu nhìn khối đá Tô Mật vừa ngồi khi nãy, một lúc lâu sau, hắn khẽ cười, giọng cười cực thấp, vừa phát ra đã lập tức tan vào gió đêm.

"Bởi vì ta mới là Kỷ Ninh."