Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 41




Cửa ải cuối năm đã qua, trời ngày càng lạnh. Hôm nay tuy trời có nắng, nhưng đêm qua tuyết đổ một đêm, chồng chất dày đến vài thước, một mảnh trắng xoá.

Tỷ muội Triệu thị nhảy xong, ở ngày mùa đông cũng ra một thân mồ hôi.

Tiếng vỗ tay Không keo kiệt vang lên, Liễu Phiêu Phiêu vỗ hăng say nhất.

So với điệu nhảy tùy ý vào đêm kia, lần này các nàng thay quần áo đặc chế dành riêng cho điệu nhảy này, lại có nhạc làm bạn, càng có vẻ thướt tha yêu kiều, động tác uyển chuyển.

“Đi xuống đi.” Cố Linh Quân mỉm cười nói.

Tỷ muội Triệu thị được lệnh, cung kính mà hành lễ, su đó lui ra ngoài.

Trong lòng giống như cảnh sắc bên ngoài, tràn đầy mê mang cùng không biết tương lai ra sao.

***

Ngày ấy, Trương Đức Phúc rảnh rỗi, đi nhìn quà tặng “Sống” kia, thậm chí còn mang theo thuần thú sư nổi tiếng vào trong cung. Kết quả vừa nhìn thấy đã trợn tròn mắt.

Gì, gì… Sao lại là người… Hơn nữa còn là nữ nhân.

Tâm tư ra sao không cần nói cũng biết, chẳng qua lá gan của người tặng món quà này không khỏi cũng quá lớn.

Trương Đức Phúc cũng lưỡng lự, trở về xin chỉ thị của bệ hạ bọn họ.

Trong mắt Tiêu Dục Hành cũng hiện lên kinh ngạc, im lặng suy nghĩ một lát sau, nhàn nhạt nói: “Nếu đã đưa cho Quý Phi, vậy giao cho nàng ấy xử lý.”

Trương Đức Phúc muốn nói lại thôi, vẻ mặt ngượng nghịu.

Tặng nữ nhân vào trong cung không phải chuyện kỳ lạ gì, đã có không ít người ngo ngoe rục rịch ngầm hỏi hắn.

Rốt cuộc nhét người nhà vào trong hậu cung của hoàng đế đều có lợi cho gia tộc họ. Chỉ là, hiện giờ nhét người vào hậu cung của bệ hạ không thành, ngược lại biến thành nhét vào trong cung của Quý Phi.

Ông nhớ lại đám phi tần hứng thú bừng bừng mà chạy đến trong cung Quý Phi, thấy Quý Phi còn vui hơn nhìn thấy thấy bệ hạ, hơn nữa trạng huống này… Vào cung nhiều năm như vậy, tự nhận cái gì sóng gió đều trải qua, Trương Đức Phúc cũng không khỏi sinh ra nghi hoặc.

Rốt cuộc đây là hậu cung của bệ hạ, hay là hậu cung của nương nương…

Lại nghĩ đến Châu phủ Giang Nam, Trương Đức Phúc lắc đầu, đáy lòng không khỏi sinh ra chút đồng tình. Chắc còn đang ở nhà trông mong thăng chức, nhưng đưa đến lại là thánh chỉ hàng chức, không biết khi nào sẽ đưa đến đó nữa.

Ông ngửa đầu nhìn bầu trời, trời lạnh như vậy, chuyển tới nơi hoang dã hẻo lánh chắc cũng sống không lâu.

***

“Nương nương, tỷ muội Triệu thị nhảy thật đúng là không tồi.” Người đi rồi, vẻ mặt Liễu Phiêu Phiêu vẫn còn dư vị, nhịn không được khen ra tiếng.

“Cũng không tệ.”

“Đúng vậy, khá tốt.”

……

Người ngồi Phía dưới cũng hỗ động không ít, vội gật đầu theo. Trong đó có không ít người từng chạy đến cung Lăng Hựu Tình nịnh bợ, biết theo không đúng phe, lại lập tức xoay đầu.



Chẳng qua đám người Liễu Phiêu Phiêu chưa từng cho bọn họ sắc mặt tốt, “cỏ dại đầu tường” này bốn chữ rõ ràng treo ở trên mặt.

“Nhóm cỏ dại đầu tường” nửa xấu hổ nửa chua xót, gia thế của bọn họ đều giống nhau, tài hoa và dung mạo đều không xuất sắc. Tuy ở trong cung treo cái chức vị, nhưng chung quy vẫn còn rất nhỏ bé. Vì làm bản thân sống tốt hơn, họ không thể không tìm phe vững chắc đầu nhập vào.

Phóng mắt ra toàn bộ hậu cung này, trừ bỏ Quý Phi chính là Lăng tần. Mà thế lực của Lăng tần thì lại thua xa Quý Phi, có chuyện gì cũng có tiếng nói hơn. Nhớ đến Lăng tần vừa mới lập công, nói không chừng sẽ có xoay chuyển…

Nhưng mà không nghĩ tới chính là, ngọn lửa hy vọng của bọn họ vừa mới dâng trào đã bị dập tắt. Nhìn sắc mặt Lăng tần xanh mét khi Hoàng Thượng còn không biết nàng ta là ai, các nàng không nghĩ nhiều, đã nhanh chóng quay về phe của Quý Phi.

Cố Linh Quân nhìn sắc mặt của mọi người, biết các nàng hiểu lầm.

Tiêu Dục Hành đưa cho nàng toàn bộ quà tặng sinh thần, người biết chuyện thực tế ra sao cũng không nhiều, đương nhiên nàng cũng sẽ không gióng trống khua chiêng nói khắp nơi. Chuyện này mà rơi vào trong mắt người bên ngoài nàng sẽ biến thành cái dạng gì… Nàng không muốn suy đoán.

Cố Linh Quân cảm thấy, cái nón“Sủng phi” nằm trên đầu nàng ngày một vững chắc. Nhưng nghĩ vậy, Cố Linh Quân không còn sợ hãi khi mới vừa vào cung nữa, àm ẩn ẩn sinh ra chút ngọt ngào.

Nghĩ đến đôi tỷ muội Triệu thị, trong lòng Cố Linh Quân có tính toán, kiếp trước nhìn đoàn ca múa, cũng không biết bọn họ có đi học hay là chỉ tập trung vào việc múa thôi…

“Hơn nữa triều cống cũng sắp tới. Năm nay còn có thêm Đột Quyết tiến đến ký kết minh ước, nhất định sẽ náo nhiệt bình thường.” Có người đột nhiên chuyển sang đề tài khác.

Nói đến Đột Quyết, tất nhiên là không thể không nói đến quân đội Cố gia. Một người khác vội vàng nắm lấy cơ hội, cười nói: “Lần này đại thắng đều là dựa vào Ccố tướng quân, lập được công lớn như thế, nhất định là được thưởng không ít.”

Trong điện, người nghe xong nhịn không được dưới đáy lòng thở dài, nữ nhân mà còn có thể thưởng, Quý Phi còn có cái gì hiếm lạ.

***

Triều cống là việc đã lâu, triều đại nhà Đại Chu đã có lịch sử không ngắn, sức mạnh quân đội không ngừng tăng cường, ngay từ đầu chỉ là nước phụ thuộc cầu xung quanh che chở, dần dần Tây Lương, Đông Tề có thực lực không yếu những nước lớn cũng gia nhập vào.

Đây là thời đại thịnh thế của Đại Chu, trong triều trên dưới đã sớm bắt đầu chuẩn bị, ngay cả Cố Linh Quân cũng không thể thua, liên tiếp vài ngày dáng vẻ luyện chữ rất quy củ, ngoài ra, nàng còn học thêm lịch sử các quốc gia, trọng điểm xem xét gia phả hoàng thất của các quốc gia.

Khi nhìn thấy Tiêu Dục Hành, Cố Linh Quân theo bản năng thể hiện nụ cười tiêu chuẩn đoan trang mà một Quý Phi nên có mà nàng học cực khổ trong mấy ngày nay.

Tiêu Dục Hành nhíu mày: “Ngồi xuống đi.”

“Cảm ơn bệ hạ.” Cố Linh Quân hơi hơi cúi đầu, ngồi xuống nhưng vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn, sống lưng thẳng tắp. Đây là góc độ đẹp nhất khi nàng nhìn gương luyện tập.

Nhưng khi nhìn thấy đồ vật trên bàn, nụ cười trên mặt Cố Linh Quân có chút cầm giữ không được.

Chính là món lẩu mà nàng nhớ mong trong nhiều ngày qua.

Cố Linh Quân muốn ăn lẩu đã lâu, mỗi lần mời Đặng công công và Lục Trúc ngồi ăn chung, cả hai đều vội vàng cự tuyệt, trong miệng nói mãi câu “chuyện này không hợp quy củ đâu Nương nương.”

Chỉ có một mình nàng ngồi ăn, hứng thú cũng mất hơn phân nửa.

Trước mắt, người hợp với quy củ thế nhưng chủ động tới trong cung nàng ăn lẩu, Cố Linh Quân trong lòng tràn đầy nhảy nhót, cười cắn môi, đôi mắt sáng lấp lánh, chờ mong người nào đó động đũa. Khổ luyện dáng vẻ tươi cười trong lúc nhất thời bị vứt đến trên chín tầng mây.

Tiêu Dục Hành không tiếng động cười khẽ.

Khác với lần đầu tiên ngồi ăn chung với Tiêu Dục Hành, vùi đầu sát chén cơm, cũng không dám kẹp nhiều thức ăn. Hiện nay, Cố Linh Quân có thể nói là khác nhau như hai người, vẫn là Đặng công công ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, nàng mới phát hiện một mâm thịt đều bị nàng ăn hết rồi.

Mặt Cố Linh Quân có chút đỏ, cũng không biết là bị hơi nước làm ra hay là vì điều gì, tay cầm đũa có chút khó xử.



Hình như Tiêu Dục Hành mới ăn có một miếng… Nàng ăn nhiều đến như vậy sao?!!!

Thấy Quý Phi để ý đến lời nhắc nhở, biểu tình vui vẻ trên mặt của Đặng công công còn duy trì không đến mười giây. Thì thấy bệ hạ bọn họ nhàn nhạt liếc hắn, trong mắt toàn là bất mãn.

Đặng công công trong lòng lộp bộp, ngay sau đó đầu chính là đau xót.

“Còn không đi xem, đám người Ngự Thiện Phòng kia làm ăn như thế nào, ngay cả bệ hạ và nương nương cũng dám lừa gạt, sao lượng thức ăn hôm nay lại thiếu nhiều như vậy.” Trương Đức Phúc tát một cái vào sau ót Đặng công công, nghiêm trang nói.

Cố Linh Quân tặng cho ông ta một ánh mắt cảm kích.

Đúng vậy, không phải nàng ăn nhiều, mà là người Ngự Thiện Phòng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, Cố Linh Quân dưới đáy lòng tự thôi miên.

Trong thời gian chờ đợi, Cố Linh Quân nhìn Tiêu Dục Hành hỏi: “Bệ hạ, sắp tới triều cống rồi phải không?”

“Ừ.” Tiêu Dục Hành nhàn nhạt đáp lại.

“Vậy có cái gì cần yêu cầu thần thiếp làm không?”

Tiêu Dục Hành quay đầu nhìn nàng: “Không có.”

Được đến hồi đáp, Cố Linh Quân muốn phản bác, nhưng ở trong đầu suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra nàng có thể làm cái gì ra hồn.

Thở dài, lại như lơ đãng nói: “Các quốc gia tới triều cống, chắc là có thể thu nhận được không ít đồ vật đi.”

Ánh mắt Tiêu Dục Hành còn chưa thu hồi, rất có ý sâu xa liếc mắt đánh giá nàng.

“Không... Thiếp không phải có ý đó...”

Cố Linh Quân nhận ra được, phản ứng lại, mặt đỏ hồng, vội giải thích: “Thần thiếp không muốn đồ vật gì hết á, chỉ là hỏi một chút thôi.”

Quà “sống” lần trước đã không hợp quy củ, nếu lần này triều cống còn thưởng cho nàng, bị người biết, chắc tấu chương có thể làm nàng chết đuối.

Khóe môi Tiêu Dục Hành lại mang theo ý cười, nhàn nhạt nói một câu: “Nếu nàng muốn cũng không phải không thể.”

Cố Linh Quân dời ánh mắt không dám đối diện, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt khó xử mở miệng hỏi: “Bệ hạ… Vậy lần này triều cống… Có... Có quà ‘ sống ’ không?”

Nàng không khỏi nhớ tới những lần triều cống trong sách lịch sử, loại tình huống giống như thế này, năm nước có bốn nước sẽ phái tời “công chúa hòa thân”. Công chúa một quốc gia, cũng không có khả năng sẽ thưởng cho nàng...

Tiêu Dục Hành cố ý hiểu sai ý: “Đương nhiên là sẽ có, triều cống trong quá khứ cũng có không ít đủ loại động vật kỳ lạ.”

Cố Linh Quân bĩu môi: “Bệ hạ, ngài biết vật “sống” mà thần thiếp nói không phải cái này.”

“Đó là cái gì?”

Cố Linh Quân đập niêu đốt thuyền, nhắm mắt, nói: “Nữ nhân! Thần thiếp nói chính là nữ nhân! Nếu Đột Quyết đưa công chúa tới, bệ hạ... Nhận hay không nhận?”

Hỏi ra vấn đề này, trái tim Cố Linh Quân cũng treo lên theo, vừa hy vọng biết được đáp án, lại theo bản năng muốn trốn tránh.

Chờ đợi vài giây như dài vô hạn, nửa ngày mới nghe được người bên cạnh gằn từng chữ một hỏi ngược lại: “Vậy Quý Phi có muốn trẫm nhận không?”

Hết chương 41