Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 6




Cố Linh Quân thật sự không dự đoán được, tin góc tường đầu tiên nàng nghe được là về chính mình.

Bí thuật khuê phòng là chuyện gì?

Rõ ràng nàng tập yoga, đúng là càng tập luyện thì dáng người càng quyến rũ, nhưng không phải vì quyến rũ hoàng đế!

Cố Linh Quân là thật sự có oan không có chỗ tố cáo.

Càng tệ hơn chính là, đoàn người đi theo phía sau nàng, ai ai cũng từng gặp qua ‘ bí thuật khuê phòng ’ mà hằng đêm nàng đều luyện tập, biểu tình trên gương mặt đều khác nhau, biểu tình đa màu sắc.

Hai người kia vừa nói vừa đi vòng qua núi giả, nhìn thấy một đám người thì giật mình khiếp sợ, lại thấy rõ người đứng đầu chính là Quý Phi nương nương tu luyện ‘ bí thuật khuê phòng ’ mà hai người đang nói tới.

Nét mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, cộp bùm một tiếng, quỳ mạnh xuống nền đất, giọng nói đều run rẩy, nói thành câu.

“Nương … Nương nương …”

Cố Linh Quân cảm thấy xấu hổ, suy nghĩ nên xử lý việc này như thế nào cho thỏa đáng, ném rớt cái nón bị ép đội đầy oan ức này.

Thấy Cố Linh Quân im lặng không lên tiếng, Đặng công công vô cùng có ánh mắt, bước đi lên trước, làm ra đủ khí thế: “Thật đúng là thật to gan, dám nói sau lưng nương nương, người đâu …”

Mấy cung tì vội vàng bước lên, đứng ở một bên, chờ đợi chủ nhân ra lệnh.

Đặng công công nhớ tới Cố Linh Quân còn chưa có lên tiếng, lại lui một bước, đến đứng gần bên cạnh nàng, hỏi: “Nương nương, ngài thấy nên trách phạt bọn họ như thế nào?”

Cố Linh Quân suy nghĩ một lát, trả lời: “Trước đứng lên đi.”

Hai người đang quỳ gối nhanh chóng nhìn nhau, càng vùi đầu xuống.

Đặng công công vung phất trần: “Nương nương kêu các ngươi đứng lên, còn không mau đứng lên!”

Hai người run run rẩy rẩy đỡ lẫn nhau đứng lên.

***

Cố Linh Quân đi đầu đến ghế đá, ngồi xuống suy nghĩ cẩn thận rồi mở miệng nói: “Thật ra ta luyện không phải cái gì gọi bí thuật khuê phòng mà …”

Không ngờ nàng vừa mới mở miệng tính giải thích thì hai người kia lại quỳ xuống tiếp: “Nương nương tha mạng, là chúng thần thiếp nhất thời nói không lựa lời, hồ ngôn loạn ngữ, mong nương nương đại nhân đại lượng đừng trách tội chúng tiểu nhân.”

* Hồ ngôn loạn ngữ: nói năng bậy bạ, nói không lựa lời.

*Đại nhân đại lượng: người lớn rộng lượng … (tha thứ mọi tội lỗi).

Cố Linh Quân: …

Cố Linh Quân thuận nước đẩy thuyền nói: “Đứng lên đi, ta có thể cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội.”

“Nói cho ta nghe một chút, mấy ngày nay các ngươi còn nghe được tin tức gì nữa?!”

Lúc này, Cố Linh Quân mới bi thương phát hiện, phim truyền hình đấu đá trong hậu cung dù là nữ chủ hay là nữ phụ, bên cạnh đều sẽ có nha hoàn hoặc là thái giám làm thám tử nghe ngóng khắp nơi sau đó báo lại một vài thông tin không lớn cũng nhỏ. Mà đến lượt nàng, cái giống gì cũng chưa nghe nói qua.

Nàng liếc mắt nhìn Lục Trúc.

Lục Trúc xấu hổ cúi đầu.

Lại nhìn sang Đặng công công.

Bỏ mẹ đi! Người của hoàng đế, không thèm.

Đặng công công:???

Mà hai người đang quỳ kia lại có biểu tình muốn nói lại thôi.

Trong lòng nhịn không được đang rít gào …

̶ ̶ ̶ “Còn có tin tức gì nữa chứ?!”



̶ ̶ ̶ “Tất cả đều là về Quý Phi nương nương ngài hết, như vậy bắt chúng ta nói như thế nào đây?!”

Nhìn bọn họ ấp úng, Cố Linh Quân đột nhiên cảm thấy hiện tại bản thân giống như giáo viên chủ nhiệm đang ép hỏi học sinh khai ra danh sách yêu sớm trong lớp.

Nàng đổi sang góc độ khác, nói: “Ờ, Bạch tài nhân …”

Nàng vừa dứt lời, hai người kia như mở ra khóa cửa, nói như bắn pháo, nói liên thanh không ngừng nghĩ.

“Ngày đó Bạch tài nhân quấy nhiễu nương nương bị Hoàng Thượng phạt, một bước cũng không có bước ra bên ngoài. Nghe nói, ngày nào nàng ta cũng sao chép 《 nữ huấn 》, nói là để bản thân tỉnh táo lại, cũng không biết là làm cho ai xem.”

“Đúng vậy, trong cung ai ai cũng biết nàng ta quấy nhiễu nương nương nên chúng tỷ muội đều cố ý ‘ chăm sóc ’ nàng ta. Tiền tiêu vặt chỉ phát một nửa, mỗi ngày chỉ có một bữa cơm. Nương nương cứ yên tâm đi.”

Sao Cố Linh Quân có thể yên tâm kia chứ, nàng là càng nghe càng giật mình hoảng sợ.

Cái gì nàng cũng chưa có làm, lại vô tình đắc tội nữ chủ.

Hai người nói xong, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt chứa đầy mong chờ nhìn Cố Linh Quân, lại nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của nàng, thậm chí có thể nói là … Bi tráng?

Vì thế, thật cẩn thận mở miệng thử nói: “Nương nương?”

Cố Linh Quân im lặng, vẻ mặt như suy nghĩ chuyện gì đó, vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ đi được rồi.

Hai người được lệnh, lập tức mang theo cung tì vội vàng chạy trốn khỏi tầm mắt của nàng, giống như phía sau có thú dữ đuổi theo.

Cố Linh Quân suy nghĩ một lát, vẫy tay kêu Lục Trúc, hạ giọng nói: “Ngươi mang dĩa trái cây ướp lạnh này đưa cho Bạch tài nhân. Nói với nàng ta, rằng đêm đó liên lụy nàng ta bị phạt, ta thật sự xin lỗi. Nhớ kỹ, nhất định phải thành khẩn! Còn nữa, bảo bọn họ ngưng mấy trò khi dễ đó lại, để cho Bạch tài nhân được yên.”

Lục Trúc biểu tình đầy nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Đặng công công thấy thế, hỏi ngay: “Nương nương thật đúng là nhân hậu với mọi người trong hậu cung, nàng ta đắc tội nương nương, chịu phạt cũng là điều đương nhiên.”

Cố Linh Quân cười mà không nói, nàng chỉ là đồ giả sủng phi, mà Bạch Tĩnh Nhu chính là nữ chủ, là mối tình đầu của hoàng đế. Ai hơn ai nhìn là biết ngay.

Hiện tại, nàng chỉ muốn tạo nhiều hình ảnh tốt đẹp ở trước mặt nữ chủ, đến lúc đó có lẽ sẽ không bị treo cổ.

Cố Linh Quân trở lại trong cung của mình, thì nhìn thấy Lục Trúc đã trở về, còn mang theo một chồng giấy thật dày, mở ra là một loạt chữ nhỏ chỉnh tề, toàn là nội dung《 nữ huấn 》, được sao chép tay rất tỉ mỉ.

Lục Trúc: “Bạch tài nhân nói cảm ơn nương nương nhớ đến nàng ta, nhưng nàng ta tự biết bản thân có tội, trong lúc chịu phạt ngày ngày sẽ sao chép 《 nữ giới 》《 nữ huấn 》, để tỉnh táo lại, tuyệt đối sẽ không lười biếng, đây là nàng ta nhờ nô tỳ chuyển cho nương nương.”

Cố Linh Quân: …

***

Đặng công công đứng mài mực, ánh mắt thường thường nghía về phía bàn dài, mài một hồi lâu, lại phát hiện nghiên mực không có chút mực nước. Lại nhìn sang Lục Trúc, người phụ trách thêm nước, cũng giống như hắn, lực chú ý sớm đã bay tới phía Cố Linh Quân, biểu tình đều giống nhau.

Hắn giơ chân đẩy đẩy, nhỏ giọng nói: “Thêm nước.”

Lục Trúc như mới tỉnh mộng, cho nước vào nghiên mực.

Một cây bút lông nhỏ duỗi lại đây, dậm dậm chút mực nước, lại rút về.

Đặng công công nhìn Lục Trúc, sau đó hai người dời nửa bước ra phía sau, nói nhỏ: “Trước kia nương nương luyện chữ cũng giống như vậy?”

Lục Trúc cũng thấp giọng trả lời: “Trước kia nương nương không luyện chữ, nhưng so với hiện tại … À, đỡ hơn một chút.”

Nói xong, lại cùng tia ánh mắt về phía Cố Linh Quân, người đang múa bút thành văn.

Cố Linh Quân viết xong một tờ, gác bút, Lăng Vân thuận thế tiếp nhận, đặt ở một bên.

Lục Trúc tận dụng cơ hội, hỏi: “Nương nương … Hay là nghỉ tạm một lát?”

Cố Linh Quân nhìn nhìn mớ chữ bản thân vừa mới viết xong, lại nhìn nhìn nét chữ đẹp ngay ngắn của Bạch Tĩnh Nhu đang nằm trước mặt mình.

“Không, ta phải luyện nữa, luyện tiếp.”



Từ cái ngày nhìn thấy bản sao chép 《 nữ huấn 》 mà Bạch Tĩnh Nhu đưa tới, nương nương của bọn họ đột nhiên có ý tưởng, muốn luyện chữ.

Nàng chỉ cần hô một tiếng thì cung nhân đã đưa tới các dạng bút lông quý báu cùng nhiều trang giấy, các loại sách khác nhau làm bản mẫu là được nâng từng rương nâng vào trong cung của nàng.

Cố Linh Quân chuẩn bị xong giấy và bút mực, lại chọn một quyển sách mẫu từ trong rương ra, dùng đủ tư thế, viết xuống chữ đầu tiên …

......

Sao lại xấu đến như vậy?

Đặc biệt là so sánh với Bạch Tĩnh Nhu … Nàng như con nít mẫu giáo mới vừa học viết chữ.

Loại tình huống này giống như bỏ tiền mua trang thiết bị xong lại chơi không qua cửa. (đang nói về game)

Cố Linh Quân im lặng tự hỏi một ngày, hôm nay lại lần nữa bước vào trước bàn dài.

Cố Linh Quân cầm bút, lại viết viết quệt quệt, Đặng công công vẫn luôn bàng quan nhưng giờ hết nhịn nổi: “Nương nương, chữ này ngài viết không đúng, dấu ngoặc quá dài.”

Chốc chốc lại nói: “Nương nương, dấu này phải ngắn chứ không dài như vậy.”

***

Cố Linh Quân buông bút, hít sâu một hơi.

Đặng công công vội vàng cúi đầu: “Nương nương, nô tài sai rồi.”

Cố Linh Quân nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Ngươi viết chữ đẹp không?”

Đặng công công ngẩng đầu, ưỡn ngực, hơi kiêu ngạo trả lời: “Nô tài từ nhỏ ở bên cạnh Hoàng Thượng, nhận được một hai chữ, nhưng viết lại không bằng một phần vạn của Hoàng Thượng.”

*1 Vạn = 10,000.

Cố Linh Quân nghi hoặc, đang yên đang lành nhắc đến hoàng đế làm gì?

“Ngươi tới viết hai chữ cho ta xem.”

Đặng công công lại vội vàng cúi đầu: “Nương nương, nô tài thật sự sai rồi.”

“Tới, không có việc gì.”

Đặng công công vén tay áo, ho nhẹ hai tiếng, bước lên.

Hắn tiếp nhận bút từ tay Cố Linh Quân, nhanh chóng viết xuống hai chữ mà nàng vừa mới viết kia.

Cố Linh Quân chỉ thấy nước chảy mây trôi, khí khái tiêu sái.

Cố Linh Quân nhịn không được khen: “Chữ viết thật là đẹp mắt!”

Đặng công công thanh thanh giọng nói, biểu tình ta thực kiêu ngạo nhưng không thể biểu hiện ra ngoài: “Không không, nương nương quá khen, chữ viết của Hoàng Thượng mới là thật sự đẹp, nô tài cũng chỉ học chút da lông bên ngoài.”

Cố Linh Quân nhìn nhìn rồi so sánh với tờ giấy của mình.

“Có đôi khi người ở địa vị cao, dù là vẻ vẽ bùa vẽ quỷ cũng có người cướp *vuốt mông ngựa. Đặng công công ngươi là thật sự có bản lĩnh.”

*Vuốt mông ngựa: a dua nịnh bợ; lấy lòng.

Nàng tham gia tuyển tú, chính là một ví dụ tốt nhất.

Nàng nói xong, lại chậm chạp không thấy Đặng công công trả lời.

Vừa quay đầu lại thì thấy Đặng công công và Lục Trúc liều mạng ra hiệu bằng mắt cho nàng. Nhìn theo tầm mắt bọn họ thì thấy … Thì thấy cái người ở địa vị tối cao kia, không biết khi nào tới, đang mỉm cười nhìn nàng …

Tên hoàng đế này rảnh lắm sao!!!

Hết chương 6