Hoàng Thượng, Thỉnh Thương Tiếc

Chương 14: Có độc




Lão ma ma nhìn thần sắc nhàn nhạt của hoàng hậu, bàn tay nắm thật chặt giấu trong tay áo, không giống biểu hiện bình tĩnh như bên ngoài. Thẳng đến lúc đại cung nữ nhỏ giọng đến bẩm báo, nàng mới lộ ra vẻ mặt tươi cười.

" Chủ tử, Ứng mỹ nhân ở tịnh phòng khéo léo từ chối hoàng thượng, rất nhanh sẽ qua đây."

Trong lòng hoàng hậu buông lỏng, lúc này mới cảm giác được lòng bàn tay nàng đã ướt sũng mồ hôi.

Nàng đem Ứng chiêu nghi đẩy tới, coi như là đang thăm dò. Nếu người này nhân cơ hội giẫm mình để trèo lên, nàng lập tức sẽ thay đổi người.

Chỉ là Ứng chiêu quả thực rất thức thời, đến hoàng đế cũng dám cự tuyệt, cũng không biết trong lòng có tính toán gì.

Bất kể thế nào, người này quả thực giống như lời Thái hậu nói, rất nghe lời, muốn sử dụng so với Trân mỹ nhân dễ dàng hơn nhiều.

Lão ma ma vui mừng: " Chúc mừng chủ tử, Ứng chiêu nghi này nghiêng về phía ngài, rất nhanh sẽ làm cho chủ tử đạt được nguyện vọng."

Hoàng hậu nheo mắt lại, khóe miệng câu lên một chút thê lương. Đem nữ nhân khác tới cho người bên gối, chỉ vì có được con nối dõi, người ngoài nhìn vào đó là chuyện vui sao?

" Chủ tử..." Lão ma ma lo lắng nhìn nàng, chỉ sợ hoàng hậu không nghĩ ra.

" Mà thôi, từ lúc vào cung, ta cũng không thể là người duy nhất." Hoàng hậu đã thông suốt, nàng không chỉ vì bản thân mà còn vì cả đại gia tộc phía sau, bọn họ rất kỳ vọng về nàng.

" Tất cả dựa theo kế hoạch trước, đi đi."

Lão ma ma khom người đáp, trong lòng cảm thán trọng trách của hoàng hậu nặng như vậy...



Một lát sau, hoàng đế thay đổi một thân huyền y bước tới, trên môi xuất hiện một tia vui vẻ sung sướng.

Hoàng hậu không nhìn thấy Ứng chiêu nghi đi phía sau hắn, chắc nàng đã lặng lẽ rời khỏi.

Thật sự quá thức thời, biết tiếp tục lưu lại sẽ làm cho hoàng hậu xấu hổ, nên đơn giản yên lặng lui xuống.

Đáng tiếc là quá hiểu chuyện, ngược lại làm cho đáy lòng hoàng hậu có chút bất an.

Phi tần hậu cung, ai cũng một lòng muốn nhào lên người hoàng đế. Mà Ứng chiêu nghi này lại khác như vậy, hoàng hậu cũng không nhìn thấu nàng rốt cuộc đang nghĩ gì hay muốn mưu đồ gì...

Hoắc Cảnh Duệ sau khi ngồi xuống dùng bữa, một chữ cũng không nói về Ứng chiêu nghi, lại nói: " Năm nay tuyển tú, nghe nói đường muội của hoàng hậu cũng muốn tham gia?"

Hoàng hậu nghe vậy mặt không khỏi trắng bệch.

Đường muội muốn vào cung, nàng sao không nghe thái hậu nói qua chuyện này?

Giờ khắc này hoàng hậu chỉ có thể đem quả đắng nuốt xuống, làm bộ dáng cảm kích: " Cho dù là đường muội của thiếp, tất cả đều phải đi theo trình tự."

Hoàng đế mỉn cười, con ngươi linh động, nhu tình như nước. Hoàng hậu bị hắn nhìn toàn thân, không khỏi đỏ mặt. Mặc dù vào cung năm năm, nàng vẫn không thể chống lại mị lực của nam nhân này.

" Hoàng hậu quả thật coi trọng quy củ, việc này nàng xem rồi làm đi."

Hoàng hậu ngẩn ra, cẩn thận từng li từng tí hỏi: " Năm rồi danh sách cũng đem cho thái hậu xem qua, ý hoàng thượng là?"

Chẳng lẽ năm nay do nàng làm chủ, không để thái hậu tham dự tuyển tú?

" Thái hậu tuổi tác đã cao, năm nay chỉ tổ chức nhỏ mà thôi, hoàng hậu nhất định có thể xử lý thỏa đáng." Hoàng đế thờ nói, việc này liền quyết định xuống.

" Vâng, hoàng thượng." Trong lòng hoàng hậu không khỏi hưng phấn, để nàng làm chủ có thể đem vị đường muội kia loại ra?

Nàng nhớ năm năm trước lúc vào cung cũng có gặp qua vị đường muội kia một lần. Lúc đó nàng ta chỉ mới 12 tuổi, da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp, là mỹ nhân mười phần bại hoại.

Sau năm năm, chỉ sợ lớn lên thành đại mỹ nhân.

Hoàng hậu lúc trước còn từng suy nghĩ, vị đường muội tới nay vẫn chưa gả, ai biết trong gia tộc đang đợi đem nàng tiến cung.

Có thể thái hậu đã biết, chỉ có mình vẫn không hay biết gì.

Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, nàng toàn tâm toàn ý phụng dưỡng thái hậu, coi như mẫu thân sinh mà đối đãi, mỗi thời khắc đều muốn làm gia tộc rạng rỡ. Ai biết đến cuối cùng, bọn họ từ phía sau lưng đâm một đao.

Loại cảm giác này thật sự rất tệ!

Bây giờ hoàng đế cho phép nàng làm chủ buổi tuyển tú, rất nhanh liền có thể thay thái hậu chủ trì. Đến lúc đó, vị đường muội tiến cung, hoàng hậu cũng có biện pháp làm cho hoàng đế chán ghét vứt bỏ nàng...

Nghĩ tới điều này, tâm tình hoàng hậu khôi phục không ít.

Đáng tiếc không đợi nàng cao hứng được lâu, lại nghe hoàng đế thuận miệng nói: " Trân mỹ nhân vào cung có một năm, lại là biểu muội của Trinh phi, trẫm muốn cân nhắc tới phân vị của nàng, hoàng hậu nghĩ sao?"

Hoàng hậu sửng sốt, chịu đựng cơn ghen dưới đáy lòng, kính cẩn nhắc nhở: " Hoàng thượng, Trân mỹ nhân đã không có con nối dõi, chưa từng lập công, thời gian vào cung không dài, tư lịch còn thấp, bỗng nhiên tăng phân vị, có hay không sẽ không hợp với quy củ..."

" Quy củ là chết, người là sống. Thái hậu có thể thăng phân vị cho Ứng chiêu nghi, hai người vào cung cũng không kém nhau mấy, trẫm không thể nặng bên này nhẹ bên kia." Ngữ khí Hoắc Cảnh Duệ nhàn nhạt, có chút không vui.

Hoàng hậu vội vã đáp ứng, trong lòng nảy sinh sự ác độc.

Không biết lúc thị tẩm Trân mỹ nhân đã thổi gió bên gối cái gì, đột nhiên hoàng thượng muốn thăng phân vị, quả thực là dám dụ dỗ.

Còn nói Trân mỹ nhân không đủ thông minh, có thể làm một quân cờ tốt, bây giờ xem ra đúng như thái hậu nói là hoàng hậu nghĩ quá đơn giản. Lòng dạ đàn bà phức tạp, nhật là tâm nhãn, không phải nàng có thể áp chế được.

Hoàng đế mở miệng vàng ngọc, muốn thăng phân vị Trân mỹ nhân trở thành Trân chiêu nghi, chuyện này đã loan truyền toàn bộ hậu cung.

- --------------------------------------

Bạch Mai cau mày bẩm, ngữ khí căm giận: " Trân chiêu nghi này cũng không biết dùng phương pháp gì để hoàng đế thăng phân vị cho nàng ta."

Thanh Mai cũng rất lo lắng, nhắc nhở: " Chủ tử, Trân chiêu nghi tấn vị có phần quá nhanh, rất được đế tâm, chúng ta có nên chú ý một chút?"

Nếu như Trân chiêu nghi mang thù, ở bên gối hoàng đế nói loạn, Ứng chiêu nghi không chừng sẽ xui xẻo.

Ứng chiêu nghi lười biếng ngáp, thầm than tâm tư hoàng đế thật kỳ quái. Tối hôm qua mới cùng nàng triền miên một hồi, giờ lại nói với hoàng hậu muốn thăng vị cho Trân chiêu nghi.

Phòng chừng hoàng hậu vì hoàng đế và nàng khanh khanh ta ta có chút không hài lòng, cuối cùng tức giận đến mức hộc máu, món nợ này sẽ ghi lên đầu Trân chiêu nghi.

Ứng Thải Mị đánh giá, cho dù nàng không ra tay cuộc sống sau này của Trân chiêu nghi chỉ sợ không dễ chịu lắm.

Nàng hoài nghi hoàng đế nhìn thấu tâm tư của mình, kiếm việc cho hoàng hậu làm, để hoàng hậu không còn tâm tư bày kế làm thế nào để ngủ với hoàng đế.

" Chủ tử, Trân chiêu nghi tới." Thanh Mai sắc mặt khẽ biến, vội vàng chạy tới bẩm báo.

Ứng Thải Mị phục nữ nhân này thật sự không biết thu liễm lại, vừa mới tấn vị liền chạy tới chỗ nàng làm loạn. Không biết làm cho phi tần hậu cung ghi hận càng nhiều, quả thực là nơi của địch nhân.

Phỏng chừng không tới lúc nàng ra tay, Trân chiêu nghi đã bị người khác yên lặng giết chết.

Bất quá Trân chiêu nghi ra mặt, Ứng Thải Mị nhìn là được rồi, một con ruồi cứ đuổi tới lại không đuổi đi được, nàng cũng phiền.

" Vẻ mặt đau khổ này là thế nào, chuẩn bị chiêu đãi khách quý đi." Đôi mắt đẹp của Ứng Thải Mị trầm xuống, mím môi cười cười. Thanh Mai đi phía sau không khỏi phát lạnh, rõ ràng chủ tử đang tức giận.

Trân chiêu nghi không ngừng điều tra, cuối cùng cũng khiến chủ tử tức giận.

Bạch Mai rụt đầu, dè dặt cẩn thận trang điểm cho Ứng chiêu nghi, đỡ nàng đi ra tiền điện.

Trân chiêu nghi đã sớm chờ không nổi, nhìn thấy nàng liền ôn hòa nói:

" Ứng tỷ tỷ thật là chậm, làm muội muội chờ lâu. Trang phục đẹp như vậy là mặc cho ai nhìn?"

Nàng còn không biết tối hôm qua hoàng hậu triệu Ứng Thải Mị tới chiêu đãi hoàng đế, chỉ châm chọc khiêu khích Ứng chiêu nghi đã mấy ngày không được hoàng đế tuyên triệu.

Lại nghe nói Trinh phi gây phiền toái cho Ứng chiêu nghi, đại cung nữ kể lại rất thê thảm, một đôi chân mơ hồ toàn máu, mấy ngày sau không thể thị tẩm, Trân chiêu nghi mở cờ trong bụng.

Cùng lúc vào cung, Trân chiêu nghi không thích nhất chính là Ứng chiêu nghi. Một bộ dáng nhu nhược, sợ hãi, rụt rè nhưng tâm khí lại cao ngạo, thanh cao, khinh thường những người khác.

Bây giờ bị nàng giẫm dưới chân, trong lòng Trân chiêu nghi không biết có bao nhiêu thống khoái, khóe miệng tươi cười nhưng lại rất thâm độc.

Ứng Thải Mị lười cùng người này tính toán, thong thả ngồi xuống, bộ dáng nhu nhược: " Chúc mừng Trân muội muội, sáng nay nghe nói hoàng hậu nương nương thưởng cho rất nhiều?"

Nhắc tới chuyện buổi sáng thỉnh an hoàng hậu, sắc mặt Trân chiêu nghi lập tức đen lại.

Nguyên bản nàng đối với hoàng hậu vô cùng tốt, không biết tại sao lại thay đổi tính tình, tùy ý để các phi tần quanh co lòng vòng châm chọc mình cũng không mở miệng phụ họa, cuối cùng cũng thưởng cho một ít đồ vật bình thường liền đem nàng đuổi đi.

Trân chiêu nghi phẫn hận, lúc cần nàng hoàng hậu sẽ gọi tới, bây giờ lại thấy nàng tấn vị trong lòng liền không thoải mái, đuổi là đi, coi nàng là cái gì?

Bàn tay âm thầm nắm chặt trong tay áo, cuối cùng sẽ có một ngày mình nhất định sẽ hạ bệ hoàng hậu để thay thế vị trí đó!

Đáy mắt Trân chiêu nghi lóe lên sự tức giận cùng không cam lòng, rất nhanh lại làm như không có việc gì mà tiếp tục hàn thuyên, không có nhắc lại việc này. Rõ ràng là lo lắng tai vách mạch rừng, bị người khác nắm được nhược điểm.

Ứng Thải Mị chống cằm, thầm nghĩ Trân chiêu nghi tựa hồ đã thông minh một chút, biết thu liễm lại. Chỉ tiếc, cũng chỉ thông minh một xíu mà thôi.

Không ngờ có một ngày, nàng cũng làm chuyện gây xích mích ly gián người khác.

Trân chiêu nghi là hoàng đế yêu cầu tấn vị, hoàng hậu khẳng định là mất hứng. Sáng sớm tuyệt đối sẽ cho nàng ta một hạ mã uy, phát tiết bất mãn trong lòng.

Với tính tình của Trân chiêu nghi nhất định sẽ không nhẫn nhịn dưới khẩu khí như vậy, quan hệ với hoàng hậu chỉ sợ sẽ tệ hơn. Cộng thêm nàng không được Trinh phi biểu tỷ yêu thích, trong cung tứ cố vô thân, đứng trên đầu mũi đao. Một ngày nào đó sẽ bị hoàng đế chán ghét mà vứt bỏ, nữ nhân này chắc chắn sẽ rất thảm.

Chờ một chút liền có thể thấy kết quả của Trân chiêu nghi. Thế nhưng Ứng Thải Mị chưa bao giờ kiên trì chờ đợi người nào.

Nàng có thể ở phía sau đẩy tới một phen?

- ---------------------------------------

" Chủ tử, vòng một tuyển tú sắp bắt đầu, lần này nghe nói do hoàng hậu chủ trì." Thanh Mai lo lắng, nếu hoàng hậu nắm quyền, vừa bắt đầu cùng thái hậu tạo quan hệ tốt với Ứng chiêu nghi, có thể sẽ không bị vắng vẻ?

Có tân mỹ nhân vào cung, chỉ sợ tâm tư hoàng đế không ở đây.

Ứng chiêu nghi buồn cười: " Nguyên bản hoàng hậu là người chủ trì, năm rồi bởi vì mới vào cung cần học tập mà thôi."

Thanh Mai thấy bộ dáng yên lòng của chủ tử nhà mình, trong lòng gấp muốn chết. Đêm đó Ứng chiêu nghi cùng hoàng đế trong bồn tắm ở tẩm điện hoàng hậu chơi đùa, cũng không biết có đắc tội hoàng hậu không.

Bạch Mai thì rất lạc quan: " Thanh Mai tỷ tỷ, chỉ cần chủ tử mang thai con nối dõi của hoàng đế, còn sợ tân mỹ nhân tiến cung hay sao?"

Thanh Mai thở dài, nếu dễ dàng mang thai con nối dõi như vậy, năm năm qua phi tần hậu cung không ai có.

" Bạch Mai thật thông minh." Ứng Thải Mị có thù tất báo, đang suy nghĩ làm sao để trừng trị Trân Chiêu nghi mà không thấy máu, miễn cho nàng ta được một tấc lại tiến một thước.

Nghe thấy Bạch Mai nói vậy, tâm trí nàng thật nhanh nghĩ ra.