Edit: Huyền Thục nghi
Beta: Rine Hiền phi
Đại Tề dựa theo Nông lịch mà tính Tết Nguyên Đán, thời gian chính là ngày mùng một tháng giêng, cũng chính là tết Âm lịch.
Tết Nguyên Đán, Đông Chí và Tiết Vạn Thọ là ba lễ lớn của Đại Tề.
Sáng sớm hôm nay là Tết Nguyên Đán, việc đầu tiên mọi người trong hậu cung làm chính là đến thỉnh an Hoàng Thái hậu. Thái hậu phải tự tay làm điểm tâm dâng làm đồ cúng, sau đó sẽ dẫn theo những thành viên trong hoàng thất đến Phụng Tiên điện để hiến tế tổ tiên, biểu hiện thành ý.
Chờ sau khi cúng bái tổ tiên xong, trong cung sẽ tổ chức cung yến, xem như là bữa cơm đoàn viên của những thành viên hoàng thất. Sau đó mỗi người có thể tự về cung của mình, tự do hoạt động.
Chỉ có Hoàng đế còn phải tiếp tục lên triều, nhận lễ thăm viếng của quan lại đủ cấp bậc.
Sau khi Bùi Thanh Thù nghe lịch trình của Hoàng đế trong ngày hôm nay xong thì cảm thấy làm Hoàng đế cần phải có sức khoẻ tốt, nếu không thì thật sự rất không ổn. Đổi lại là một người yếu ớt, cả ngày vất vả như thế này, chỉ sợ là sẽ mệt đến nằm liệt giường.
Lại nói, vào sáng sớm Bùi Thanh Thù đến Từ An cung, bên trong đã có rất nhiều người ngồi, vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều hoàng thân quốc thích ngày thường không có cơ hội để gặp mặt, hôm nay đều đến Từ An cung thỉnh an Thái hậu.
Sau khi Bùi Thanh Thù vào đến nội điện, ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí bên cạnh Thập nhất Hoàng tử. Nói thật ra hắn không thích ngồi bên cạnh Thập nhất Hoàng tử, Thập nhất Hoàng tử tên là Bùi Thanh Lễ, người cũng như tên, vô cùng giữ lễ nghi.
Giữ lễ nghi vốn là chuyện tốt, nhưng Bùi Thanh Lễ giữ lễ đến có chút quá đáng, nói chuyện hay làm việc đều có nề có nếp, thoạt nhìn hắn làm người có chút cảm giác không thoải mái.
Bùi Thanh Thù nói chuyện với hắn không đến hai câu, nhưng lại ngại đi qua trước mặt các ca ca khác để đến bên cạnh Thất Hoàng tử nên chỉ có thể quy quy củ củ ngồi bên cạnh Thập nhất Hoàng tử.
Cũng giống như bình thường, Tam Hoàng tử vẫn là Hoàng tử cuối cùng xuất hiện, đi theo phía sau là Bát Hoàng tử tươi cười đầy mặt.
Không lâu sau khi các huynh đệ nhìn nhau và gật đầu thay lễ chào hỏi, còn chưa kịp nói với nhau mấy câu, Huệ Thái phi đã đỡ Thái hậu ra đến.
Từ sau khi Thái hậu trở về từ hành cung vào mùa thu, cho đến ngày Tết hôm nay Bùi Thanh Thù cũng có gặp qua Thái hậu vài lần nhưng chưa nói với bà được mấy câu.
Lúc đầu Bùi Thanh Thù còn cảm thấy Thái hậu xem nhẹ hắn, là bởi vì trong hậu cung có quá nhiều Hoàng tử, hắn lại không phải là hài tử con dòng chính, mà cũng không phải con trưởng, chỉ là một đứa nhỏ vô cùng bình thường.
Nhưng sau này hắn mới phát hiện, Hoàng tử mà Thái hậu thích nhất không phải Hoàng Trưởng tử, cũng không phải Tam Hoàng tử - Hoàng tử duy nhất là con vợ cả, mà là Lục Hoàng tử từ nhỏ đã thông minh tài trí, còn có Thập tam Hoàng tử nhỏ tuổi nhất.
Bùi Thanh Thù từng nghe Thất Hoàng tử nói qua, mẫu thân ruột của Lục Hoàng tử là Ninh Quý tần tri thư đạt lễ, thư pháp cũng rất tuyệt diệu, thường xuyên giúp Thái hậu sao chép kinh phật, khiến Thái hậu vô cùng yêu thích.
Còn mẫu thân ruột của Thập tam Hoàng tử là Định Phi, là cháu gái ngoại của Huệ Thái phi. Tuổi của Huệ Thái phi và Thái hậu xấp xỉ nhau, từ trước đến nay quan hệ của hai người cũng tốt, vì vậy giữa Thái hậu và Định Phi cũng được xem là không tệ.
Cho nên nói, Thái hậu thích ai, không thích ai, không phải chỉ xét đến bản thân của Hoàng tử đấy như thế nào, mà còn phải xét đến mẫu phi của hắn là ai. Lúc trước, nghe nói khi Lệ Phi xảy ra chuyện, Thái hậu là người đầu tiên muốn đưa Lệ Phi đến lãnh cung. Bởi vậy có thể thấy được, Thái hậu đối với vị con dâu ly kinh phản đạo[1] Lệ Phi này thì không có chút hảo cảm nào. Còn với Bùi Thanh Thù, đương nhiên cũng sẽ không có nhiều yêu thương và quan tâm.
[1] Ly kinh bạn đạo/Ly kinh phản đạo (离经叛道): nghĩa là rời xa chuẩn mực (chữ kinh là chỉ ngũ kinh - chuẩn mực), phản lại, đi ngược lại với đạo lý.
Nhưng mà, Bùi Thanh Thù cũng không đặc biệt để ý thái độ của Thái hậu đối với mình như thế nào. Hắn còn nhớ rõ, đời trước không có Thái hoàng Thái hậu tồn tại. Bởi vậy có thể thấy được, chỉ sợ vị Thái hậu này cũng không sống được quá lâu, trước khi Hoàng đế băng hà, bà đã cưỡi hạc về tây thiên rồi. Cho nên bà thích hay không thích mình, Bùi Thanh Thù cũng không quá để ý, chỉ cần mình đừng đắc tội với bà, tự gây rắc rối cho bản thân là tốt rồi.
Sau khi cùng các vị huynh trưởng hành đại lễ với Thái hậu, Bùi Thanh Thù lại theo dòng người, hành lễ với hai vị Thái phi.
Tiên đế trường thọ, sống đến hơn bảy mươi tuổi nên phần lớn các phi tần của ông đều đã qua đời, chỉ còn lại Thái hậu, Trang Thái phi và Huệ Thái phi, đây là những vị được xem là hậu phi trẻ tuổi mỹ miều của năm đó. Nhưng mà hiện tại, cả ba vị cũng đã hơn năm mươi tuổi.
Thái hậu bảo dưỡng thân thể thật sự rất tốt, thoạt nhìn qua cũng chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng mà dáng người lại vô cùng gầy. Nghe nói bà ăn chay trường, ăn như thế nào cũng không mập lên được. Đại lễ phục mặc trên người bà không thể căng đứng lên được, giống như cả người bị quần áo trùm lên vậy, có chút cảm giác thở không nổi.
Nghe nói Huệ Thái phi bằng tuổi với Thái hậu nhưng mà nhìn qua lại già hơn Thái hậu, trên mặt đã hiện rõ những nếp nhăn dài thật dài. Lúc Bùi Thanh Thù vừa nhìn thấy bà ấy, còn tưởng rằng bà ấy lớn hơn Thái hậu tầm mười tuổi.
Còn một người nữa chính là Trang Thái phi - Thái phi trẻ tuổi nhất, năm nay chỉ mới bước qua đầu năm mươi thôi, vừa nhìn thì thấy là người có tính tình ôn hoà, khoé miệng vẫn luôn hơi hơi nhếch lên, ánh mắt hoà ái nhìn đám tiểu bối bọn họ.
Ngoại trừ mấy vị lão nhân gia, Bùi Thanh Thù còn gặp được hai vị hoàng thúc, còn có hai vị hoàng cô của hắn.
Đương kim Hoàng đế là đứa con thứ bảy của tiên đế, được sinh ra khi tiên đế năm mươi tuổi. Năm ấy từ Đại Hoàng tử cho đến Lục Hoàng tử, mỗi người đều bởi vì tuổi già, lý do bất ngờ hay thân thể suy yếu gì đó mà lần lượt qua đời, đều không sống thọ hơn tiên đế, cho nên đương kim Hoàng đế mới nhặt được của hời, kế thừa ngôi vị. Nguyên nhân chính là như thế, nên Bùi Thanh Thù không có hoàng bá, chỉ có hai vị hoàng thúc.
Bát Hoàng thúc là nhi tử của Huệ Thái phi, nhìn qua là người trung hậu thật thà, vô cùng cung kính với Thái hậu. Thuở ban đầu khi Hoàng đế mới đăng cơ đã phong hắn là Trung Thân vương.
Một vị khác là Cửu Hoàng thúc, là huynh đệ ruột cùng mẫu thân với đương kim Hoàng đế, cũng chính do Thái hậu sinh ra, được phong là Lễ Thân vương.
So sánh với Bát Hoàng thúc trung thực thì Cửu Hoàng thúc có khác biệt rất lớn. Từ sáng sớm hôm nay, dường như đều là hắn và Thái hậu nói chuyện, dỗ Thái hậu vô cùng vui vẻ, cười liên tục không khép được miệng.
An Dương trưởng Công chúa cười nói: “Cửu ca nói chuyện vẫn như vậy, khiến mẫu hậu vui vẻ. Nhưng mà ta nghe nói sau khi qua năm mới, Cửu ca phải đi Giang Ninh làm việc, đến lúc đó mẫu hậu sẽ nhớ huynh lắm đó.”
An Dương trưởng Công chúa là hoàng cô nhỏ tuổi nhất của Bùi Thanh Thù, là nữ nhi khi tiên đế già rồi mới có được, năm nay cũng chỉ mới hơn ba mươi. Mẫu thân ruột của nàng mất sớm, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh Thái hậu, bởi vậy nàng xem Thái hậu như là mẫu thân ruột, quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật.
Thái hậu thân thiết cười nói: “Tết nhất, con lại cứ nhắc đến chuyện làm ai gia buồn. Ai gia phải phạt con mớ iđược.”
An Dương trưởng Công chúa không hề sợ hãi nói: “Mẫu hậu muốn phạt con cái gì?”
“Phạt con mỗi ngày phải tiến cung, thay Đình Nhi ở bên cạnh lão thái bà này.”
An Dương trưởng Công chúa nghe xong, dùng khăn che miệng cười, nhìn nhìn hai vị tỷ tỷ bên cạnh nói: “Các tỷ cũng thật là, mẫu hậu ức hiếp ta, các tỷ cũng không chịu nói giúp ta.”
Thuận Dương trưởng Công chúa do Trang Thái phi sinh ra, nàng cũng giống như mẫu phi của mình, rất ít nói, đứng bên cạnh tươi cười giống như Quan Thế Âm Bồ Tát. Cho dù An Dương trưởng Công chúa nói như vậy, nàng vẫn chỉ cười trừ mà không nói.
Hoài Dương trưởng Công chúa, người lớn tuổi nhất, cười nói: “Mẫu hậu chỉ là đùa giỡn với muội, sao chúng ta có thể lo chuyện bao đồng xen vô được. Mà nói lại, cũng do bản thân muội nhanh mồm nhanh miệng, nhắc đến chỗ đau của mẫu hậu, còn đổ thừa ngược lại lên đầu của chúng ta. Muội đấy, mở miệng ra là không muốn buông tha cho người nào cả.”
Bao gồm cả Thái hậu đương nhiệm hiện giờ, cả đời tiên đế tổng cộng lập ba vị Hoàng hậu, vị Hoài Dương trưởng Công chúa này do Hoàng hậu thứ hai của tiên đế sinh ra. Thân phận nàng cao quý, còn lớn hơn so với Hoàng đế hiện tại bốn năm tuổi. Nhà chồng nàng gả đến cũng rất có mặt mũi, là con vợ cả của thế gia thanh quý Tống gia. Cho nên dù là Thái hậu hay là Hoàng đế cũng phải nể mặt mũi của vị trưởng Công chúa này.
An Dương trưởng Công chúa giữ chặt tay của Hoài Dương trưởng Công chúa, nũng nịu nói: “Hoàng tỷ mới là người không bỏ qua cho ai, ta chỉ nói có một câu, hoàng tỷ đã nói lại hơn mười câu. Không nói nữa, không nói nữa, muội nói không lại các tỷ, mặc kệ mẫu hậu ức hiếp muội đi.”
Hoài Dương trưởng Công chúa buồn cười nói: “Lại nói mê nói sảng, đây là do mẫu hậu thương muội đấy, muội đừng có ở trong phúc mà không biết hưởng.”
Bùi Thanh Thù ngồi đấy, cúi thấp đầu, nghe người lớn nói chuyện, chỉ cảm thấy mình mơ mơ màng màng sắp ngủ, suýt chút nữa là té từ trên ghế xuống.
Nói thật ra, cách nói chuyện của nữ nhân trong cung cứ loanh quanh lòng vòng, Bùi Thanh Thù nghe mà cảm thấy như bị thôi miên. Chỉ cần là chuyện không liên quan đến mình, lập tức sẽ vào lỗ tai bên này ra lỗ tai bên kia, ngồi đấy nghe thì nhịn không được muốn ngáp.
Hơn nữa hắn phát hiện, mặc kệ là các Công chúa thế hệ trước, hay là các tiểu Công chúa đồng lứa, quan hệ giữa các vị Công chúa vĩnh viễn đều kì lạ như vậy. Miệng thì gọi nhau là tỷ muội, rồi lại phòng bị lẫn nhau, sâu trong đó còn có chút thù địch và so bì. Nói là kẻ thù thì còn chưa tới mức đó, trong lời họ còn nói với nhau vẫn có mấy câu vui đùa, còn nếu nói là quan tâm, thì thật là cực kỳ phức tạp.
Tuy rằng Bùi Thanh Thù cảm thấy nghe không thú vị, nhưng lại không thể không giữ vững tinh thần. Thứ nhất là sợ xấu hổ khi bản thân ngủ gật, thứ hai là nghĩ, tuy nói những thân thích họ hàng này tạm thời hắn không có gì cần qua lại, nhưng mà quan hệ trong cung phức tạp rắc rối, hắn hiểu rõ hơn một chút cũng tốt.
Ví dụ như vị Hoài Dương trưởng Công chúa này đi, tuy nói rằng Bùi Thanh Thù chỉ mới gặp nàng ta vài lần, hai người cũng chưa nói chuyện với nhau được mấy câu, nhưng nàng ta lại là tẩu tử của tiên sinh Tống Nghiêu mà Bùi Thanh Thù theo học. Bùi Thanh Thù hiểu về nàng ta nhiều hơn một chút, nói không chừng còn có ích đối với việc Bùi Thanh Thù giao lưu với vị tiên sinh này.
Hơn nữa chờ tương lai hắn trưởng thành, xuất cung làm việc, những người này đều có khả năng sẽ chuyển thành người của hắn. Tống gia, cũng có khả năng trở thành một trong những trợ lực của hắn.
Sau khi Thái hậu trò chuyện cùng mấy nữ nhi xong, cuối cùng cũng nhớ đến bọn tiểu bối là bọn họ đây.
Nhưng mà lực chú ý của Thái hậu hoàn toàn không dừng lại trên người Bùi Thanh Thù, bà vô cùng quan tâm nhìn Lục Hoàng tử nói: “Dược Nhi, sao sắc mặt của con lại xấu như vậy, có phải là bị nhiễm phong hàn rồi không?”
Lục Hoàng tử vội vàng đứng lên, đáp lại Thái hậu: “Chỉ là chút bệnh nhẹ mà thôi, phiền Hoàng tổ mẫu nhọc lòng lo lắng.”
Thái hậu đau lòng nói: “Trời lạnh như vậy, nếu bị bệnh thì nên ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt, hà cớ gì đi ra ngoài để trúng gió.”
Lục Hoàng đáy huyệŧ kính nói: “Vừa mới đầu năm, theo lý tôn nhi phải đến chúc tết Hoàng tổ mẫu và các vị trưởng bối, còn phải đi hiến tế tổ tiên. Dù sao, lễ không thể bỏ.”. Truyện Bách Hợp
Thái hậu vui mừng nói: “Quả nhiên vẫn là Dược Nhi hiểu chuyện. Chỉ là sức khoẻ của con không tốt, ngàn vạn lần không cần cậy mạnh quá mức. Đợi chút nữa đi tế tổ, nhớ mặc thêm áo bông, trong Phụng Tiên điện rất lạnh.”
Lục Hoàng tử vội nói: “Cẩn tuân Hoàng tổ mẫu dạy bảo.”
Thái hậu gật gật đầu, lại cho người ôm Thập Tam Hoàng tử lại đây chơi đùa thêm chốc lát thì nghe người thông báo Hoàng đế đến đây.
Vốn dĩ Hoàng đế đã có thể đến đây từ sớm, nhưng nghe nói buổi sáng có tấu chương từ phía nam bay đến như mưa, nên lúc này mới đến chậm.
Hoàng đế vừa đến, cũng không kịp nói mấy câu, mọi người liền vây quanh Hoàng Thái hậu xuất phát đến Phụng Tiên điện. Bằng không, thời gian hiến tế sẽ bị chậm trễ.
Quá trình tế tổ vô cùng dài dòng rườm rà, nhưng mà bản thân Bùi Thanh Thù cũng không cần làm hành động gì quá đặc biệt phức tạp, chỉ cần đi theo các ca ca, xem người ta làm cái gì, hắn làm theo cái đó là được, ngược lại cũng không nhìn ra hành động sai lầm gì.
Thái hậu nói không sai, trong Phụng Tiên điện quả nhiên vô cùng lạnh lẽo. Nhưng mà mấy người Tôn ma ma sợ Bùi Thanh Thù bị đông lạnh, buổi sáng đã mặc cho hắn hai lớp quần áo bông. Ngoại trừ lúc quỳ xuống có hơi phí sức một chút, thì Bùi Thanh Thù cũng không chịu khổ gì.
Đáng thương cho Lục Hoàng tử, vốn dĩ trong người đã sinh bệnh, sau khi chịu lạnh một buổi sáng, thiếu chút nữa đã ngất xỉu. Chờ nghi thức tế tổ chấm dứt, hắn được cung nhân khiêng ra ngoài, đến cung yến buổi trưa cũng không tham gia được.
“Lục ca đúng thật là hiếu thắng nha.” Thất Hoàng tử ngồi bên cạnh Bùi Thanh Thù, nhỏ giọng cảm khái: “Tính tình này của hắn cũng không biết là giống ai, dù sao phụ hoàng của chúng ta cũng không giống như vậy.”
“Đệ thấy thật ra thì rất giống Tứ ca.” Bùi Thanh Thù thấp giọng nói: “Tứ ca cũng rất hiếu thắng.”
Thất Hoàng tử lắc đầu nói: “Ta cảm thấy Tứ ca hiểu biết hơn hắn. Dày vò đến trở thành tình trạng như Lục ca vậy, có thể nói là thích thể hiện. Thật là, bị bệnh thì thành thật nằm trong phòng dưỡng bệnh đi, một hai phải ra ngoài làm gì.”
“Ngươi nói cái gì?” Bùi Thanh Thù còn chưa kịp trả lời, Cửu Hoàng tử cách đó không xa đã ngồi không yên, nổi giận đùng đùng nói với Thất Hoàng tử: “Có phải vừa rồi ngươi mắng Lục ca không?”
Thất Hoàng tử sửng sốt, đôi mắt trợn trừng nói: “Lão Cửu, sao ngươi lại nói chuyện với ta như vậy?”
“Ta không thèm quan tâm ngươi có lớn hơn ta hay không, nhưng ta không cho phép ngươi nói bậy sau lưng Lục ca.” Cửu Hoàng tử không hề yếu thế nói: “Ngươi không có tư cách đó.”
“Ngươi!”
Thất Hoàng tử khó thở, không nhịn được đứng lên xông đến đó, Bùi Thanh Thù vội vàng vươn tay kéo hắn lại, nhưng do dáng người Bùi Thanh Thù thấp bé, sức lại nhỏ, căn bản không thể khiến hắn nhúc nhích. Cũng may Bát Hoàng tử kịp thời kéo Thất Hoàng tử lại, bên kia Thập Hoàng tử cũng kéo Cửu Hoàng tử lại, lúc này hai người mới không đánh nhau.