Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 155




Edit: Chang Phi

Beta: Thư Thục nghi



Sau khi Tam Công chúa nghe tin Tam Hoàng tử làm rối kỷ cương[1], cả nhà Chu gia bị vào ngục liền bị hôn mê bất tỉnh.



[1]kỷ cương: phép nước từ các đời trước để lại



Lúc tỉnh lại phản ứng đầu tiên của nàng là tiến cung, tìm hoàng đế cầu tình.



Ai ngờ Tam Công chúa vừa mới bước vào cửa cung đã bị An phi ngăn cản.



Đối với tiểu dì không lớn hơn mình bao nhiêu này lúc còn nhỏ Tam Công chúa vẫn rất thích chơi với nàng. Nhưng bây giờ các nàng đã nhiều năm không thấy, tình cảm cũng phai nhạt dần.



An Phi gặp Tam Công chúa nhưng cũng không có tâm tình để trấn an nàng mà nói thẳng luôn: "Ngươi nhanh chóng rời khỏi kinh thành, trở về Nam Cương đi! Đừng chậm trễ nữa!"



Tam Công chúa không rõ An Phi có ý gì: "Không, ta không đi! Ta muốn đi cầu phụ hoàng thả hoàng huynh, tha cho nhà ngoại công......"



An phi đột nhiên cười lạnh một tiếng, đặc biệt khinh thường mà nhìn Tam công chúa nói: "Ngươi biết cái gì? Làm rối kỉ cương chính là tội lớn rơi đầu! Nếu Khánh Vương điện hạ không phải là hoàng tử, thì ngay cả những nữ nhân xuất giá như ngươi và ta cũng có khả năng chịu liên luỵ!"



"Vậy phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây!" Nước mắt Tam Công chúa rơi ra như không cần tiền: "Chẳng lẽ cứ trơ mắt mà nhìn bọn Tam hoàng huynh đi tìm chết sao......"



"Ngươi cứ bình tĩnh trước đã!" An Phi trầm giọng nói: "Việc đã đến nước này, ngươi đi cầu Hoàng thượng cũng không có tác dụng gì. Ngươi nghe ta nói, nhanh chóng đưa cả hài tử trở về Tằng gia đi!"



Tam Công chúa nghĩ nghĩ, cảm thấy An Phi nói cũng có lý, chỉ có thể tuyệt vọng khóc lóc rời đi.





......



Vào ban đêm, Bùi Thanh Thù bày một bàn rượu ở trong phủ, mời Ngũ Hoàng tử cùng Cửu Hoàng tử qua phủ một chuyến.



Ngũ Hoàng tử làm người ôn hòa, là người có tiếng hiền lành nhất trong các huynh đệ. Những năm gần đây, cho dù giữa các Hoàng tử xảy ra xung đột gì thì Ngũ Hoàng tử trước sau cũng không đắc tội ai, với huynh đệ nào cũng có quan hệ không tệ lắm. Cho nên Bùi Thanh Thù vừa mời là hắn đến luôn.



Còn Cửu Hoàng tử, quan hệ của Bùi Thanh Thù cùng hắn có thể nói là rất phức tạp.



Lúc mới vừa gặp mặt Bùi Thanh Thù cảm thấy Cửu Hoàng tử người này cậy tài khinh người, lời nói rất là bén nhọn, không làm cho người ta thích.



Sau đó bởi vì đều rất kính trọng Lục Hoàng tử nên quan hệ của hai người có hơi hòa hoãn.



Rồi bởi vì sư phụ cưỡi ngựa bắn cung của Bùi Thanh Thù từ quân, nên Bùi Thanh Thù học võ cùng Cửu Hoàng tử, mãi đến lúc Cửu Hoàng tử xuất cung xây phủ.



Trừ lần đó ra, hắn cùng Cửu Hoàng tử còn học bổ túc với Tứ Hoàng tử, ở vô số ban đêm cùng khêu đèn khổ đọc......



Đoạn thời gian học tập kia tuy lúc ấy cảm thấy mệt mỏi lại khổ sở, nhưng hiện tại nhớ lại, lại thấy nó đơn thuần tốt đẹp như vậy.



Sau khi Cửu Hoàng tử ra cung, cơ hội tiếp xúc với Bùi Thanh Thù liền ít đi rất nhiều, chỉ có ngày lễ ngày tết bọn họ mới có thể cùng nhau ăn bữa cơm.



Nhưng Bùi Thanh Thù vừa mời hắn, Cửu Hoàng tử liền rất thống khoái mà đi tới phủ Thập nhị Hoàng tử.



Sau khi ba huynh đệ ngồi vào bàn, đầu tiên là đơn giản hỏi thăm lẫn nhau một chút, sau đó là không thể tránh né mà nói đến án gian lận khoa cử gần đây nhấc lên sóng to gió lớn ở kinh thành.



"Thập nhị đệ không bị liên lụy vào đó đúng là tốt quá." Ngũ Hoàng tử nói lời thật lòng: "Nghe nói Thập nhất đệ còn bị phụ hoàng dạy dỗ một trận, phạt bổng lộc một năm không nói, còn bị hai mươi đại bản. Vô duyên vô cớ gặp phải tai bay vạ gió như vậy đúng là đáng thương."



Cửu Hoàng tử lại có ý kiến khác: "Nhưng Thập nhất đệ cũng không đúng, chính mình biết cái gì thì nói sớm ra một chút là được, việc gì phải diếm đâu cho Tam Hoàng huynh chứ! Ta đã sớm nhìn ra tuy Tam Hoàng huynh là con vợ cả, nhưng lại không phải là người thích hợp với vị trí trữ quân."



"Cửu đệ......" Ngũ Hoàng tử có chút lo lắng gọi Cửu Hoàng tử một tiếng: "Ăn nói cẩn thận!"



Cửu Hoàng tử hồn nhiên không thèm để ý mà nói: "Sợ cái gì chứ, lời này cho dù ở trước mặt phụ hoàng đệ cũng dám nói."



Ngũ Hoàng tử bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.



Bùi Thanh Thù đột nhiên cảm thấy tính cách Ngũ Hoàng tử rất giống với Hoàng đế. Đều là người hiền lành, không thích đắc tội với người khác, dễ dàng mềm lòng.



Hắn cùng Cửu Hoàng tử dễ dàng xúc động cộng sự với nhau thì rất thích hợp, hai người vừa lúc có thể bổ sung cho nhau.



Sau khi rượu quá ba tuần, Bùi Thanh Thù mở miệng nói: "Ngũ ca, Cửu ca, đệ cũng không gạt các huynh. Hôm nay đệ mời các huynh tới thật ra là muốn thương lượng với các huynh một chuyện."



Bùi Thanh Thù nói về vấn đề bối rối bây giờ của Hoàng đế với bọn họ nói một chút. Thật ra đây cũng không tính là chuyện gì cơ mật, chuyện Tam Hoàng tử khai ra rất nhiều mệnh quan triều đình đã sớm truyền khắp kinh thành.



"Ta còn tưởng trong đó có chút phóng đại cơ, hoá ra là không phải à?" Cửu Hoàng tử cảm thấy hứng thú mà nói: "Nói như vậy, lập tức sẽ có một số lớn quan viên phải rơi đầu à?"



Bùi Thanh Thù vẻ mặt ngưng trọng, còn chưa mở miệng, Ngũ Hoàng tử liền nói tiếp: "Ta thấy chưa chắc. Lấy tính cách của Phụ hoàng chỉ sợ sẽ không lập tức động đến nhiều người như vậy."



"Phụ hoàng không muốn quan trường biến động, dẫn đến triều đình rung chuyển, thật ra có thể hiểu được. Chỉ là tha cho đám quan tham ô lại làm rối kỉ cương, làm việc thiên tư[2], tùy ý để bọn họ tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy cũng không phải chuyện tốt." Bùi Thanh Thù nhìn bọn họ, trầm ngâm nói: "Nếu như có thể nghĩ cách, cố gắng bù đắp vào chỗ trống của đám người này thì tốt rồi."





[2]Thiên tư: Thiên tư có 2 lớp nghĩa

- Tính chất con người có sẵn khi sinh ra

Thiên tư tài mạo tuyệt vời (Truyện Kiều)

- Sai lệch không công bằng.

Ở đây Thiên tư được hiểu theo lớp nghĩa thứ 2



Cửu Hoàng tử vừa nghe thấy vậy liền cười: "Thập nhị đệ, ngươi đây là đang ra đề khó cho Lại bộ chúng ta đấy à!"



"Cửu ca nói đùa. Lẽ ra việc này đệ không nên quản. Nhưng hiện tại Tứ ca cùng Phụ hoàng giằng co không xong, ta cũng thấy sốt ruột thay bọn họ......"



Cửu Hoàng tử cũng không giấu giếm, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó: "Thật ra dựa theo ý nghĩ trong lòng ta thì ta ủng hộ Tứ ca. Nếu như không biết người nào ăn hối lộ trái pháp luật thì cũng thôi, nhưng nếu đã nắm giữ chứng cứ thì vì sao không đưa bọn họ ra công lý? Cho dù vì duy trì sự ổn định của quan trường thì cũng không thể nhẹ nhàng buông tha cho tất cả bọn họ như vậy, ít nhất cũng phải giết một nhóm, phạt một nhóm mới được!"



Bùi Thanh Thù đồng ý gật gật đầu, không nghĩ ý kiến của Cửu Hoàng tử lại giống hắn như thế: "Nếu lần này không thể nghiêm trị tham quan ô lại, chỉ sợ không chỉ làm rét lạnh lòng bá tánh, mà còn sẽ cổ vũ việc xấu xa trên quan trường. Về sau muốn trị một đám này lại càng khó khăn hơn."



"Đúng vậy, Thập nhị đệ cũng suy nghĩ giống ta đấy!" Cửu Hoàng tử nói rồi liếc mắt nhìn Ngũ Hoàng tử một cái: "Nhưng ta chỉ là một lang trung[3] nho nhỏ trong Lại Bộ, Ngũ ca chính là thị lang, vẫn là hắn nói chuyện thì có trọng lượng hơn."



[3] Lang trung: (郎中, Bureau Director) là chức quan đứng đầu một ty hoặc ty Thanh lại thời Nguyễn, trật Chánh tứ phẩm.



[4]Thị Lang: (侍郎, Vice Minister) là chức quan đứng thứ ngay sau Thượng thư (thời kỳ trước triều Nguyễn, khi đó tương đương với Thứ trưởng ngày nay); sang thời Nguyễn chức này đứng ngay sau Tham tri một bộ.



Nguyên chức Thị lang (侍郎, Attendant Gentleman) là một chức lang được đặt từ thời Tần Trung Quốc giữ việc thị vệ trong cung đình. Thời Đông Hán, chức Thị lang được đổi khi triều đình chia 36 viên Thị lang làm thuộc quan của Thượng thư. Bắt đầu từ thời Tùy, Thị lang được định là chức phó của Thượng thư, tức là chức quan cao thứ 2 trong một bộ. Thời Đường, Thị lang bắt đầu được chia làm Tả, Hữu Thị lang, trật Chánh tam phẩm. Thời Tống, Thị lang không chia làm Tả, Hữu mà chỉ dùng một chức Thị lang, trật Tòng tam phẩm. Thời Minh và đầu Thanh, trật Chánh tam phẩm, bắt đầu từ năm 1730, trật Tòng nhị phẩm, năm 1749, trật Chánh nhị phẩm.



Ngũ Hoàng tử thấy hai đệ đệ đều nhìn chằm chằm vào mình, rất là bất đắc dĩ mà nói: "Thật ra lúc này xuất hiện vấn đề lớn như vậy, Lại Bộ chúng ta cũng có trách nhiệm rất lớn, neen là chúng ta ra mặt giải quyết vấn đề khó này. Nhưng làm người ta khó khăn chính là, rất nhiều quan viên có tội có chiến tích rất tốt, lúc kiểm tra đánh giá đều là hạng ưu. Cho nên Phụ hoàng mới có thể mềm lòng, không nỡ xử lý hết những người này ......"



Không đợi Bùi Thanh Thù nói ra ý kiến phản đối, Cửu Hoàng tử liền nói: "Nếu chỉ bởi vì một bộ phận quan viên trong đó có thể làm ra chiến tích mà bỏ qua cho hành động của bọn họ vậy thì ánh mắt cũng quá thiển cận rồi, thậm chí còn có thể nói là lẫn lộn đầu đuôi! Dù sao nếu có thể bảo đảm thi khoa cử công bằng công chính vậy thì quốc gia sẽ có thể có được càng nhiều nhân tài kiệt xuất hơn, tất nhiên sẽ không kém hơn đám người phẩm đức thấp hèn này."



Ngũ Hoàng tử không thể không thừa nhận, Cửu Hoàng tử nói rất có lý.



Bùi Thanh Thù cũng không trông cậy vào thông qua một bữa cơm là có thể thuyết phục bọn họ, làm hai người giúp hắn cùng Tứ Hoàng tử giải quyết những vấn đề còn lại.



Nhưng ít nhất sau cuộc nói chuyện tối nay Bùi Thanh Thù đã biết Cửu Hoàng tử rất tích cực muốn chỉnh đốn quan viên địa phương, mà Ngũ Hoàng tử cũng không có vẻ kiên quyết phản đối, như vậy là đủ rồi.



Không lâu sau, thi hội lại lần nữa yết bảng.



Bởi vì có án tử lúc trước, nên lần này quan viên Lễ Bộ cùng nhóm chủ khảo đều rất chú ý, có thể bảo đảm không có bất luận hiện tượng không công bằng nào xảy ra.



Làm người vui sướng chính là lần này Phó Húc lại thì đỗ. Tuy so với lần trước thì thứ hạng của hắn lùi hai bậc, nhưng cho dù thế nào vẫn là thi đậu.



Không chỉ vậy, năm ấy Chung Duyệt mười bốn tuổi cũng có tên trên bảng, trở thành cống sĩ trẻ tuổi nhất mấy năm gần đây.



Bùi Thanh Thù còn chưa kịp chúc mừng bọn họ thì bọn họ đã phải đi chuẩn bị tham gia thi đình.



Trong lúc này, vì vấn đề xử lý án làm rối kỉ cương mà trên triều đình dẫn phát ra một trận tranh luận kịch liệt.



Có người cho rằng nên một lưới bắt hết đám tham quan, bảo vệ tôn nghiêm của khoa cử. Nhưng có người lại cho rằng nên xử lý nhẹ chuyện này, từ nay về sau quản lý tốt kỷ luật trường thi là được.



Hoàng đế bị đủ loại thanh âm làm phiền đến mức đau đầu không ngừng.



Nhưng làm hắn phiền lòng không chỉ là vấn đề xử lý những quan viên đó.






Hiện tại có thể xác định Tam Hoàng tử chính là chủ mưu của án làm rối kỉ cương lần này, cho nên cái mạng này của hắn sợ là không giữ được.



Tuy Hoàng đế căm ghét hành động này của Tam Hoàng tử, nhưng cho dù thế nào Tam Hoàng tử cũng là nhi tử thân sinh của hắn, là đứa con vợ cả mà hắn đã từng gửi gắm hy vọng.



Cho dù là sau khi giam lỏng Hoàng hậu, Hoàng đế trước nay cũng không nghĩ tới việc muốn Tam Hoàng tử chết.



Nhưng Hoàng đế không nghĩ tới sự dung túng cùng yêu quý của hắn lại làm Tam Hoàng tử mắc càng nhiều lỗi lầm, đi tới vực sâu tội ác không thể quay đầu lại.



Đối với chuyện này, Hoàng đế vừa đau lòng, lại tự trách, bị vây ở trong một loại cảm xúc rối rắm, rất nhiều ngày không thoát ra được.



Không biết sao đến lúc đỉnh điểm của sự phiền não, Hoàng đế lại đột nhiên rất muốn nói chuyện với Hoàng hậu.



Cho dù Hoàng đế rất chán ghét Hoàng hậu, nhưng hắn cảm thấy lúc này trên đời người có thể hiểu tâm tình của hắn chỉ sợ cũng chỉ có Hoàng hậu thôi.



Sau khi đi vào Khôn Nghi cung, Hoàng đế phát hiện tẩm cung cách hắn gần nhất trong hậu cung này đã trở nên vô cùng xa lạ.



Khó có thể tưởng tượng, sau khi hắn đăng cơ, trong mười mấy năm mỗi tháng hắn đều phải đi tới nơi này rất nhiều lần.



Những hồi ức đó đã trở nên xa xôi đến mức dường như là chuyện của đời trước vậy.



Lúc bọn thị vệ trông coi Khôn Nghi cung nhìn thấy Hoàng đế tới cũng kinh ngạc đến mức không thể tin được hai mắt của mình.



Nhưng dù sao bọn họ cũng là cấm quân được huấn luyện chuyên nghiệp nên rất nhanh chóng khống chế lại được cảm xúc của chính mình cảm xúc, cung nghênh Hoàng đế đi vào.



Lúc Hoàng đế tới, vốn là buổi chiều mặt trời còn chưa lặn. Nhưng trong phòng của Hoàng hậu nơi cửa sổ đóng chặt, ánh sáng tối tăm, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà nhìn thấy một nữ nhân dáng người gầy ốm nằm ở trên giường không nhúc nhích.



Hoàng đế hoảng sợ, thiếu chút nữa cho rằng Hoàng hậu bởi vì bị việc của Tam Hoàng tử kích thích mà uống thuốc độc tự sát.



Nhưng chờ hắn đến gần mới phát hiện, Hoàng Hậu không chỉ chưa chết, mà còn mở to đôi mắt ra, không biết đang suy nghĩ cái gì.



Hoàng đế không khỏi nói: "Sao ngươi lại gầy đi nhiều như vậy!"



Trước kia hắn luôn chê bỏ dáng người Hoàng Hậu không đủ yểu điệu, bây giờ hoàng đế mới phát hiện lúc Hoàng Hậu đ4y đà một chút nhìn vẫn đẹp mắt hơn.



Bộ dạng của nàng bây giờ làm hắn nhìn thấy mà lạnh cả người.



Sau khi Hoàng hậu nghe được động tĩnh thì nâng đôi mắt lên nhìn hắn một cái, cũng không đứng dậy hành lễ vấn an mà chỉ nhàn nhạt nói: "Tham sống sợ chết thôi, còn có cái gì có thể theo ý mình được chứ?"



Hoàng đế nghe xong, trong lòng không khỏi đau xót: "Chuyện của Duệ nhi...... Ngươi đã biết rồi à?"