Hoàng Tước Vũ

Chương 29: Chuyện gì cũng nghe tôi được sao




Lục Tây Lăng châm một điếu thuốc, đưa tay lên nhìn đồng hồ theo thói quen thì mới nhớ ra anh đã tháo ra để trên bàn trà rồi. Anh chê điện thoại ồn nên cũng để chế độ yên lặng rồi vứt trên ghế sô pha rồi.



“Mấy giờ rồi?” Anh hỏi Hạ Úc Thanh.



Cô nhấn cho màn hình điện thoại sáng lên, một khoảng sáng màu trắng chiếu lên mặt cô: “Sắp 12 giờ rồi.”





“Em về phòng nghỉ ngơi đi.”



Gương mặt đằng sau làn khói mỏng lạnh lùng, có chút cô độc, Hạ Úc Thanh nhìn anh: “Chú phải nghỉ ngơi rồi sao?”



“Ừm.”



“Liệu có mơ thấy ác mộng nữa không?”



Lục Tây Lăng nhìn liếc cô: “Sao? Em muốn ở bên cạnh với tôi sao?”



Không ngoài dự đoán, cô cứ như bị sợ vậy, biểu cảm cứng đơ lại.



Lục Tây Lăng nhắm mắt lại: “Về nghỉ đi.”





Hạ Úc Thanh đi ra đến cửa, tay chạm vào nắm tay cửa bằng kim loại. Cô suy nghĩ một chút rồi lại quay đầu lại: “Chú Lục, chú có ghét bị người khác cằn nhằn không?”



Một câu hỏi vậy thôi mà lại kéo Lục Tây Lăng vào trong ký ức, có lẽ là vì anh vừa mới gặp ác mộng.



Lăng Tuyết Mai là một người rất thích cằn nhằn người khác, nhưng giọng nói của bà luôn có cái dịu dàng đặc biệt của vùng sông nước Giang Nam. Tiếng cằn nhằn cứ như miếng bánh được phủ một lớp đường bột vậy, nó dính, nhưng rất ngọt.



Buổi chiều ngày Xuân yên tĩnh, anh ngồi trong phòng học chữ, mắt nhìn ra bên ngoài. Anh nhìn thấy trong ánh sáng tự nhiên dịu dàng, bóng người bà xuất hiện. Bà mặc một bộ váy vải hoa xanh dài, vừa cầm chổi lông gà quét bụi trên bình hoa, vừa nói một cách rất dịu dàng: “Tây Lăng à, thư pháp luyện kha khá thôi là được rồi, con ngồi lâu quá rồi, ra đây ăn chút đi. Tối ba con tan làm, chúng ta đưa em gái con cùng đi xem phim được không?”



Trước khi gương mặt xinh đẹp trong ký ức quay lại nhìn anh, anh kịp thời thoát ra khỏi cảm xúc đó, ngẩng đầu lên nhìn người đang đứng ở cửa: “... Em muốn nói gì?”



Hạ Úc Thanh nói: “Đừng hút thuốc nữa, nghỉ ngơi cho tốt. Ngoài chính chú ra, không có ai chịu đựng thay cơ thể của chú đâu. Không phải người ta đã nói cơ thể là vốn liếng sao?”



Những lời phía trước còn rất dịu dàng, nhưng câu cuối thì đậm phong cách của cô, vừa nghiêm túc vừa hơi buồn cười.



Khóe miệng Lục Tây Lăng khẽ cong lên: “Lắm lời.”



Có lẽ cô đã nghe được từ giọng điệu của anh, cô cũng cười một tiếng: “Vậy… chú ngủ ngon.”



“Ngủ ngon.”



Vì đã sắp xếp cuộc họp vào chín rưỡi sáng, chín giờ Lục Tây Lăng đã ngủ dậy.



Lúc anh đang rửa mặt, có người gõ cửa, anh lấy khăn lau mặt rồi đi ra mở cửa.



Hạ Úc Thanh vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, tay cầm một chiếc túi bóng: “Tôi mua bữa sáng cho chú.”



Lâu lắm rồi chưa nghe thấy giọng điệu cảm thán và nụ cười còn xán lạn hơn cả buổi sáng mùa Thu thế này.



Anh nghỉ ngơi cả tối, bây giờ nhìn thấy nụ cười thế này, tự dưng cảm thấy nhẹ nhõm như mọi gánh nặng đều đã được rũ bỏ: “Mua gì thế?”



“Hoành thánh.” Cô cười, nói. “Tôi đã đi tìm quán có nhiều đánh giá tốt nhất, tám giờ đã qua đó xếp hàng rồi. Có siêu nhiều người, phải xếp hàng lâu lắm đó.”



Hạ Úc Thanh đi vào, đặt túi nilon lên bàn. Trong căn phòng này không có dụng cụ ăn uống tử tế. Cô sợ bàn trà thấp quá, ánh ngồi trên sô pha mà cúi người thì sẽ bị ảnh hưởng đến vết thương.



Cô mở túi ra, lấy bát nilon trong suốt bên trong ra rồi mở túi canh ra, đổ vào trong bát. Vì sợ ngâm trong nước canh lâu thì nó sẽ nhũn ra nên hoành thánh và canh được để riêng.



Nước canh trong, gần như là không thấy mỡ, hoành thánh khá nhỏ, vỏ mỏng, gần như trong suốt.



Lục Tây Lăng ngồi xuống ghế, nhận lấy đôi đũa mà Hạ Úc Thanh đưa cho: “Em không ăn sao?”



Hạ Úc Thanh cười, nói: “Tôi đã ăn ở cửa hàng rồi. Sợ không ngon nên tôi ăn thử trước.”



Lục Tây Lăng gắp một miếng đưa vào miệng, anh có kén chọn nữa thì cũng phải thừa nhận vị của nó thực sự không tệ, không uổng công cô gái đi xếp hàng lâu như vậy từ sáng sớm.



Hạ Úc Thanh đi sang bên cạnh, tựa lưng vào bàn, hai tay đặt trên cạnh bàn, nghiêng đầu nhìn anh.



“Nhìn gì thế?” Lục Tây Lăng chú ý thấy ánh nhìn của cô: “Bữa sáng này không được tính đâu nhé.”



Hạ Úc Thanh không hiểu: “Gì cơ?”



“Không phải là em bảo muốn mời tôi ăn cơm sao?”



“Đương nhiên rồi.” Hạ Úc Thanh cười, sau đó, cô nói với vẻ hơi chột dạ: “Nhưng mà có thể để tôi chọn được không, tôi không mời nổi món đắt quá.”



“Khách phải theo chủ.” Anh thích sự thẳng thắn của cô, không lo lắng vì những thứ hư vinh, cũng sẽ không cố gắng để ra vẻ.



Lục Tây Lăng ăn xong, Hạ Úc Thanh thu dọn hộp cho anh, cô mang đi vứt ở cái thùng rác bên cạnh.



Cô quay người đi vào phòng khách, không thấy Lục Tây Lăng ở chỗ bàn đọc sách nữa.



Một lát sau, Lục Tây Lăng đi ra từ khoảng không gian được ngăn cách ra với phòng ngủ, anh thay bộ đồ tắm ra rồi, không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần dài bình thường.



Trên bụng anh có một miếng vải băng bó được dính lại bằng băng dính y tế.



Lục Tây Lăng đi đến, mở ngăn kéo của bàn ra, lấy một cái túi bóng ra từ bên trong. Anh mở ra rồi cúi đầu nhìn xuống dưới, mở lớp vải băng bó trên bụng ra.



Hạ Úc Thanh đứng đơ ra vài giây, cuối cùng, cô thầm thở dài một hơi rồi đi về phía anh như không có việc gì vậy: “Chú định thay thuốc sao?”



“Ừm.”



“Để tôi giúp chú.”



Lục Tây Lăng không nói gì, bàn tay đang xé băng dính y tế của anh dừng lại, anh buông tay xuống.



Cô dừng lại trước mặt anh, cúi đầu, đưa tay lên. Những ngón tay ấy chạm vào phần đuôi của miếng băng dính, từ từ xé ra với lực rất nhỏ.



Cảm giác buồn buồn nhẹ không phải do băng dính gây ra mà là do ngón tay của cô.



Lục Tây Lăng nhìn xuống, thấy đôi lông mày dài đang hướng xuống dưới của cô.



Một tay anh âm thầm nắm vào lưng ghế.



Miếng băng gạc được mở ra, Hạ Úc Thanh quay đầu lại để lục trong túi bóng: “Cần khử trùng thôi đúng không?”



“Ừm.”



Cô lấy một bình thuốc khử trùng nhỏ ra, lấy ba cây tăm bông, thấm vào tăm bông một chút thuốc rồi chạm vào vết thương đã bắt đầu đóng vảy kia. Khi chạm vào hẳn rồi, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, quan sát biểu cảm của anh, dường như cô sợ mình dùng lực sai, sẽ làm anh đau vậy.



Lục Tây Lăng mặt không biểu cảm.



Thấy vậy, cô có vẻ yên tâm hơn. Sau khi khử trùng cho vết thương, cô lại tháo một tấm vải băng bó có lớp vỏ riêng ra, ấn nhẹ lên vết thương, nói: “Chú tự giữ một chút đi.”



Lục Tây Lăng đưa tay lên ấn vào.



Cô cầm cuộn băng dính vải dễ xé đó lên, xé lấy một đoạn, dán ngang lên trên lớp vải rồi dùng ngón tay miết, ấn vài cái để nó chắc chắn hơn.



Ngón tay của cô thon mà dài, móng tay được cắt rất sạch sẽ, màu hồng nhạt, phần dưới đáy cong như trăng lưỡi liềm, đầu ngón tay ấm nóng, chạm vào rất nhẹ.



Lục Tây Lăng không thể không ngần đầu lên nhìn cái đèn bàn, phân tích cấu tạo của nó để phân tán sức chú ý, đối đầu với một loại bản năng sinh lý nào đó.



Cô dán sáu đoạn băng dính, dọc ba đoạn, ngang ba đoạn, đoạn nào cô cũng làm trình tự tương tự để hành hạ anh.



“Được rồi.” Cuối cùng cô cũng nói.



Lục Tây Lăng lập tức lùi lại, quay người, đi thẳng về phòng ngủ.



Hạ Úc Thanh thấy hơi khó hiểu.



Cô vứt miếng vải băng bó thay ra đi, thu dọn chiếc túi nilon có in logo của bệnh viện. Khi cô ngẩng đầu lên một lần nữa, Lục Tây Lăng đã đi ra khỏi phòng ngủ, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng có chất liệu rất mềm mại.



Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Lục Tây Lăng đi thẳng ra mở cửa.



Những người đi vào ngoài Chu Tiềm ra thì còn có thêm bốn người nữa, họ đều mặc đồ lịch sự, tay cầm laptop và file tài liệu.



Hạ Úc Thanh vội vàng nói: “Chú Lục, tôi về phòng trước đây.”



“Không sao, cứ ở đây đi.” Lục Tây Lăng tiện tay chỉ vào cái ghế bên bàn đọc sách, ra hiệu bảo cô ngồi đó.



Bốn quản lý của công ty đang ngồi đó đều quay sang nhìn nhau với vẻ rất kinh ngạc.



Lục Tây Lăng ngồi xuống chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh, bảo bọn họ bắt đầu.



Bốn người họ lần lượt báo cáo tiến độ.



Hạ Úc Thanh chán nản ngồi được một lúc, thấy bên kia chắc sẽ không kết thúc nhanh nên cô mở app học thuộc từ vựng trên điện thoại ra, cầm tờ ghi chép và cây bút bi bên cạnh lên vừa viết vừa đọc thầm.



Bên này, phó xưởng của công xưởng đã báo cáo tình hình xong, ông ta đưa ra lời tổng kết rồi đưa ra cách xử lý của mình: “Tổng giám đốc Lục, tình hình là vậy, cụ thể phải xử lý thế nào, rốt cuộc có cần xử phát những nhân viên lâu năm lên tiếng theo phong trào kia không, phải xem anh quyết định thế nào rồi.”



Nói xong nhưng ông ta không nghe thấy Lục Tây Lăng trả lời lại.



Ông ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lục Tây Lăng đặt hai tay lên vành ghế sô pha, tựa lưng vào sau, dáng ngồi khá thả lỏng, ánh mắt của anh dường như đang nhìn về phía bàn đọc sách.



Phó xưởng đang định nhìn theo ánh mắt anh thì Lục Tây Lăng lên tiếng: “Tình hình cụ thể của những nhân viên lâu năm đó, ông làm thành một bản báo cáo rồi nộp lên cho tôi.”



Phó xưởng gật đầu: “Tôi sẽ làm ngay sau khi về.”



Người tiếp theo báo cáo là quản lý phòng tài chính, Lục Tây Lăng nghe mà như không nghe, anh cầm điện thoại trong tay, cúi đầu nghịch. Anh cho rằng dù có ném ai đó đến quảng trường náo nhiệt nhất Nam Thành vào đêm giao thừa thì cô cũng có thể ngồi học ở đó, anh còn lo lắng thừa thãi rằng cô sẽ bị chán cơ.



Sau khi làm mấy động tác tay đó, Lục Tây Lăng cầm điện thoại lên, mở khóa ra, gửi tin nhắn cho Chu Tiềm đang ghi chép cuộc họp ở bên cạnh.



Chu Tiềm nhìn xuống màn hình điện thoại sáng lên theo bản năng, anh ấy nhìn xong thì ngơ ra, đóng laptop lại, đi ra ngoài.



Hạ Úc Thanh hoàn thành xong nhiệm vụ học từ hôm nay thì mở một app đọc báo bằng tiếng Anh để rèn luyện kỹ năng.



Bên cạnh cô, có một đĩa bánh ngọt được đưa đến.



Hạ Úc Thanh hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên nhìn, là Chu Tiềm.



Chu Tiềm cười, nói: “Tổng giám đốc Lục bảo tôi gọi cho cô, anh ấy sợ cô chán.”



Hạ Úc Thanh hơi kinh ngạc, cô nhìn về phía chiếc ghế sô pha.



Lục Tây Lăng cứ như đoán được cô sẽ nhìn sang vậy, anh cũng quay đầu lại, bắt gặp ánh nhìn của cô.



Ánh mắt đó không thể hiện được gì cả, ánh mắt đầy vẻ bình tĩnh, cứ như chỉ là một cái nhìn quan tâm thôi vậy. Thế nhưng cô cứ như bị bỏng, nhưng vội vàng chuyển ánh nhìn sang chỗ khác thì lại có vẻ hơi gượng quá, cô rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.



Ngay sau đó, cô nhìn thấy Lục Tây Lăng nắm tay lại, đưa lên che miệng, có vẻ là anh đã khẽ cười một cái.



Cô vội vàng đưa tay lên sờ vào tai mình.



Cho đến khi được sai đi đưa bánh Chu Tiềm mới nhận ra một cách muộn màng, khi hai người họ đang liếc mắt đưa tình, anh ấy vội vàng đi về phía sô pha.



Khi Hạ Úc Thanh quay sang nhìn Lục Tây Lăng một lần nữa thì anh đã rơi vào trạng thái làm việc rồi.



Anh ngồi vắt chân, khí chất trầm lắng, cứ như nụ cười ban nãy chỉ là ảo giác của cô thôi vậy.



Cô cầm quả cầu socola hình hoa bồ công anh lên, đưa vào miệng, sự bông xốp như không khí ấy tan ra một cách rất ngọt ngào, cô đã không thể tập trung nữa rồi. Cô cố gắng khống chế để không nghĩ đến cảnh thay thuốc ban nãy.



Làn da trên người anh còn trắng hơn cả mặt, đối nghịch với đó lại là những đường cơ bắp không hề khoa trương, rắn chắc và thuôn dài.



Cô lại nhìn về phía sô pha, chắc chắn lúc này Lục Tây Lăng đang không chú ý đến bên này, cô mới đưa hai tay lên, vỗ nhẹ lên mặt mình mấy cái, muốn đuổi cảnh tượng đó ra khỏi đầu.



Buổi họp phải đến trưa thì mới kết thúc.



Lục Tây Lăng bảo Chu Tiềm sắp xếp cho mấy vị quản lý đó đi ăn cơm còn mình thì đứng lên, đi thẳng về phía bàn đọc sách.



Hạ Úc Thanh đã để ý đến động tĩnh bên đó từ lâu rồi. Khi Lục Tây Lăng đi đến, cô vô tình liếc thấy nội dung mà mình đã vô tình viết xuống. Cô ngơ ra, vội vàng cầm chiếc bút bi lên. Trước khi anh đi đến bên cô, cô nhanh chóng gạch dòng có chữ “muscle”, “pink” và những từ vựng kỳ lạ khác.



Lục Tây Lăng chống tay lên chiếc bàn đọc sách bên cạnh cô: “Đói chưa?”



Hạ Úc Thanh lắc đầu.



“Buổi chiều có một quản lý phải về Nam Thành, em ăn cơm trưa xong thì theo xe ông ấy về đi.”



“Tôi tự đi xe bus về được.”



Lục Tây Lăng nhìn cô: “Lúc trước em không như vậy, lúc trước tôi sắp xếp thế nào thì em sẽ làm như thế.”



“... Vì lần này tôi tự ý chạy qua đây nên tôi không muốn gây phiền phức cho chú.”



“Thế thì làm tôi yên tâm đi.”



Hạ Úc Thanh gật đầu: “Được, tôi nghe chú.”



Ánh mắt mà Lục Tây Lăng nhìn cô có vẻ thâm trầm hơn, anh hạ cánh tay xuống, tiến đến gần hơn: “Chuyện gì cũng có thể nghe tôi sao?”



Trên người anh có mùi thơm nhè nhẹ, cũng như cô, đó là mùi sữa tắm của khách sạn. Ánh mắt đó, hoặc là khoảng cách tự dưng được kéo gần lại khiến suy nghĩ của cô trở nên chậm hơn: “...Chỉ cần là tôi làm được.”



“Vậy sao?” Lục Tây Lăng nói với giọng không tin lắm.



Anh nhìn xuống dưới, thấy trong đĩa còn thừa một viên sô cô la: “Không ăn nữa sao?”



Không lãng phí đồ ăn là một thói quen tốt của Hạ Úc Thanh, cô lập tức cầm viên sô cô la lên.



Lục Tây Lăng nắm lấy cổ tay cô, đột nhiên cúi đầu xuống, cắn lấy viên sô cô la từ tay cô.



Hạ Úc Thanh chỉ thấy máu mình như chảy ngược lên trên vậy, điều này khiến đầu óc cô cứ như một quả bóng chứa đầy nước vậy.



Vẻ mặt của Lục Tây Lăng thì lại hết sức bình thường. Anh nhai viên sôcôla đó, đột nhiên hỏi: “Cậu ta thì có gì tốt?”



Đầu óc như muốn sục sôi của Hạ Úc Thanh chậm hơn thường ngày: “Ai cơ?”



Lục Tây Lăng nhìn cô nhưng không nói gì nữa.



Một lát sau, anh đứng thẳng người dậy, bình tĩnh nói: “Đi ăn cơm đi.”



“Ừm.”



Hạ Úc Thanh lấy một tờ giấy, lau đống vụn sôcôla dính trên tay đi, cầm điện thoại rồi đi theo Lục Tây Lăng.



Cô trốn sau lưng anh, âm thầm sờ lên vành tai liên tục.



Sau khi về trường, Hạ Úc Thanh ngày nào cũng một tin nhắn cho Lục Tây Lăng, hỏi anh khôi phục đến đâu rồi.



Lục Tây Lăng trong tin nhắn lạnh lùng hơn chính anh không chỉ một trăm lần. Anh chỉ trả lời “ừm”, “vẫn ổn”, “về Nam Thành rồi” hay những nội dung trông đầy vẻ qua loa này.



Anh nhớ đến bữa cơm mà Hạ Úc Thanh nói muốn mời anh, nhưng anh không thể giành ra nổi một buổi tối trọn vẹn.



Sau khi xử lý qua những chuyện trên tay thì đã đến đầu tháng mười một rồi, là sinh nhật của anh.



Lúc này năm ngoái anh đang đi công tác nên không tổ chức sinh nhật cho anh được, bà Lục và Lục Sênh đến bây giờ vẫn canh cánh vì chuyện đó. Năm nay cho dù thế nào thì cũng không thể bỏ qua cho anh được nữa.



Lục Tây Lăng không đấu lại được bọn họ nên chỉ đành đồng ý, mời cả Hạ Úc Thanh tham gia buổi tiệc.



Việc chuẩn bị được Lục Sênh và bà Lục lo hết, Lục Tây Lăng không có thời gian để quan tâm. Vào ngày sinh nhật, anh vẫn còn đang họp, mãi đến năm rưỡi chiều anh mới rời khỏi công ty, về thẳng nhà họ Lục.



Đi qua chỗ bình phong, Lục Tây Lăng ngẩng đầu lên nhìn.



Trong cửa sổ bằng kính đèn sáng trưng, phía sau có bóng người lấp ló.



Chu Tiềm đang đi phía sau anh xác nhận với anh: “Tổng giám đốc Lục, tôi vào được thật không? Ông cụ sẽ không giận chứ?”



Anh đi nhanh hơn, chẳng thèm quan tâm.



Anh đi lên cầu thang, đẩy cửa ra, Lục Tây Lăng đứng ở bên ngoài nhìn một lúc thì tìm thấy ngay bóng dáng của Hạ Úc Thanh đang ở trong phòng ăn.



Cô đứng bên Lục Sênh, mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng. Lúc này, cô nghe thấy tiếng nên ngẩng đầu lên nhìn.



Cô nhìn về phía anh, nở ngay một nụ cười thật tươi.